Mona mệt mỏi khi đã trải qua nhiều hiệp đến mức cô thấy mình kiệt sức rồi.
Xem ra Eugene vẫn còn khỏe mạnh nên anh đứng dậy để đi vào nhà tắm, sử dụng nước rửa sạch mồ hôi cơ thể.
Bây giờ Mona không biết là nửa đêm hay gần sáng, họ cứ làm tình quên mất thời gian.
Chiếc giường của Mona thấm đẫm chất dịch đậm đặc phun trào từ Eugene mỗi khi cô làm anh thỏa mãn.
Anh trở lại với chậu nước và khăn, tự tay mình lau cho Mona, nhưng cô nhất quyết từ chối.
Mona bảo đây là việc của Mirin, Eugene không cần bận lòng mà hãy rời khỏi đây khi đã giải quyết xong ham muốn.
Anh không quan tâm cứ tiếp tục làm theo ý mình, cười hời hợt bảo rằng nó sẽ khiến Mona khó ngủ cho tới sáng mai.
Sau khi đã được sạch sẽ, Mona kéo chăn từ dưới đất lên để che đi cơ thể khỏa thân của mình, cô quá mệt để lục tủ tìm đồ mặc.
Cứ tưởng Eugene sẽ đi ra nhưng nào ngờ anh lại nhảy lên giường nằm với Mona.
" Bệ hạ...!tôi không còn đủ sức chơi với ngài nữa đâu! " Mona thì thầm khi đã nhắm mắt.
Tim của cô đập nhanh vì hồi hộp
" Yên tâm đi, ta dừng lại rồi.
Ta chỉ muốn ôm em ngủ thôi! "
Eugene xoay người cô vào trong, bây giờ anh chỉ mặc quần nên mặt cô áp vào cơ ngực vạm vỡ của anh.
Nhưng Mona chẳng buồn để ý, cô thiếp đi trong hơi ấm Eugene dành cho cô.
Anh nhẹ nhàng vén tóc Mona sang một bên, ngắm nhìn vẻ say ngủ mà anh thấy đáng yêu vô cùng.
Eugene sẽ xin lỗi Mona vì đã làm cô đau, nhưng anh lại tham lam muốn những lần đầu tiên của Mona đều dành cho anh.
Tia nắng chiếu rọi vào mặt làm Mona thức dậy, cô mệt mỏi vì như trải qua một trận đấu với Eugene.
Cơ thể lúc này như hòa vào làm một cùng chiếc giường.
" Quý cô! Để em giúp cô tắm và thay y phục cho.
Hôm nay nhà bếp làm toàn mấy món tẩm bổ cho quý cô không đó.
Hãy ăn liền cho nóng ạ! " Mirin hớn hở bước vào.
Nhìn thấy cơ thể của Mona, Mirin không khỏi càu nhàu hoàng đế là kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc, chi chít các vết hôn, thậm chí váy ngủ cũng biến thành ba mảnh.
Cô cẩn thận lau mình và mặc váy cho Mona, Mirin thấy mình như đang chơi búp bê vậy.
Trong lúc Mona dùng bữa sáng, Mirin đem chiếc ga giường dính máu đi và thay một bộ mới.
Cái này sẽ do đích thân cô giặt để Mona khỏi phải bị những người hầu khác bàn tán.
Buổi trưa, Elodas đem đến cho Mona trà hoa cúc và các loại đồ ngọt.
Anh bảo là hoàng đế đặc biệt căn dặn nó cho cô, Mona nhìn rồi thở dài cảm ơn ý tốt của Eugene, hy vọng anh cảm thấy có lỗi vì đã dày vò cô cả đêm.
Từ sáng đến giờ Mirin cứ lon ton chạy qua chạy lại.
Mona kêu cô bé hãy ngồi xuống dùng trà cùng cô, lúc đầu Mirin có từ chối nhưng Mona nhất quyết để Mirin ngồi.
" Ngon quá! Lần đầu tôi được ăn đồ ngọt từ các đầu bếp bánh hoàng gia! " Hai má của Mirin phồng lên như một chú sóc ngậm hạt dẻ.
Khi Mona đi, Mirin đã buồn rất nhiều, một phần cũng sợ sẽ về khu giặt giũ.
Nhưng hoàng đế ra lệnh cho Mirin vẫn ở lại như bình thường, bệ hạ rất chắc chắn sẽ tìm được cô.
"..."
Không biết hai bà cháu Mark như thế nào, Mark là cậu bé rất ngoan ngoãn và giữ lời hứa, vậy nên cậu nhất định không phải người đã đi tiết lộ về Mona.
Thỉnh thoảng có nhiều đàn ông vào rừng săn bắn hay đốn củi, rất có thể họ đã nhìn thấy Mona.
Hoặc là...!Mona nghĩ về một người, không ai khác chính là cô bé Rin - bạn của Mark.
Vì cậu với cô rất thân thiết, nhưng Mona cảm nhận Rin chẳng có xíu cảm tình gì với mình.
Dù đã hứa với Mark, nhưng Rin lại nhẫn tâm phá vỡ lời hứa đó.
