Chương 1028 Vẻ mặt thối
Editor: Chi Misaki.
"Tô Thụy Kỳ? Anh tại sao lại ở chỗ này?" Đường Khả Hinh nói xong, liền vội vàng ngồi xổm người xuống, nhặt bút lông có dính mực lên ...
Tô Thụy Kỳ nghe thấy những lời ngốc nghếch này, liền phì cười, tùy ý để lá trúc lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ, toàn thân tràn đầy hương thuốc thanh mát, càng làm tăng thêm mị lực thành thục, sự cẩn trọng của anh , trên đầu ngón tay trắng nõn, còn mang theo chút hương vaseline, sáng nay anh vừa tan tầm về nhà, liền nghe quản gia nói Đường Khả Hinh tới, anh sửng sốt đủ ba phút ngây ngốc ở trên sân cỏ, nói không nên lời ...
Cho đến khi dì Tình ở trước mặt anh vẫy tay mấy lần , anh mới hồi phục lại tinh thần , lập tức có chút xấu hổ khẩn trương, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có một chút ngọt ngào cùng vui mừng, đã rất lâu rất lâu rồi, nụ cười mới nở trên môi anh.
Đường Khả Hinh đứng ở trước thư án, tay cầm bút lông, khứu giác nhạy bén, cô lập tức xoay người, mở to mắt nhìn về phía Tô Thụy Kỳ kỳ quái hỏi: "Anh mới vừa từ bệnh viện trở về sao? Trên tay còn có hương vaseline..."
Thủ tướng nghe xong những lời này, cũng chậm rãi quay mặt sang, nhìn về phía cháu trai.
"Ưhm, vừa mới trở về. Ông nội, sớm..." Tô Thụy Kỳ vẻ mặt bộc lộ chút tươi cười nhàn nhạt, đáp một tiếng, rồi mới bước trên những tán trúc phủ xanh mặt cỏ, đi đến trước thư án cổ xưa mà tràm, cúi đầu nhìn trên giấy Tuyên Thành, đó là những nét chữ xinh đẹp có lực của Đường Khả Hinh, tay nhẹ miết trên nét chữ nào đấy, đôi mắt lộ ra chút thưởng thức, mềm giọng nói: "Anh trên đường trở về, gặp một vụ tai nạn giao thông, cổ họng của tài xế bị vật cản, phổi tích máu, xe cấp cứu còn chưa tới, nên anh ở lại làm một phẫu thuật nhỏ, giúp anh ta thông họng, cắm ống thông khí..."
"... ..." Đường Khả Hinh tay nắm bút lông, nghe những lời này, lập tức sợ đến có chút ngây dại.
Tô Thụy Kỳ nghiêng mặt, ôn nhu nhìn về phía bộ dáng kia của Đường Khả Hinh, lại không nhịn được cười lên một tiếng nói: "Thế nào, bị dọa?"
"Ách..." Đường Khả Hinh lập tức có chút mất thể diện cười rộ lên, nói: "Vâng, có chút sợ hãi... Tài xế kia không có việc gì chứ ạ?".
"Không có việc gì, đưa đến bệnh viện rồi... Anh trực tiếp rửa tay ở ven đường, khả năng còn có chút mùi thuốc tiêu độc khử trùng..." Tô Thụy Kỳ nói qua loa một chút, lại liếc một cái tờ giấy Tuyên Thành trên mặt bàn, nghiên mực, liền nhịn không được cười rộ lên nói: "Hôm nay ông nội có nhã hứng tốt như vậy?Lúc cháu tiến vào, có để ý qua phòng ăn còn chưa có người đến, ngài đã liền gấp gáp như vậy muốn gặp cháu dâu sao... ..."
Đường Khả Hinh nghe thấy lời này, mặt thoáng cái đỏ lên, lập tức cúi đầu, không có ý định nói chuyện...
Thủ tướng mỉm cười, chậm rãi xoay người lại, cầm lên bút lông trước mặt, cho vào một góc nghiên mực bên cạnh, bút lông dính chút nước suối thanh trong, chất lỏng màu đen liền giống như mây mù tản đi, lão nhân gia ngài vừa rửa bút lông, vừa cất giọng nói: "Ta nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, còn không bằng anh cùng Khả Hinh đâu! Trong nhà có cháu trai hay không có thì cũng không sai biệt lắm, bình thường nói cũng không nói nhiều thêm một câu. Sau này ta về hưu , cũng không biết nên trông chờ ai nói với ta được hai câu đây."
"Không phải còn có chị cháu sao?" Tô Thụy Kỳ nhịn không được cười rộ lên, nói.
