Chap 29:
Đối với một người đã có “thâm niên” 4 năm 5 tháng 12 ngày bị giam cầm gần như tách biệt ra khỏi xã hội như tôi đây, việc quay về với cuộc sống bình thường rất khó khăn. Tôi phải tiếp tục đi cai nghiện thêm 3 năm nữa mới thành công. Lúc tôi cai nghiện xong cũng là lúc tôi có được bằng tốt nghiệp trung học. Ở trại không có nhiều thứ để làm, học hành là công việc hợp với tôi nhất. Ngoài ra tôi còn thỉnh thoảng đi gặp bác sĩ tâm lí vì những khó khăn khi tiếp xúc với mọi người như một người bị cách biệt nhiều năm ra khỏi xã hội này. Tôi thường e dè cẩn trọng với bất cứ ai mình tiếp xúc (trừ ba tôi và Vic ra, dĩ nhiên), điều đó khiến tôi căng thẳng và đôi lúc rơi vào trạng thái trầm cảm khiến tôi chỉ muốn nhốt mình lại một chỗ và sợ hãi khi ra ngoài đường, trái ngược hẳn với chính tôi của ngày xưa, chỉ chăm chăm tìm cơ hội được ra ngoài chơi đùa.
Sau khi tôi trở lại tương đối bình thường, tức là hết nghiện ngập, có bằng trung học, cởi mở hơn chút với mọi người, tôi xin vào làm một nhân viên bán hàng ở một tiệm tạp hóa gần đó. Thời buổi kinh tế khó khăn này mà một người như tôi có một công việc như thế là may mắn lắm rồi. Tôi từ chối sự giúp đỡ của ba tôi hay Vic, tôi đã ỷ vào họ quá nhiều, tôi đã 23 nên đã đến lúc phải tự lập rồi.
Tôi chuyển tới căn nhà mà Selene đã mua cho tôi, nó chỉ cách nhà của ba tôi vài cây số. Đúng như Selene đã tả, nó không lớn lắm nhưng vẫn đủ ột gia đình sinh sống cùng một khoảnh sân vườn được cắt tỉa gọn gàng. Hóa ra cô đã trả tiền cho công ti làm vườn trong 5 năm kể từ khi ngôi nhà được mua, “Giờ cô chỉ còn một năm nữa. Cô có muốn gia hạn thêm?”-Calvin, anh chàng phụ trách mảnh vườn nhà tôi tươi cười gợi ý.
Có công việc, có nhà, tiếp theo là tìm ình một đức lang quân và tôi hoàn toàn thất bại ở khoản này. Tôi đã hẹn hò cả thảy bốn anh chàng trong vòng một năm. Tất cả đều rất tuyệt cho tới khi lên giường. Anh ta mới chuẩn bị “vào” thì tôi đã nước mắt đầm đìa cầu xin anh dừng lại như hồi với Alexis khiến mọi chuyện chán nản và đổ vỡ là điều tất nhiên. Không có thứ tình yêu nào không tình dục. Tôi cũng thử hẹn hò với phụ nữ nhưng kết quả còn tệ hơn vì chỉ gặp nhau hai, ba buổi đầu là chia tay chóng vánh vì họ không thể nào hiểu được tôi cũng như chịu được tính khí bất thường của tôi.
Tôi lại tiếp tục gặp bác sĩ tâm lí. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị chứng “lãnh cảm tình dục”, có thể là do chấn sang tâm lí từ việc bị lạm dụng khi còn chưa trưởng thành. Tôi ậm ừ nghe bác sĩ nói. Tôi nghĩ là mình biết nguyên nhân thật sự, chỉ là tôi không đủ can đảm hoặc quá cứng đầu để chấp nhận nó. Tôi dùng một nửa toa thuốc của bác sĩ trong mấy tháng đầu rồi chán chường đem ném nửa còn lại vào trong thùng rác khi nhận ra: chúng chẳng có tác dụng gì với tôi ngoài việc khiến tôi thêm buồn ngủ. Các bác sĩ tâm lí không giúp gì được cho tôi nên tôi lại phải tự giúp mình.
