Edit by: Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC (8.2)
______
Otis tới gần mặt Kiều Thất Tịch, từ hô hấp có thể đoán được đối phương còn đang ngủ say, trong chốc lát sẽ không tỉnh lại.
Trong chu vi 30km quanh đây không có mùi vị của gấu bắc cực xa lạ, cũng không có những loài động vật ăn thịt như cáo trắng hay sói, Otis tạm thời rời đi Kiều Thất Tịch, đi nơi khác kiếm ăn.
Quá trình này có thể mất một giờ, cũng có thể là hai giờ, thậm chí càng lâu.
Đồ ăn có thể được mang về càng sớm quyết định bởi bản lĩnh cùng vận khí của tên thợ săn.
Bản lĩnh của Otis không tồi, chỉ cần có đủ may mắn là sẽ có thể nhanh chóng mang đồ ăn về chia sẻ với nhóc gấu bắc cực.
Nhưng trong cuộc sống lúc nào cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sau khoảng một giờ kể từ lúc Otis rời đi, mảnh băng mà Kiều Thất Tịch đang ngủ bỗng tách ra khỏi đất liền, trôi về biển rộng.
Nói sao nhỉ, hai người bọn họ cộng lại cũng phải hơn 1 tấn.
Loại mặt băng không quá chắc chắn như này, thật đúng là không chịu nổi chừng đó trọng lượng, bị nứt ra cũng là hợp lý.
Đáng thương Kiều Thất Tịch ngủ một giấc dậy, trên khuôn mặt lông xù tròn tròn tràn đầy to nhỏ dấu chấm hỏi.
Tui là ai?
Tui ở nơi nào?
Vì cái gì tui cảm giác tui đang di động?
Đại ca gấu Otis đâu?
Bốn câu hỏi liên tục đấm thẳng vào linh hồn, hỏi xong kinh sợ, hỏi xong run rẩy.
Quay đầu lại nhìn đất liền phía xa, okay, không hẳn quá xa.
Hy sinh bộ lông mới vừa khô để bơi về không phải là vấn đề.
Vấn đề ở chổ, Otis ở nơi nao?
Nhiều lần đều xảy ra chuyện như thế này, Kiều Thất Tịch cảm thấy sớm hay muộn cũng sẽ sinh ra ảo giác, mỗi ngày đều luôn trong tình trạng nước sôi lửa bỏng mà hoài nghi những suy đoán kiểu như “Otis có phải đang tính vứt mình bỏ mặc không quản nữa?”
Cũng may, khi Kiều Thất Tịch chuẩn bị nhảy xuống biển thì cậu xa xa nhìn thấy trên bờ biển đối diện, Otis vội vã ngậm đồ ăn trở về.
À, thì ra là đi kiếm cơm.
Giải trừ nguy cơ bị vứt bỏ, nhóc gấu bắc cực ở trên tảng băng trôi nhảy nhót phấn khích hai cái.
May mà tảng băng này đủ lớn, vẫn có thể chịu nổi sự kích động của cậu.
Người chịu không nổi chính là Otis.
Nó ném đồ ăn xuống, dọc theo hạ lưu chạy một mạch.
Kiều Thất Tịch cũng tập trung nhìn về một chổ nhô ra của tảng băng.
Cậu tìm được vị trí tốt, nhảy bùm xuống biển, định lấy khoảng cách ngắn nhất bơi vào bờ.
Mắt thường ở trên mặt biển cơ bản không thể tính toán khoảng cách, có lẽ trong mắt nhìn thì gần, nhưng trên thực tế lại rất xa.
Nếu có người thấy được cảnh tượng này, chắc chắn sẽ toát mồ hôi hột vì nhóc gấu bắc cực đang giãy dụa giữa biển sâu kia.
Con người sống ở trên đất bằng, trời sinh liền có một loại sợ hãi đối với biển sâu.
Bởi vì mọi người không chinh phục được nó, cũng giống như không chinh phục được các loại sức mạnh thiên nhiên như băng tuyết, lốc xoáy, v.v..
Otis nhảy xuống biển, bơi đến chổ nhóc gấu bắc cực.
Là một con gấu bắc cực hoang dã chính cống, nó bơi với tốc độ nhanh gấp ba lần Kiều Thất Tịch.
Nói chứ, một mình vùng vẫy giữa biển quả thật sợ hãi.