Lúc này Tịnh Kỳ, mới mỉm cười dẫn hai người hầu đi tới, trong tay cô còn ôm một chiếc áo khoác sợi len màu lam, chung quy vẫn cảm thấy có chút lớn so với cô.
Thủ tướng hơi nhíu mày, tay cầm bút lông đặt trong nước, nhẹ quệt vài lần, mới trầm giọng nói: "Chị gái anh thì lại nói nhiều như con vẹt thế kia, chính là so với vẹt của anh còn nói nhiều hơn một chút ấy..."
Vừa nói xong, một thân ảnh màu xanh, trong nháy mắt như mũi tên lao thẳng qua thư án, cuối cùng dừng lại trên cành cây, đôi cánh màu xanh liên tục vẫy vẫy, sửa lại cái đầu vàng óng, cái mỏ đỏ, không ngừng kêu xèo xèo: "Tiểu Hinh Hinh, cẩn thận tâm! !"
Đường Khả Hinh lập tức nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn về phía con vẹt trên cành trúc , lập tức tò mò nói: "Tô Thụy Kỳ, nguyên lai đây là con vẹt anh nuôi sao? Nó rốt cuộc đang nói cái gì vậy?"
"Ách..." Tô Thụy Kỳ lập tức có chút lúng túng đứng ở trước thư án, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía đám lông anh vũ trên cành kia, đang không biết có nên ném nó ra ngoài hay không thì súc sinh kia lại gọi : Tiểu Hinh Hinh, tiểu Hinh Hinh, lồng ngực của hắn hụt một hơi, không biết nên nói như thế nào...
Phốc!
Tịnh Kỳ đứng ở một bên, vì ông nội khoác áo lên người, vừa kìm lòng không được cúi đầu cười.
Đường Khả Hinh nghiêng mặt, giống như đứa nhỏ liếc nhìn Tô Thụy Kỳ, lại kỳ quái hỏi: "Nó rốt cuộc là nói cái gì vậy?"
"Nó... Nó..." Tô Thụy Kỳ nhất thời có chút thất thố quay mặt sang, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt nháy liên tục, có chút lúng túng nói: "Nó... Nó... Nó đang nói..."
Thủ tướng rửa bút xong, liền im lặng không lên tiếng đem bút treo lên, để nó đón gió nhanh khô, mới nhàn nhạt xoay người lại, nói: "Nó đang nói sao nhỏ trên trời, sáng lấp lánh..."
Tô Thụy Kỳ nhất thời một bộ dạng quẫn bách nhìn ông nội.
Thủ tướng khó có được lúc tươi cười như vậy, liền chậm rãi xoay người đi về phía trước, lại bởi vì đứng hơi lâu, chân có chút tê mỏi, Đường Khả Hinh chú ý đến điều này, lập tức khôn ngoan vươn hai tay, nhẹ nhàng một bắt được cánh tay của lão nhân gia người...
Thủ tướng dừng bước lại, chậm chạp cúi đầu, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng ngẩng đầu, nhìn về phía ngài ấy cười ngọt ngào.
Hai người cứ như vậy trầm mặc đi vào phòng ăn, Tịnh Kỳ cũng dẫn hai người hầu mỉm cười đi về phía trước...
Tô Thụy Kỳ một mình một người, đứng ở trước thư án, bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn con chim anh vũ vẫn còn đang đậu trên cành trúc, tức giận vươn tay chỉ chỉ, đập đập lên thư án, ra lệnh: "Ngươi xuống cho ta! ! Xuống đây!"
Anh bạn anh vũ đang đậu trên cành trúc, nhìn Tô Thụy Kỳ, cũng cảm giác được chủ nhân có chút tức giận, rũ rũ đầu, xoay trái xoay phải,hai mắt chính là long lanh đảo lia lịa!
"Ngươi nếu không xuống đây cho ta, ta lập tức cho ngươi ít formalin, có tin hay không?" Tô Thụy Kỳ chỉ vào nó, lại uy hiếp nói ! !
Anh bạn này quả nhiên là do bác sĩ nuôi dưỡng có khác, lập tức kêu một tiếng, liền dương cánh, như mũi tên lao đến trước bàn, trái phải lắc lắc cái đầu nho nhỏ, nháy mắt liên tục thật không đáng yêu chút nào!
"Ngươi vừa nói cái gì?" Tô Thụy Kỳ chỉ vào nó, săc mặt đen thui hỏi.
"Tiểu Hinh Hinh, tiểu Hinh Hinh!" Tiểu anh vũ lập tức giơ lên cái mỏ đỏ chói thanh thúy kêu lên.
