Nhận thấy tình hình không được ổn cho nên Trúc Mi liền gọi lại cho Yến Nguyệt nhưng kết quả nhận lại chỉ là thuê bao mà thôi.Rất nhanh sau đó cô liền gọi đến cho Vũ Hạo..
[ Alo có chuyện gì vậy Trúc Mi …]
[ Vũ Hạo, tôi vừa nói chuyện điện thoại với Yến Nguyệt nhưng cậu ấy lại cúp máy ngang. Tôi có gọi lại nhưng toàn là thuê bao mà thôi.Tôi sợ cậu ấy lại xảy ra chuyện …]
[ Được… được … tôi biết rồi..]
Sau đó anh liền cúp máy rồi chạy ra ngoài xem tình hình như thế nào và quả đúng là không thấy người đâu cả.
Chuyện này chắc là do Ngô Quỳnh gây ra chứ không còn ai khác nữa,Dương Lan đã vào tù rồi thì bây giờ chỉ còn cô ta mà thôi …
Vũ Hạo vừa lên xe thì thấy ly trà sữa rơi ở dưới nền xe,lúc này đây anh mới kiểm tra camera thì biết là Yến Nguyệt đã bị Ngô Quỳnh bắt đi rồi.
Anh vừa lái xe vừa liên lạc với vệ sĩ để đi tìm người,cô ấy đang có thai vậy cho nên anh không thể cô ấy có chuyện gì xảy ra được,nếu không chắc anh sẽ chết mất.
Tuần rồi anh đã cho người hâm doạ Ngô Quỳnh rồi, nhưng dường như cô ta không biết sợ thì phải.
Càng nghĩ lại khiến cho anh tức điên lên đi được,Vũ Hạo lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể.
Đã hơn 1 tiếng trôi qua nhưng mà vẫn không thấy người đâu cả.Anh bắt đầu tự dằn vặt chính mình rồi.
__@
Lúc này hai người họ đang ở sân thượng của một toà chung cư,nơi mà Ngô Quỳnh đang ở.
Bây giờ nếu không làm thì cũng sẽ chết vậy cho nên cô ta sẽ hủy hoại người mà Vũ Hạo yêu thương nhất.
" Hừ,mày cũng có ngày này chứ gì."
" Nơi này anh ấy sẽ không biết được đâu,vậy cho nên mày đừng có mà mong chờ gì nữa."…
" Bây giờ tao đã không còn gì nữa rồi,sự nghiệp cũng đã bị hủy hoại mất rồi.Vậy cho nên ba chúng ta cứ mà chết chung đi."_ ý của cô ta nói kể cả đứa con ở trong bụng của cô luôn …
" Ngô Quỳnh cô đúng là bị điên rồi,cô muốn chết thì chết một mình đi..""
" Haha …"_ đột nhiên cô ta cười lớn lên:" chết 1 mình làm sao vui được chứ,đi thì phải đi chung mới được.Tao sẽ cho Lưu Vũ Hạo dằn vặt đến chết."’.
" Đúng là hết thuốc chữa mà,cô làm vậy thì được gì chứ … Người ta thì muốn sống còn cô thì muốn chết, muốn hủy hoại bản thân mình …"
" Bởi gì bây giờ tao không còn gì nữa rồi,ở đây có axít nè,có cất súng nữa đó.."
Bất giác Yến Nguyệt liền lết người ra chỗ khác,cô không muốn chết đâu..
Ở dưới trung cư, Vũ Khanh vừa mới ngủ thức dậy.Anh thường phơi đồ ở trên sân thượng cho nó nhanh khô bởi vì anh chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi.
Anh ngáp ngắn ngáp dài rồi xỏ dép lê bước vào thang máy.Hơn 5 phút thì cũng đến nơi, nhưng mà anh phải đi thêm một đoạn đường nữa thì mới đi lên được sân thượng …
Vừa bước lên bậc thang thì nghe tiếng nói chuyện,lúc này đây anh mới quay lại nhìn.Giờ phút này anh liền há hốc mồm ra mà nhìn,đã vậy anh còn dùng tay dụi mắt mình để nhìn cho nó rõ nữa:" người … người này là vợ của Vũ Hạo mà."".
Sau đó Vũ Khanh liền gọi điện cho Lưu Vũ Hạo.:[ Alo,Vũ Hạo anh mau đến trung cư đi của tôi đi,sau đó thì lên sân thượng. Em thấy vợ anh đang ở đây cùng với Ngô Quỳnh này …]
[ Được, được.Anh đến liền, nhưng mà em ở đó can ngăn cô ta ra giúp anh,anh sợ Yến Nguyệt bị thương …]
[ Được …]
Vũ Khanh sau đó cũng nhanh chóng cúp máy rồi nhàn nhã đi vào, bước chân cũng vô cùng nhẹ nhàng..
" Hơi,gió ở đây mát quá đi.Hai người đang làm gì ở đây vậy. “”
" Vũ Khanh! Cậu mau giúp tôi một tay đi,cô ta là vợ của Lưu Vũ Hạo đấy,giết cô ta rồi thì Vũ Hạo cũng sẽ không cần thiết sống nữa,khi ấy tài sản sẽ thuộc về cậu đấy."
" Ngô Quỳnh cô giết người giúp tôi luôn à! sao tôi thấy tôi là người có lợi không vậy."
" Chẳng phải lúc trước cậu cũng ghét anh ta lắm sao.Bây giờ tôi giúp cậu một tay …"
" Thôi không cần đâu."
" Vậy cậu quên là mẹ cậu bây giờ đã vào tù rồi à! Mọi thứ là do Vũ Hạo gây ra hết đó,cậu có thể giết cô ta để trả thù lên người của Vũ Hạo mà."
" Cũng có lý đấy."’.
Yến Nguyệt nghe xong thì thoáng chốc sợ sệt, chàng lẽ nào Vũ Khanh sẽ giết cô hay sao đây.
" Ngô Quỳnh cô muốn giết Lý Yến Nguyệt bằng cái nào trước …"
" Dùng axít trước đi,sau đó thì bắn vào trong bụng của cô ta."
" Ok,dù sao thì tôi cũng không ưa chị ta cho lắm … Nhưng mà Ngô Quỳnh à,cho dù hai vợ chồng họ có chết thì tôi cũng đâu có được gì đâu,tại gì tôi không phải là con cháu của nhà họ Lưu. "
" Tôi sẽ có cách giúp cậu."
" Ừm. "
" Dù sao tôi cũng không phải là con của Lưu Vỹ cho nên cũng không cảm thấy áy náy với cháu nội của ông ta …"
" Lần này xem như là tôi trả thù cho mẹ của mình đi,mọi thứ nó nên kết thúc ở đây thì mới đúng."
" Đúng vậy,cậu mau tạt axít cô ta đi.Sau đó thì cho ăn hai phát súng là được rồi,cậu yên tâm đi ở đây yên tĩnh lắm cho nên sẽ không có ai biết đâu.." …
Ngô Quỳnh lúc này liền nhếch môi cười, không ngờ đe đến phút cuối cùng lại có 1 đồng minh sáng giá đến như thế.