Đêm, Selene không ở “nhà”. Chắc cô ta đi nhận hàng. Tốt nhất là cô đi luôn đi đừng trở về. Nói là người luôn ở bên cô chứ những thủ đoạn hay mánh khóe của mafia tôi hoàn toàn mù tịt. Selene không bao giờ kể cho tôi nghe cô làm gì còn tôi thì bị giam giữ suốt, gần như bị tách biệt với cuộc sống bên ngoài. Có thể nói TV là thứ duy nhất kết nối tôi với thế giới. Sống trong thế giới mafia mà kiến thức của tôi về họ có khi còn kém hơn cả những fan của tiểu thuyết trinh thám. Tất cả những gì tôi làm là nuốt nước mắt mà ngủ với Selene hằng đêm.
“Meo”
Bỗng có một con mèo từ ngoài cửa sổ nhảy vào khi tôi đang đọc báo về chiến tranh Iraq. Một con mèo trắng nhìn rất cưng. Bụng nó xệ xuống. Nó đang mang bầu. Tôi cẩn thận tiến tới gần nó, chạm vào và may mắn là nó không cào tôi. Tôi quì xuống thử ôm nó lên, nó cũng ngoan ngoãn để tôi làm vậy:
- Sao mày nặng thế này? - Tôi than.
Tôi ôm nó ra ngoài cửa sổ, ngó nghiêng bên ngoài. Có một cái cây to được trồng trước cửa nhà. Có lẽ nó từ cái cây đó nhảy vào đây. Nó không đeo vòng cổ, chắc là mèo hoang. Nếu vậy thì mày là một con mèo sạch sẽ đấy. Bỗng nó nổi khùng cào xước tay tôi vài cái khiến tôi vội buông nó xuống.
- Mèo hư! - Tôi rít lên khi thấy vết xước bắt đầu chảy máu.
- Ai hư? - Tôi giật mình quay người lại về phía cửa. Selene đang mệt mỏi đóng cửa lại và nằm lăn ra giường. Con mèo hoang ấy kêu meo meo liên tục kể từ khi cô bước vào đây, lại còn quấn lấy chân tôi nữa. Nó cũng sợ cô à?
Selene đang rất mệt. Cô chợp mắt vài giây rồi lật người nằm sấp nhìn con mèo.
- Rose, nó ở đâu ra vậy?
- Em không biết! - Tôi nhún vai - Nó nhảy từ cửa sổ. Có lẽ là mèo hoang.
- Thế thì ném trả nó ra ngoài cửa sổ đi!
- Selene! - Tôi thốt lên - Cho em giữ nó lại đi!
- Không! - Selene phẩy tay, úp mặt vào gối.
- Nhưng...
- Không là không!
- Tại sao chứ? - Tôi kêu lên.
- Tôi không thích chó mèo!
Tôi bặm môi bất mãn. Hồi 12 tuổi tôi có lần hỏi mẹ liệu tôi có thể nuôi một chú cún thì bị bà phản đối. Cái lí do bà đưa ra cũng giống hệt cô: “Mẹ không thích chó mèo”. Nó rất đơn giản nhưng không thể cãi được.
Nhưng Selene không phải là mẹ tôi, vẫn có thể thương lượng.
Tôi bèn leo lên giường, ngồi lên lưng cô, xoa bóp từ bả vai xuống lưng, miệng thỉnh thoảng mè nheo:
- Selene, cho em nuôi nó đi mà, Selene...
Cô ta lạnh lùng, cô ta tàn nhẫn nhưng cô ta vẫn là con người, phải có lúc nào mủi lòng chứ? Được một lúc thì cô quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lóe lên điều gì đó:
- Đang mặc cả với tôi đấy à?
Tôi thật thà gật đầu. Cô xoay người lại, vẫn giữ hông tôi trên người cô. Hai bàn tay luồn tay vào trong áo tôi, vuốt ve từ eo lên ngực. Dù đã cùng cô hơn một năm nhưng người tôi vẫn run lên mỗi khi cô chạm vào, sau này vẫn vậy.
Selene kéo tôi xuống, bắt đầu một nụ hôn kiểu Pháp. Dù nằm dưới nhưng quyền làm chủ cuộc chơi vẫn thuộc về cô. Tôi ngoan ngoãn làm theo những gì cô bảo, kết hợp với việc gắng bắt chước những động tác cô vẫn làm với tôi nhằm làm cô thấy thỏa mãn nhất. Với cô tôi còn gì để mất?
- Em giỏi lắm, Rose! - Selene áp mũi hít mùi hương từ mái tóc đen bị cô vò rối lên của tôi.