Mona mở hộc tủ bàn trang điểm, chiếc kẹp tóc hoa hồng Mark tặng vẫn còn đó.
Cậu bé đã dành tiền phụ thu hoạch lúa để mua cho Mona, cô nhất định sẽ trân trọng.
Cô sẽ mãi nhớ về bà cháu Mark, người đã tốt bụng cho cô nương nhờ khi đang chạy trốn.
Trước khi bị bắt về đây, Mona có đưa vài món trang sức nhỏ, mong rằng sẽ giúp được họ vài phần.
Mirin chuẩn bị cho Mona để cô đi dạo buổi chiều, quả nhiên quý cô Elmer đã trở về.
Cứ tưởng chỉ là lời đồn thổi, những người hầu ngang qua đều nhìn Mona.
Hai người đi tới chuồng ngựa thì tiếng vó ngựa ngày càng gần về phía Mona.
Eugene kéo dây cương để con ngựa trắng Elizabeth của mình dừng lại trước cô.
Nó làm Mona hơi giật mình lạng choạng may mà Mirin đã đỡ được, Mona nhíu mày vì con người này vẫn thô lỗ như vậy.
" Xin chào buổi chiều, Mona yêu dấu.
Em đang đi đâu vậy? " Eugene nhếch khóe môi nhìn Mona.
" Chỉ là đi dạo quanh đây, tôi không muốn chôn chân mãi trong phòng! Bệ hạ đừng lo, chỉ là dạo chơi bình thường chứ không phải bỏ trốn! " Mona khoanh tay trả lời, cô liếc anh bằng nửa con mắt.
Eugene cười khúc khích, anh bước xuống và nâng Mona lên yên ngựa, sau đó anh ngồi phía sau cô.
Eugene kêu Mirin hãy trở về hoàng cung, một lát nữa anh sẽ trả lại quý cô lành lặn cho Mirin.
Sau đó anh thúc Elizabeth để nó đi từ từ, Mona lần đầu cưỡi ngựa nên hơi sợ hãi thành ra cô ôm chặt Eugene.
Cô có thể nghe được nhịp tim của anh.
Xuyên qua những hàng cây to phủ bóng mát, Mona không khỏi suýt xoa trước sự đồ sộ của nó.
Tiếng gió kêu xì xào, tiếng chim hót hòa vào nhau như một bản hòa tấu êm dịu.
Eugene bảo đây toàn bộ là đất của hoàng cung, dù Mona có đi thì rất dễ bị lạc.
Cô khó chịu nhìn anh như kiểu anh đang đe dọa cô.
Trong rừng còn có rất nhiều động vật nhỏ như nai, hươu sao, thỏ, sóc,...!Mona cứ cùng Eugene ngồi trên Elizabeth đi hết chỗ này tới chỗ kia.
Những nơi họ đi qua đều thuộc quản lý của Eugene.
Dừng trước một cái hồ nhỏ, nước hồ trong xanh thấy được cả đáy, lúc này Eugene mới thả Mona xuống để Elizabeth nghỉ ngơi ăn cỏ.
" Mát quá nhỉ? Không ngờ giữa rừng lại có hồ nước này! " Mona có thói quen ngồi trên bãi cỏ xanh và đưa chân xuống nước ngâm
Bầu trời mùa thu xinh đẹp tại Azarial thật khác với Elmer, từ đây có thể thấy tòa lâu đài lộng lẫy ngả vàng cùng ánh chiều tà.
Nó lấp lánh như được đúc bằng thứ kim loại quý.
Mona đưa tay chặn mái tóc đang bị gió thổi bay của mình.
" Lúc nhỏ ta hay trốn đến đây chơi.
Ta đã từng rất lười vì những buổi học nhàm chán cứ lặp đi lặp lại, dù điều đó làm mẹ ta buồn phiền.
Nhưng khi ta lên ngôi, ta đã không lui tới chỗ này nhiều nữa! " Eugene nhẹ nhàng tâm sự với Mona, anh vẫn còn thấy hình ảnh lúc nhỏ của mình xuất hiện trước mắt.
Mona trầm tư, cô chống cằm nói ít ra Eugene vẫn còn có kỷ niệm thời bé, còn cô thì bị nhốt lại nơi tòa thấp cũ kỹ, ngắm bốn mùa luân phiên thay đổi qua cửa sổ.
Số Mona thật may mắn vì có thể sống tới bây giờ.
Eugene bế cô đứng lên, hai người tựa trán lại với nhau, vậy thì Mona càng phải ở lại hoàng cung này tận hưởng sự sung sướng, chứ không phải kham khổ bên ngoài bức tường.
" Đừng bỏ đi nữa Mona.
Dù em có cố gắng thế nào thì ta vẫn sẽ tìm được em bằng mọi giá! Chỉ khi em bốc hơi hoàn toàn "
Mona không muốn phải chịu đựng sự áp đặt của Eugene, dù vương quốc của cô bại trận dưới tay anh, nhưng Mona vẫn mang dòng máu hoàng thất Elmer.
Đó là sự thật.
Cô chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm khi ở bên Eugene, nó khiến cô thấy không an toàn trước người đàn ông này.
