Vĩ Thành gác lại công việc đưa gia đình đến resort Paradise để nghỉ dưỡng một tuần. Nói là đi nghĩ dưỡng nhưng thật ra anh đã lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc nhỏ để kỷ niệm ngày cưới, anh đã nhờ Mộng Dao âm thầm chuẩn bị.
Vào buổi tối, Thiên Kỳ thay một chiếc váy trắng đơn giản để ăn uống cùng mọi người.
Cô nhìn xung quanh không thấy con trai đâu thì thắc mắc: “ Du Du đâu rồi anh?”
“ Vừa nãy ba mẹ đưa con xuống trước rồi”, anh đáp.
“ Em xong rồi, mình đi xuống dưới thôi”, cô nói với anh.
“ Ừm!”, anh vẫn tỏ ra bình thường.
…
Tử Kỳ đang đi cùng với bạn gái ở sảnh thì chạm mặt Cẩn Du, lần gặp gỡ sau hơn ba năm khiến cả hai ngại ngùng, hơn nữa lại trong tình huống này. Cô thấy cả hai nắm tay liền nhận ra mối quan hệ, đôi mắt chợt buồn.
“ Anh quen cô ấy sao ạ?”, cô bạn gái hỏi han.
Cậu nhẹ nhàng đáp: “ Ừm, cô ấy là một người chị anh quen”.
Do là người nước ngoài nên cô rất tự nhiên chào hỏi: “ Chào chị! Em là Danielle, rất vui được làm quen!”.
Cẩn Du cũng từng ở nước ngoài nên vốn tiếng anh rất tốt mà đáp lại: “ Tôi là Ngô Cẩn Du, rất vui được gặp!”.
“ Bạn gái cậu rất đáng yêu… Mừng cậu du học trở về!”.
“ Cảm ơn chị!”, cậu đáp.
Tử Kỳ muốn nói riêng đôi lời với Cẩn Du nên quay qua với bạn gái: “ Danie! Anh có một chút chuyện muốn nói với chị ấy, em cứ đến đó trước nhé”.
“ Dạ anh! Hãy về sớm nhe”, nói xong cô hôn anh rồi rời đi.
Ngay sau đó hai người đi dạo dọc bờ biển, Cẩn Du giả vờ như vẫn ổn mà nói đùa: “ So với trước khi đi du học thì cậu trưởng thành hơn rất nhiều, tính cách cũng vui vẻ hơn nữa”.
Cậu cười đáp: “ Thật sao ạ? Em cũng chỉ là thay đổi một chút”.
Cô mấp mé muốn biết thêm về Danielle: “ Tôi không nghĩ lần này em về lại đặc biệt như vậy, cô ấy chắc chắn là rất vui”.
“ Em và Danie gặp nhau lần đầu ở câu lạc bộ thiện nguyện, cô ấy là một người lạc quan và tốt bụng. Sau một thời gian tiếp xúc, em đã nhận ra mình đã rung động và cũng nhanh chóng xác nhận mối quan hệ”.
Nghe cậu nói về bạn gái với đôi mắt long lanh hạnh phúc, Cẩn Du cảm thấy nhói lòng: “ Xem ra là chỉ có tôi đa tình, buồn thật đó!”.
Tử Kỳ nhỏ giọng: “ Em xin lỗi!”.
Cô lắc đầu: “ Đừng nói lời xin lỗi, cậu vốn dĩ không có lỗi. Thấy cậu hạnh phúc, tôi cũng chúc mừng… Cũng sắp đến giờ hẹn rồi, chúng ta đi thôi”.
Ngay lập tức cô rời đi trước, còn cậu vẫn đứng ở phía sau thì thầm câu xin lỗi.
…
Khi đi thang máy xuống dưới tầng, Vĩ Thành mới lấp lửng: “ Anh có một cái này muốn cho em xem”.
“ Chồng à! Anh định làm gì vậy?”, cô có chút tò mò.
Anh lấy trong túi ra một chiếc khăn rồi bịt mắt cô lại: “ Một chút em sẽ biết”.