- Vậy em được nuôi nó chứ?-tôi hỏi cô, gắng ổn định lại nhịp thở của mình.
- Em ra sức như vậy chỉ vì một con mèo sao? Không thấy mình lỗ à?
- Với Selene thì lỗ lãi gì ở đây?-Tôi đáp, giọng càng về cuối càng nhỏ dần.
Selene búng tay lên trán tôi rồi tiếp tục vuốt ve tôi. Tôi vẫn nằm trên người cô, đang lim dim ngủ thì tiếng kêu “meo” làm tôi tỉnh hẳn, tôi gần như quên mất nó. Tôi nhỏm dậy thoát khỏi những cái vuốt ve của cô ngó quanh tìm con mèo thì thấy nó đang ngồi ở góc phòng, ngước cặp mắt to tròn của mình lên nhìn chúng tôi. Nghĩ đến việc bao ân ái bị nó thấy hết, tôi xấu hổ đỏ bừng mặt.
- Mèo hư!-Selene cười cười nhắc lại lời tôi.
Con mèo đó được tôi đặt tên là Sel. Mỗi khi có Selene trong phòng tôi vẫn xoa đầu hay gãi cổ nó khen:
- Mày ngoan lắm, Sel!
Hai tuần sau tôi phải vội vàng đưa Sel ra chỗ bác sĩ thú y duy nhất của trấn đế chăm sóc nó. Sel sắp đẻ. Tôi không muốn con mèo con nào chết. Tôi ôm nó chạy xộc ra ngoài đường tìm bác sĩ thú y khiến những tên đàn em của Selene ngơ ngác đuổi theo. Tôi hấp tấp hỏi bất cứ ai tôi gặp địa chỉ của ông bác sĩ đó. Tất cả đều chỉ đến một căn nhà nhỏ nơi cuối phố. Một cô gái ôm một con mèo chạy thục mạng và theo sau là vài anh chàng to ặc áo đen. Đường phố nháo nhác lên chỉ vì Sel sắp sinh. Giờ nhớ lại cảnh ấy vẫn làm tôi buồn cười.
Ông bác sĩ thật sự rất mát tay, không có con nào bị chết. Lứa đó Sel sinh được khoảng 6 -7 con gì đó. Tôi rối rít cám ơn ông và chợt cứng người khi nhận ra tôi không mang theo xu nào trả cho ông. Tôi lấm lét nhìn sang mấy anh chàng đã chạy theo tôi từ ban nãy. Tôi định mượn tiền họ nhưng tôi sẽ lấy gì trả lại cho họ?
Vừa lúc đó Selene từ đâu đẩy cửa xuất hiện. Tôi chưa bao giờ gặp cô vào giữa trưa thế này khi tạm cư ở chỗ nào đó. Trông cô rất tức giận. Cô đùng đùng tiến tới chỗ tôi đang đứng, tôi bất giác lùi lại một bước.
“Chát”
Tôi choáng váng mặt mày, lùi ra sau mấy bước cho đến khi lưng chạm tường. Nhờ có bức tường mà tôi đứng vững chứ không thì tôi đã ngã xuống đất. Selene tát tôi ư?
- Tôi ra lệnh cho em không được rời khỏi nhà! Sao em không nghe?
Selene quát. Được rồi, cô không tức giận mà đang nổi trận lôi đình. Chưa bao giờ tôi thấy cô giận ghê gớm như vậy.
- Sel sắp sinh, em...em phải...
- Phải mạo hiểm cả tính mạng à?
Gì chứ? Tôi ra ngoài mà cũng chết sao? Tôi nhìn Selene, tôi không hiểu...
Selene liếc mắt nhìn Sel đang liếm các con của nó. Cô ấy giương súng về phía chúng.
- Không! - Tôi hét lên, giữ chặt tay cô. - Em xin lỗi, em xin lỗi, Selene! Lần sau em sẽ không làm thế nữa! Đừng mà, Selene! - Tôi van xin cô.
Nhưng một phát súng vẫn nổ. Viên đạn găm vào một trong số những con mèo con đó. Nó còn chưa kịp mở mắt... Tôi ngồi bệt xuống sàn nhà, thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Lần sau... - Giọng lạnh lùng của Selene vẫn đều đều vang lên. - ...nếu em còn trái lệnh tôi thêm một lần nào nữa, hậu quả không chỉ có thế này thôi đâu, kẻ trừng phạt em lúc đó có thể không phải là tôi. Em có thể trái ý tôi nhưng đừng bao giờ trái lệnh tôi.