Anh có vẻ không mấy bận tâm: “ Chắc là biết, nhưng không biết đang ở cùng em… Em sợ sao?”
“ Không hoàn toàn, so với việc đối diện với vợ anh thì tôi sợ đêm nay chúng ta sẽ xảy ra chuyện gì vượt quá giới hạn hơn”, cô nói suy nghĩ của mình.
Tay anh dừng lại, đặt cái khăn ướt lên tủ đầu giường rồi chạm vào mặt cô kiểm tra: “ Bớt nóng hơn rồi”.
Chợt cô nắm lấy tay anh với đôi mắt long lanh: “ Đêm nay anh hãy ở lại được không?”
“ Tôi không chắc là em có thể ngủ ngon đâu”, anh cảnh báo.
Mặc cho lời cảnh báo, Cẩn Du vẫn nhất quyết giữ anh lại: “ Tôi chỉ muốn ôm anh ngủ, tôi không muốn làm người thứ ba”.
Anh cũng khẳng định: “ Tôi sẽ chờ… Chờ một Lý Thiên Kỳ quay trở lại”.
Sau đó anh lên giường ôm lấy cô vào lòng và cả hai đã trải qua một giấc ngủ ngon đến sáng hôm sau.
Thuê hai phòng nhưng chỉ ngủ một, ai mà biết được phòng của Vĩ Thành đã bỏ trống suốt cả đêm.
…
Trở lại thành phố Thượng Hải, Vĩ Thành lên công ty, còn Cẩn Du vẫn còn phát sốt nên anh đã để cô về nghỉ ngơi.
Chuyện cô thuyết phục người mẫu ký hợp đồng lan truyền khắp cả công ty, không biết cô dùng cách nào mà lại khiến một người khó tính như Thư Ái đặt bút xuống giấy.
Mộng Dao gõ cửa phòng CEO và đi vào: “ Buổi sáng tốt lành anh hai!”.
“ 10h rồi còn chúc gì nữa”, Vĩ Thành lạnh lùng.
Cô ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc chồm người lên nhìn những hàng chữ trên sấp giấy thốt lên: “ Em điên đầu mất!”.
Anh tựa lưng vào ghế tra hỏi: “ Em vừa về là đã kiếm chuyện… Phòng em anh vẫn để nguyên ở đó, lý do?”
Mộng Dao không nhịn mà nói ra: “ Thì là mụ phù thủy đó chứ ai, khoá phòng em lại… Anh biết khi em vào trong đã chứng kiến cảnh tượng như thế nào không? Oh my god! Một lớp bụi dày còn hơn tuổi đời của em.
Thật không thể tin được, cứ như là nó đã không được dọn dẹp từ khi em đi vậy”.
“ Chắc là Ninh Hinh quên thôi, em đừng quá mẫn cảm”.
“ Rồi một ngày nào đó anh sẽ thấy”, cô mập mờ.
Anh nghi hoặc: “ Thấy cái gì?”
Cô không muốn tiết lộ ngay bây giờ vì không có bằng chứng: “ Không có gì đâu ạ… Hehe”.
Mộng Dao đi vòng quanh bàn làm việc rồi hỏi: “ Khi nào em có thể vào công ty làm việc?”
Vĩ Thành thật ra đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn hỏi ý kiến: “ Em muốn làm bên bộ phận nào?”
“ Anh cũng biết mà, đương nhiên là bên quảng cáo rồi”, cô hào hứng.
“ Ngày mai vào làm luôn đi, sắp tới em sẽ rất bận rộn”, Vĩ Thành.
Mộng Dao gật đầu đồng ý.
…
Trước cửa căn hộ chung cư của Cẩn Du, Diệc Thần mang đến một hộp cháo đến nhấn chuông ‘ding-dong’.
Cô đi ra mở cửa, vừa thấy khuôn mặt nhợt nhạt, anh rất lo lắng: “ Anh gọi em không được nên liên lạc với Nicole, cô ấy nói với anh em nghỉ vì bệnh”.
“ Anh vào đi ạ”.
Để cô ngồi xuống ghế, anh vào bếp lấy hộp cháo ra thì thấy trên bàn bếp có một hộp rỗng.
Anh hỏi han: “ Em đã ăn gì rồi?”
Cô đáp: “ Cháo thịt ạ, em cũng đã uống thuốc rồi nên anh đừng quá lo lắng”.
Anh đặt hộp cháo lên bàn dặn dò: “ Một chút có đói thì nói anh, anh sẽ làm nóng cho em”.
“ Không cần phiền anh thế đâu, em tự làm được mà”, cô ngại vì sợ làm phiền anh.
Anh đi đến ngồi cạnh kiểm tra trán cô: “ Em đã làm gì ở Đại Liên mà lại ra nông nỗi này?”
Vì không muốn anh lo lắng hơn nên cô chỉ kể một nửa: “ Là em không cẩn thận bị rơi xuống nước”.
“ Có thật là vậy?”, anh hoài nghi.
“ Ừm… Cũng may là em không có bị gì nguy hiểm, còn thành công lấy chữ ký về”, cô nói tiếp.
Diệc Thần biết cô đang giấu chuyện gì đó nhưng vì cô đang bệnh nên cũng không làm khó.
Cẩn Du nhớ lại hỏi: “ Nhưng anh gọi em có chuyện gì ạ?”
Anh trả lời: “ Việc An Nguyên chúng ta sẽ hợp tác với Ngô Thị mà anh từng nói với em, anh hai muốn em nắm giữ cổ phần đó”.
Cẩn Du nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: “ Em sao? Tại sao lại là em?”
“ Anh cũng không biết, chỉ nghe anh ấy nói đây là bước đệm để kế hoạch của em dễ dàng hơn.
Người đứng đầu Ngô Thị là Ngô Thanh Hải, mà người này là anh họ của Lâm Ninh Hinh.
Theo như anh biết thì nhà họ Lâm cũng có một ít cổ phần trong đó… Có lẽ thế nên anh Trạch Dương mới để em sở hữu cổ phần, trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Ngô Thị”, anh suy đoán.
Cô cảm thấy rất biết ơn vì cả hai người anh trai luôn tìm cách giúp đỡ, chăm sóc cho cô từng chút một.
Từ khi nào mọi người đã yêu thương nhau và xem nhau như một gia đình thật sự.
Ở đâu đó trong thâm tâm, Cẩn Du vẫn muốn bản thân nhanh chóng hoàn thành mục đích của mình để trả lại thân phận cho Ngô Cẩn Du thật sự đang dần hồi phục.
Một lúc sau do thuốc ngấm nên cô đã ngủ thiếp đi, Diệc Thần liền bế cô lên giường nằm, đắp mền và ở bên cạnh chăm sóc cô một chút.
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy trìu mến, không nhịn được mà thì thầm: “ Thiên Kỳ à! Anh yêu em nhiều lắm!”..