Nhưng nếu có Otis ở bên cạnh đồng hành, trong nháy mắt Kiều Thất Tịch liền hết sợ.
Cũng không phải là Otis giúp cậu cái gì.
Trên thực tế, lần này Otis không có dìu cậu, chỉ bơi ở bên cạnh.
Như là chỉ xem chừng cậu không bị đuối nước mà thôi.
Nói trắng ra là cha mẹ nhìn xem con mình năng lực thế nào, gặp phải khó khăn hy vọng bọn nhỏ tự mình cố gắng vượt qua.
Không nghĩ tới, con mình không muốn cố gắng.
Kiều Thất Tịch béo, béo bơi liền mệt, một khi mệt tính tình liền nóng nảy, tính tình nóng nảy liền ưng nổi giận.
Lần trước rơi xuống hố băng, ok, có thể coi như là do bản thân không mang theo mắt, Kiều Thất Tịch chấp nhận, cái này có thể bỏ qua.
Nhưng còn bây giờ thì sao, rõ ràng là do Otis bất cẩn.
Biết rõ trên mặt băng rất nguy hiểm, vẫn cứ dẫn đến những nơi kỳ quái.
Lần này phụ huynh thật sự quá không có trách nhiệm.
Kiều Thất Tịch cố gắng vùng vẫy bốn chân, hồng hộc bơi về bờ, lâu lâu mở to mắt nhìn thử còn có xa không?
Nói chứ bộ phận yếu ớt nhất trên toàn thân gấu bắc cực chỉ có thể là đôi mắt mà thôi.
Lúc gặp gió tuyết lớn dễ bị thương tổn, lúc bị nước biển vào cũng rất cay.
Trong vòng một ngày Kiều Thất Tịch hai lần rơi xuống nước.
Là một tên không có kinh nghiệm như cậu, hiển nhiên là đã để hai mắt bị vào nước, càng kéo dài thời gian càng cảm thấy chúng không được thoải mái.
Tầm mắt bị cản trở, tốc độ bơi về phía trước liền cũng từ từ chậm lại.
Otis tiếp thu được tín hiệu mệt mỏi từ nhóc gấu bắc cực, trong lòng không hề nghi ngờ gì, chỉ thay đổi vị trí, lặn xuống dưới bụng Kiều Thất Tịch rồi đỡ cậu lên tiếp tục thẳng tắp bơi vào bờ.
Kiều Thất Tịch mới còn đang lảm nhảm phụ huynh thời nay không chuyên nghiệp, giây sau được nằm trên lưng Otis, cậu lại cảm động bù lu bù loa, Otis thật là tốt!
Đồng thời lo lắng mình quá béo, Otis mang không nổi.
May mắn, với trọng lượng hiện tại của cậu, Otis vẫn có thể vác được, biểu hiện bên ngoài không nhìn ra là đang cố sức.
Trên thực tế, thân là một kiện tướng bơi lội, sự thành thạo của Otis lúc này mới thể hiện ra một phần.
Kiều Thất Tịch ba chân bốn cẳng bò lên bãi biển, nằm lăn ra thở dốc trông giống như một con búp bê vải bị dày vò vùi dập hồi lâu.
Hơn nữa, ngâm ở trong biển băng một thời gian dài, cậu ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi run.
Nếu là lúc này có một đống lửa thì tốt rồi - Trong lòng vị nghiên cứu sinh khoác da gấu bắc cực nổi lên kỳ lạ suy nghĩ.
Otis cả người nhỏ nước tong tong, sau khi lên bờ hình như muốn làm cái gì đó để nhanh chóng rũ hết nước.
Kiều Thất Tịch nằm ở bên cạnh chân nó, nhận ra được một tia bất an, thôi xong.
Cậu ở trong lòng hò hét: Dừng tay đại gấu ca, đừng làm như vậy!!
Nước đã đến ngang cố, vốn dĩ cậu tưởng bò dậy tránh thoát trận tai nạn này, nhưng là ác mộng buông xuống quá nhanh.
Otis như chốn không “gấu” mà vẫy nước.
Lượng “mưa” này đối với Kiều Thất Tịch mà nói, không thua gì một trận mưa to tầm tã.
Đáng giận, lông trên đầu đều bết thành một cục.
Thù mới hận cũ cộng lại đầy đủ khơi dậy cừu hận trong lòng hùng sĩ vô tội.
Kiều Thất Tịch ngẩng đầu cắn cánh tay Otis một cái..