Cuối cùng, tôi quyết định làm bà mẹ đơn thân. Thời đại này phụ nữ không cần đến đàn ông để có con. Mặc cho sự phản đối của gia đình tôi lấy số tiền lãi trong 3 triệu đô tiền tiết kiệm suốt 4 năm qua để chi trả cho việc thụ tinh nhân tạo và nhờ ơn Chúa năm sau một bé gái xinh xắn chào đời. Con bé lúc mới ra đời đã mang màu mắt xanh lơ và mái tóc vàng hệt như Selene Silvester khiến tôi hơi ngạc nhiên khi ẵm con trên tay lần đầu. Như đoán được suy nghĩ của tôi, ba tôi nói em bé nào lúc mới ra đời đều mắt xanh tóc vàng, tôi ngày xưa cũng thế và bây giờ thì nhìn xem: tôi mắt xám tóc đen.
_Em định đặt tên nó là gì? Gabriel? Trông nó như thiên thần ấy!-Vic vừa ẵm đứa bé vừa hỏi tôi. Ba tôi gật gù đồng ý. Victoria rất thích đứa bé. Chị vừa mới đi hưởng tuần trăng mật về và bây giờ họ tên của chị là Victoria Lancester-Johansson (chị ấy khăng khăng đòi giữ họ Lancester mà bạn biết đấy, một khi Vic đã quyết có Chúa cũng không cản nổi chị ấy). Anh cảnh sát Leo-người mà tôi vẫn quen miệng gọi là Ivan-đang ôm Vic từ đằng sau thì thầm với chị: “Anh sẽ cho em cả tá thiên thần thế này!”. Vic nguýt anh một cái. Một đôi chim câu hạnh phúc. Tôi mừng cho cả hai người.
Tôi nhận lại con từ Vic. Tôi đã nghĩ ra tên cho con từ mấy tháng trước đó khi biết mình sẽ sinh ra một bé gái:
_Tên con bé sẽ là Selene.-Nụ cười đóng băng trên gương mặt cả ba người ở đây.- Tên đệm sẽ là tên Iris của mẹ, và họ của nó đương nhiên là họ Lancester nhà ta. Tên con sẽ là: Selene Iris Lancester.-Tôi mỉm cười âu yếm nói với con. Kể cũng hơi kì quặc khi đặt hai cái tên từng là tình địch của nhau bên cạnh nhưng tôi tin là mẹ tôi trên kia sẽ hiểu. Con gái của mẹ, con mang tên của hai người phụ nữ mẹ yêu nhất. Hi vọng con sẽ sống xứng đáng với hai cái tên này...
Selene chỉ giữ được màu mắt xanh lơ ấy chứ không giữ được mái tóc vàng bởi càng lớn tóc con bé càng sậm màu lại cho đến khi mang một màu nâu đồng. Có lẽ sau này Selene sẽ tiếc mái tóc vàng hồi nhỏ của mình lắm đây. Tôi rất thích đôi mắt của con bé, chúng cũng là màu xanh nhưng là màu xanh trong của bầu trời, không mang chút gì của sự lạnh lùng u uẩn, khác hẳn với màu mắt của người kia. Đó là điều tôi hài lòng nhất. Tôi nhất định sẽ cho nó một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ nhất có thể, để sự độc ác và tàn nhẫn không thể ngấm vào con như nó đã từng làm với Selene kia.
Khi Selene biết đi, cả gia đình tôi làm một chuyến du lịch tới Canada. Sau khi ở đó vài tuần tôi quyết định sẽ nhập cư đất nước này. Đừng hỏi tôi tại sao vì tôi thỉnh thoảng vẫn bốc đồng như vậy. Tôi quyết định bán căn nhà của Selene, chuyển đến sống ở một thị trấn yên bình ở Canada và mở một tiệm sách nhỏ cùng với Siris, nickname của Selene khi ghép hai cái tên Selene và Iris vào với nhau. Trong một lần ngẫu hứng, tôi gõ google tên “Siris” và phát hiện ra một điều thú vị: “Siris” cũng là tên của một đô thị ở Ý! Hey, Siris của mẹ, chúng ta thật có duyên với đất nước này, đúng không?
Tôi không mong gì hơn ngoài một cuộc sống yên bình cùng con gái Siris của tôi.