Mộng Dao về nhà thì thấy vali quần áo của mình đã sắp xếp gọn gàng ở trong phòng.
Thấy Ninh Hinh đang ra lệnh cho người giúp việc, cô đi đến cà khịa: “ Lạ chưa kìa, cuối cùng thì chị cũng chịu để người dọn dẹp phòng em rồi sao?”
Ninh Hinh cười gượng gạo: “ Em đừng hiểu lầm chị mà, tại chị bận rộn quá nên không kịp chuẩn bị cho em”.
Lời giải thích nghe là đã thấy mắc cười, Mộng Dao lại tiếp tục chọc tức: “ Bận chọn váy ngủ cho tối nay hay sao? Mà tiếc quá, anh hai không có hứng thú với người gian mãnh như chị”.
“ Chuyện vợ chồng chị mà em rình rập như thế thì không hay đâu em ạ”, Ninh Hinh.
Mộng Dao không nhịn: “ Em nào đâu có rình, ai bảo giọng chị lớn thế còn gì, vang vọng ra tới ngoài này… Đúng là NGỤY TẠO mà”.
Không nể nang gì người chị dâu trước mặt, cô chửi thẳng mặt và đi vào phòng.
Ninh Hinh thật là muốn xé rách miệng của đứa em chồng hỗn xược này, đang tức tối thì điện thoại báo có tin nhắn.
Thật kỳ lạ! Ninh Hinh bị mù mà lại có người gửi tin nhắn, thế thì chắc chắn người này phải biết cô đang giả vờ nên mới dùng cách này để liên lạc.
Vào phòng riêng, vừa mở lên xem thì đôi mắt cô trợn tròn lên, nét mặt nhanh chóng từ tức giận sang hoảng hốt.
Người này là ai mà lại khiến cô rung rẩy như thế, có liên quan gì đến cô hay không?
Ninh Hinh quyết định xoá tin nhắn đi và làm như không hề hay biết.
…
Cẩn Du đánh một giấc ngủ đến chiều, đi xuống dưới bếp thì Diệc Thần đang hâm nóng cháo lại.
“ Anh Diệc Thần, em cứ nghỉ là anh về rồi”, cô ngạc nhiên khi thấy anh còn ở đây.
Anh mang chén cháo ra bàn: “ Phải chắc chắn em khoẻ hơn thì anh mới yên tâm… Em ăn đi rồi uống thuốc”.
Cô ngồi vào bàn, múc từng muỗng lên ăn ngon lành.
Diệc Thần đưa tay sờ trán kiểm tra: “ Có vẻ đã hạ sốt hơn rồi”.
Điện thoại anh lúc này reo lên, anh chỉ xem qua rồi tắt đi.
Biết được mình đang làm mất thời gian của anh, cô đề nghị: “ Hay anh về đi, em tự chăm sóc cho bản thân mình được”.
“ Không sao! Anh ở lại thêm chút nữa”.
Cô ngay lập tức đáp lại: “ Anh Diệc Thần! Điện thoại anh reo nãy giờ rồi, đi đi anh”.
Anh cũng mềm lòng trước người đẹp: “ Được rồi… Anh về, nhưng nếu có gì thì hãy gọi cho anh ngay có biết chưa?”
Cẩn Du mỉm cười gật đầu: “ Ừm, em nghe rồi ạ”.
Diệc Thần vừa vào thang máy, cửa đang đóng lại thì bóng dáng Vĩ Thành đi ngang qua.
Trong lòng anh vừa khó hiểu vừa lo sợ, chẳng lẽ cả hai đã trở lại với nhau rồi hay sao?
Ngón tay anh muốn nhấn mở cửa thang máy lại nhưng lại dừng, anh không dám đối diện với cảnh hai người âu yếm nhau.
Trái tim này hy vọng bao nhiêu thì bây giờ lại đau bấy nhiêu.
Nghe tiếng nhấn chuông cửa, Cẩn Du nghĩ Diệc Thần quay lại nên ngay lập tức mở cửa: “ Anh lại có gì dặn dò em nữa đây?”
Cô sững sờ khi thấy Vĩ Thành đang ở trước mặt: “ H… Hà tổng!”.
Anh cũng hơi ngại: “ Tôi đến là muốn hỏi em đã khoẻ chưa?”
Cẩn Du đáp: “ À… Vẫn còn nóng một chút thôi”.
Cả hai im lặng một lúc, cô chậm rãi hỏi: “ Anh… chỉ muốn biết như vậy thôi ạ?”
Cô trong vô thức nuốt nước bọt khiến anh không nhịn được mà ôm cô vào bên trong: “ Điên mất thôi!”.
Vĩ Thành mặc cho cánh cửa có đóng lại hay không mà ôm chặt cô hôn tới tấp.
Cẩn Du không muốn che giấu tình cảm của mình nữa mà cũng đáp lại một cách nhiệt tình.
Cả hai dừng lại thở dốc nhưng ánh mắt vẫn không rời môi đối phương.
Anh bày tỏ: “ Tôi nhớ em chết mất!”, rồi lại tiếp tục m.úp m.áp lấy bờ môi ấy.
Môi chạm cùng với cái lưỡi hư hỏng ướt át khiến cặp đôi chìm đắm trong vị ngọt của tình yêu.
Cơ thể đã dần nóng lên theo một phản ứng sinh lý tự nhiên.
Vĩ Thành biết rằng phía dưới đũng quần nhanh đã căng cứng lên, chỉ có cô mới khiến anh có cảm giác ham muốn trở lại.
Tưởng chừng như cả hai sẽ tìm hiểu sâu hơn thì Cẩn Du đã dừng lại, cô hiểu được nếu cứ tiếp tục làm vậy thì bản thân lại trở thành kẻ thứ ba, một danh phận không được coi trọng trong cái xã hội này.
“ Đây đã là giới hạn mà chúng ta được phép rồi, không thể hơn”.
Anh vuốt ve lấy khuôn mặt cô nâng niu: “ Tôi hiểu em, và hãy chờ một chút nữa… Lần này tôi sẽ không để lạc mất em, tôi muốn là người đàn ông thuộc sở hữu của riêng em”.
Nói xong anh liền đưa môi đặt nhẹ lên trán cô thể hiện sự tôn trọng, chân thành của mình.
Cẩn Du cảm nhận được trái tim anh chỉ hướng về cô, bao sự oán giận bây giờ đã chuyển thành nỗi nhớ nhung da diết mà khi nãy đã được bày tỏ bằng nụ hôn ngọt lịm.
Cô nắm tay anh dắt vào nhà, thấy chén cháo đã vơi đi nhiều, cạnh bên là vỉ thuốc, anh hỏi: “ Em đã uống thuốc chưa?”
“ À… Khi nãy ăn xong định uống thì anh đến”, cô lấy thuốc và uống ngay sau đó.
Anh yêu cầu: “ Em cứ nghỉ ở nhà cho đến khi khoẻ hẳn, mọi việc tôi sẽ giải quyết”..