Anh nắm lấy tay cô dắt đi đến phòng đã đặt bữa tối, ở đây đã có mặt đông đủ.
“ Đến nơi rồi!”, anh nói nhỏ bên tai cô rồi gỡ khăn bịt mắt xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến Thiên Kỳ vô cùng bất ngờ, không ngờ rằng anh lại âm thầm làm tiệc kỷ niệm.
Cảnh Du nói lớn: “ Chúc mừng ba mẹ kỷ niệm bốn năm ngày cưới!”.
Mọi người sau đó cũng nói ra những lời chúc tốt đẹp nhất, còn mong Cảnh Du sẽ sớm có em.
Thiên Kỳ cảm động vì tất cả những gì anh làm: “ Cảm ơn anh, Vĩ Thành!”.
“ Anh phải là người phải nói lời này mới đúng. Cảm ơn em vì đã ở bên cạnh anh, vì tất cả những gì em làm cho anh! Vợ à! Anh yêu em!”.
Ngay lập tức là màn trao nụ hôn ngọt ngào, đậm mùi tình yêu gắn kết bao lâu. Mộng Dao bảo cháu mình nhắm mắt lại nhưng cậu bé vẫn hí hửng mở hí một mắt ra để nhìn ba mẹ thể hiện tình cảm.
…
Sau khi ăn tối xong, Thiên Kỳ thay váy ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô nhìn xung quanh phòng lại một lần không thấy con liền hỏi Vĩ Thành: “ Sao em không thấy Du Du vậy anh?”
Anh vừa đọc sách trên giường vừa bình thản đáp: “ Du Du sẽ ở phòng của ba mẹ, bây giờ chắc cũng đã ngủ rồi”.
“ Là anh cố tình đúng không?”, cô nghi ngờ.
“ Vợ à, em không thích à?”, anh đặt cuốn sách bên cạnh tủ đầu giường rồi đưa ánh mắt đầy ẩn ý.
Thiên Kỳ hiểu ý liền đi đến giường ngồi vào lòng anh: “ Anh chỉ giỏi ức hiếp em”.
Anh lập tức quật người cô xuống: “ Du Du một mình chắc là buồn lắm, hay chúng ta tặng cho con một đứa em nữa, em thấy sao?”
“ Được không?”, cô khiêu khích anh.
Vĩ Thành nhếch môi: “ Cái này phải hỏi em mới đúng, chịu nổi không?”
Cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh rồi đáp: “ Đừng xem nhẹ em thế chứ!”.
Không chờ đợi thêm, anh cúi xuống gặm lấy môi cô, và sau đó là một đêm nồng cháy…
Sáng hôm sau bình minh ló dạng, Thiên Kỳ đứng ở ban công dìu dịu tận hưởng từng tia nắng ấm. Khi này Vĩ Thành cũng bước ra, anh ôm chầm lấy cô từ phía sau. Cảnh tượng như một câu chuyện cổ tích và những gì cả hai từng trải tựa như một thước phim.
“ Đã lâu lắm rồi em mới có cơ hội ngắm cảnh mặt trời mọc, thật sự rất đẹp!”, cô cảm thấy yên bình.
Anh nói vào bên tai: “ Chỉ cần em thích, ngày nào anh cũng ngắm cùng em”.
Cô cười hạnh phúc đáp: “ Anh thật sến súa!”.
“ Thiên Kỳ! Anh yêu em!”, anh đột nhiên bày tỏ tình cảm.
Thiên Kỳ ngại ngùng, đôi má bắt đầu ửng đỏ. Anh thấy vậy liền hôn một cái lên má, khi cô quay đầu sang một bên, cả hai nhìn xuống môi rồi theo tự nhiên mà tiến đến gần.
Vừa dứt môi, hai vợ chồng nghe tiếng gọi từ phía sau: “ Baba! Mama!”.
Cảnh Du chạy đến, Vĩ Thành ngồi xuống dang tay ra đón lấy con trai rồi bế lên. Cậu bé hôn má ba rồi đến mẹ như tỏ lòng yêu thương, sau đó gia đình ba người cùng hướng về phía mặt trời mọc… Hạnh phúc mãi về sau.
- END-