Mỗi tư thế, anh đều khiến cô rung rẩy, giật bắn người.
Còn cô bé phía dưới không ngừng tiết ra chất nhờn, vừa ẩm ướt, vừa trơn trượt làm cho việc ra vào trở nên dễ dàng hơn.
“Hơh~...!ưm~...!ưm~...!ưhhh~”.
Căn phòng chỉ còn là tiếng rên rỉ, và hơi thở đầy ám muội.
Đôi bảy lần còn có tiếng rung giường vì những phút cuối tuông trào vươn tới đỉnh điểm của cực khoái.
“Tôi bắn ra hết...!Arggggg~”.
“Agggg~”.
Chất d.ị.c.h màu trắng đục cứ thế mà đi thẳng vào bên trong âm đ*o.
Cô gái cắn nhẹ môi dưới tận hưởng sự ấm áp của loại mật người đang truyền sâu hơn.
Cơ thể cả hai mệt lả, chân tê tái đến không còn sức cựa quậy.
Vậy mà âm thanh: “ưh...!ưh~” lại tiếp tục.
Thì ra là anh muốn trêu ghẹo cô một chút nên đã nhấp nhẹ vài cái.
Dù đã kiệt sức, cặp đôi vẫn không bỏ qua bước cuối cùng.
Đó là trao nhau nụ hôn kết thúc buổi vận động.
Anh nằm xuống bên cạnh, cô cũng xoay người lại nép mình vào lòng anh.
Hai cơ thể trần trụi ôm chặt lấy nhau đầy thoả mãn mà say giấc.
....!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô gái như thói quen ngồi dậy với thân thể trần trụi mà đi thẳng vào phòng tắm.
Một lúc thì đi ra lấy trong tủ một bộ quần áo mới mặc vào.
Cô sắp mền gối gọn gàng, nhặt chiếc váy đã rách bỏ vào trong một túi đựng.
Trên tủ đầu giường có một cái thẻ tín dụng, cô cũng đi đến lấy và để vào ngăn túi xách.
Cuối cùng là rời khỏi căn hộ đó, sẵn tiện vứt túi đồ chứa chiếc váy rách tối qua vào trong thùng rác gần đó.
Mọi hoạt động của cô diễn ra như thể đã quen từ bao giờ, nó dứt khoát, không một động tác thừa.
Về đến chung cư, đây mới đích thực là nơi ở của cô.
Vừa mở cửa bước vào nhà đã thấy một chàng trai trẻ đang ngồi chơi game trong phòng khách.
Cô đi đến có chút nóng giận: “ Sáng nay có tiết, sao em còn ngồi ở đây?”
Chàng trai đó là Lý Tử Kỳ, em trai ruột của cô, mới vừa vào năm nhất đại học.
Cậu không quan tâm mà tiếp tục chơi, đáp lại một cách qua loa: “Không thích học môn đó thôi”.
“Lý Tử Kỳ, em vừa nói cái gì?”, cô bước đến gần hơn, nhíu mày lại.
Tử Kỳ lượn mắt, thở dài văng thiết bị điện tử sang bên ghế đứng lên quay người đi.
“Lý Tử Kỳ!”, cô gọi lớn.
Cậu quay người lại, thế mà lại cằn nhằn: “Lại chuyện gì nữa?”
Cô tiến đến gần hơn, giọng nghiêm túc: “Đi học ngay cho chị”.
“Không thích”.
“Tại sao lại không thích?”
“Học cũng vậy mà không học cũng vậy.
Chị cũng chỉ tốt nghiệp trung học thôi, đâu có học đại học mà vẫn kiếm ra được nhiều tiền.
Làm người mẫu quảng cáo sản phẩm như chị không phải là được rồi sao? Vừa không cần học vấn cao mà vẫn sống sung sướng, tiền dùng thỏa thích.
Em là thích như thế đấy”.
Cậu nói hết suy nghĩ của mình ra mà không hề biết sự thật đằng sau đó là gì.
Cô không nhịn được mà tát thẳng vào mặt cậu em, cố gắng kiềm nén nước mắt: “Đi học ngay cho chị”.
Tử Kỳ vẫn cứng đầu, cậu lấy cái áo khoác trên ghế đi nhanh đến cửa.
Tiếng đóng cửa ‘rầm’ như thể hiện sự bực tức trong lòng cậu.
Chờ đến khi xung quanh tĩnh lặng, cô mới bắt đầu rơi giọt nước mắt đau lòng.
Cô tên là Lý Thiên Kỳ, 23 tuổi, đang là một trong những người mẫu trẻ quảng cáo sản phẩm có tiếng, ngoài ra còn được biết đến là một hot girl trên mạng xã hội.
Người đàn ông đêm qua cô ở bên là Hà Vĩ Thành, đứng đầu tập đoàn Hà Thị.
Anh ấy lớn hơn cô tận 7 tuổi, và đã...!kết hôn.
Đúng vậy, hai người đang thật sự có một mối quan hệ tội lỗi.
Người ngoại tình, người chấp nhận trở thành tình nhân.
Mối quan hệ trong bóng tối này đến nay cũng đã hơn 3 tháng.
Trong một lần tham gia vào một bữa tiệc, cả hai được giới thiệu làm quen.
Sau vài lần trò chuyện, ấy thế mà tình cảm dần hình thành nên nhanh chóng đã xác định quan hệ không ai biết.
Cuộc sống của cô tốt như bây giờ là nhờ có anh, chứ thử nghĩ xem, công việc người mẫu đâu phải ổn định.
Tiền ở đâu cô thuê một căn chung cư rộng rãi như thế này cho hai chị em, tiền đâu cô đóng cho em trai đi học,...!Vì cô muốn em mình yên tâm mà học hành nên không nói bản thân đang làm gì.
Chính xác mà nói, cô là người tình bí mật của Hà Vĩ Thành, được anh bao nuôi, chiều chuộng hết mực.
....!
Trước cửa phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hà Thị, một cô gái được dẫn vào bên trong.
Với dáng vẻ thanh lịch, toát lên vẻ đẹp của một người phụ nữ dịu dàng, cô nở một nụ cười với giọng nói trong trẻo: “Vĩ Thành!”.
Ngước mắt nhìn lên, anh cũng mỉm cười đứng lên đi về phía cô: “Ninh Hinh! Em đến sao không nói với anh”.
Ánh mắt cô không nhìn thẳng mà đưa tai hướng về phía anh.
Thì ra cô gái này bị mất thị giác nên vừa nãy mới có người dẫn vào.
“Tối qua anh không về nhà, em cảm thấy rất lo lắng”.
Nghe cô nói mà lòng anh hơi nhạy cảm, lập tức giải thích: “ Dạo này có rất nhiều việc nên anh phải tăng ca...!Mệt quá nên anh ngủ quên mất, thức dậy thì trời cũng đã sáng”.
Cô cười mỉm, hoàn toàn tin tưởng vào chồng mình: “Vất vả cho anh rồi, chắc hẳn anh rất mệt”.
“Không sao đâu! Hôm nay anh sẽ về sớm nghỉ ngơi bù”..