Anh có thể giết cô nếu như dám làm trái ý mình.
Tim cô đập liên hồi khi nhìn cận mặt Eugene
" Bệ hạ...!tại sao phải là tôi? Mà không phải ai khác? "
Eugene hôn lên cánh vai của Mona, anh cũng không thể trả lời.
Chỉ là lần đầu tiên Eugene nhìn thấy cô, tâm trí anh đã ra lệnh phải giữ Mona bên mình cho bằng được.
Dáng vẻ, mái tóc, đôi mắt, hàng mi và đôi môi cùng với giọng nói, đều phải thuộc về Eugene.
Có thể Mona sẽ cho anh là kẻ ích kỷ và nóng tính, nhưng anh hài lòng vì nó sẽ giúp anh có cô mãi mãi.
Eugene có thể dâng tặng mọi thứ cho Mona nếu cô muốn nó.
" Dù cho em có muốn chết thì người giết em cũng phải là ta! " Eugene hạ giọng, anh ôm Mona vào lòng như kiểu âu yếm.
" Vậy thì tôi cũng mong chờ sẽ được chính tay vị hoàng đế tài giỏi, cầm dao đâm một nhát chí mạng vào trái tim này.
Kết thúc cuộc đời buồn tẻ! " Mona cũng không vừa khi đáp lại Eugene một cách dõng dạc.
Cô không hề tỏ ra yếu đuối.
Hai người trở về bằng Elizabeth, lần này Eugene lệnh cho nó chạy nhanh hơn.
Mona thấy hứng thú thay vì đi chậm rãi đi lúc nãy, băng qua những cánh rừng, những hàng cây to lớn.
Hoàng cung cũng đã hiện ra trước mắt Mona, nguy nga và lộng lẫy tựa như lần đầu cô nhìn thấy.
Không thể tin được là cô đã cùng Eugene cưỡi ngựa một cách thật yên bình dưới buổi chiều ảm đạm
" Đêm nay ta sẽ không đến với em, nhưng không phải sau này cũng vậy! " Eugene vỗ vào mông của Mona làm cô kêu lên rồi lùi về sau.
" Ngài đúng là tên hoàng đế đáng ghét biến thái! " Mona hặm hực rồi cô bỏ chạy thật nhanh.
Eugene thấy lần đầu tiên có người nói anh như vậy, nếu là người khác thì sẽ bị cắt lưỡi.
Nhưng khi nó phát ra từ miệng của Mona, Eugene lại thấy thích thú khi trêu ghẹo cô.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Luna Vincennes đã trở về nhà mình sau hôm mà Mona bỏ trốn, nhưng lần này một lá thư từ hoàng cung gửi đến bảo rằng ả tình nhân khốn khổ đã bị bắt dưới sự hộ tống của Elodas - người thân tín nhất của hoàng đế.
Cô thẳng tay vò nát và ném thẳng nó vào thùng rác, chân vắt chéo trên ghế sofa.
Sự vui mừng chưa kéo dài được lâu.
Chính công chúa Sofie đã viết thư cho Luna.
" Thật là tức chết.
Ả tình nhân người Elmer đó cứ như vong hồn ám lấy bệ hạ vậy, cô ta chắc không biết khái niệm của sự xấu hổ! "
Bằng mọi giá Luna Vincennes này phải tìm cách để được đến hoàng cung ở, nhưng phải tìm lý do hợp lý, bổng một ý tưởng hiện lên trong đầu cô.
Luna kêu người lấy giấy và viết.
Việc để đáp ứng yêu cầu hiện giờ chính là trở thành thư đồng của công chúa Sofie, nó rất phổ biến vì là cầu nối với hoàng tộc.
Tác dụng chính là làm bạn cùng học cùng chơi, cùng trò chuyện với hoàng tử hay công chúa, giống như người hầu nhưng cấp cao hơn.
Nếu như một thư đồng có thể làm hài lòng chủ vị của mình, thì gia tộc họ cũng được hưởng không ít lợi lộc.
Ngài Elodas cũng đã từng làm thư đồng cho bệ hạ khi ngài ấy còn là hoàng tử.
Tuy nhiên chỉ dành cho con cái đến từ gia đình có tước vị thấp, còn Luna Vincennes thì rất cao quý.
Nhưng cô không quan tâm điều đó, chỉ cần được ở hoàng cung để ngăn chặn Mona tiếp tục quyến rũ hoàng đế, khiến bệ hạ nghe lời ả như một con rối.
Luna còn viết thêm đổi lại cô sẽ bắt anh trai mình là Keysel Vincennes thường xuyên vào hoàng cung thăm cô, để công chúa Sofie có thể gặp anh.
Luna biết Sofie yêu thích Keysel, và cô sử dụng nó hợp lý.
Lá thư được người hầu đem đi gửi, việc cuối cùng chính là Luna sẽ đi gặp cha mình và xin phép.
Cô chắc chắn rằng công tước sẽ đồng ý.
Vì khi Luna trở thành hoàng hậu, quyền lực nhà Vincennes nhất định ngày một vững chắc và dễ dàng vượt qua cả Conal..