"Ngươi còn dám nói! !" Tô Thụy Kỳ tức giận, vung tay phải lên, "Hung hăng" hướng má trái của nó” quăng” một cái tát!
"Ối!" Cái đầu tiểu anh vũ liền ngoẹo sang bên trái! Bạn nào muốn đọc trước 100 chương liên hệ : [email protected]
"Còn dám nói hay không? !" Tô Thụy Kỳ lập tức lại giơ tay lên, uy hiếp !
"Tiểu Hinh Hinh, tiểu Hinh Hinh!"
Tô Thụy Kỳ một trận xấu hổ quẫn bách, lại giơ tay, "Hung hăng" quất thêm cái nữa!
"Ôi, ôi!" Lần này tiểu súc sinh đương nhiên bị quất sang bên phải, nó cũng không khách khí xoay cánh kêu to: "Tiểu Hinh Hinh, tiểu Hinh Hinh! ! !"
"Ngươi... ..." Tô Thụy Kỳ đến thổ huyết với nó, kìm lòng không nâng chén nước mực ông nội vừa mới rửa lên,vốn định bắt lấy nó, ép nó uống————
"Phác! !" Tiểu anh vũ thoáng cái vung cánh bay đi, ai biết thân thể mới vừa bay lên, đuôi liền bị nắm lấy, nó cảm thấy không ổn, lại dương cánh quát to một tiếng: "Ô ô ô!"
Tô Thụy Kỳ lập tức bắt lấy con súc sinh này, nhìn nó xoay trái xoay phải, lập tức nhịn không được có chút đắc ý cười rộ lên nói: "Không cần phải gọi nữa, lần này hẳn là sẽ không ai cứu được ngươi đâu!"
"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!" Tiểu anh vũ không ngừng xoay cánh, lắc lắc thân thể, thanh thanh thúy thúy, nha nha kêu to!
"Ai cũng không thể nào cứu được ngươi!" Tô Thụy Kỳ lập tức muốn dọa nó uống nước...
"Tô Thụy Kỳ! Ra ăn điểm tâm!" Lập tức có người ở sau người chụp lấy bờ vai của anh! !
Tô Thụy Kỳ giật mình, tay tình không khỏi buông lỏng, tiểu anh vũ tức khắc tránh khỏi kiềm chế, phác một tiếng, vọt ra khỏi chén nước trong tay Tô Thụy Kỳ, xoay cánh kêu to, khiến Tô Thụy Kỳ mặt đen như mực, tránh qua một bên kêu to một tiếng, ném cái bát trong tay đi, khuôn mặt u ám xoay qua đây, trơ mắt nhìn Đường Khả Hinh đứng ở phía sau viện, trước tấm bình phong, anh lập tức ngẩn ra!
Đường Khả Hinh cũng sửng sốt nhìn Tô Thụy Kỳ, trên mặt bị hắt nước mực đen thành một đoàn, cô lập tức buồn cười, phù một tiếng, nhịn không được cười rộ lên, vừa cười vừa nhìn người này, nói: "Dùng bữa sớm một chút a!"
"Biết rồi!" Tô Thụy Kỳ nhất thời cảm thấy có chút mất thể diện xấu hổ, vừa nhanh chóng lau đi chút nước mực trên mặt, vừa ngẩng đầu, hai mắt lưu chuyển, nhìn khắp rừng trúc, muốn xem xem súc sinh kia ở nơi nào đây , nếu tìm được nó, nhất định sẽ vặt sạch lông của nó , anh thở dốc một hơi, liền phải xoay người cất bước đi vào trong...
Đường Khả Hinh tiếp tục cười cười đi vào trong, nhìn Tịnh Kỳ cùng dì Chu đã đứng ở trước bàn ăn , vì thủ tướng thu xếp, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ một thân lấm lem đi tới, liền sửng sốt gọi: "Tôn thiếu gia... Ngài đây là..."
Thủ tướng vừa mới tiếp nhận khăn lông nóng người hầu đưa tới, cũng hiếu kỳ hơi xoay người, nhìn cháu trai vác cái mặt nhếch nhác, sơ mi cũng bị nhiễm đen, liền nhíu mày nói: "Hồi bé cho anh học viết bằng bút lông, anh lại không học... Hiện tại lại nghịch nước mực của ta làm cái gì?"
"... ... ..."
Tô Thụy Kỳ nghe xong lời này, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn ông nội...
Tịnh Kỳ liền cũng nhịn không được cười đi tới trước mặt Tô Thụy Kỳ, tôn kính hỏi: "Thiếu gia, có thể dùng sớm một chút được không?"
"Ừ! Anh lên lầu tắm rửa trước, Khả Hinh cứ từ từ dùng bữa nhé..." Tô Thụy Kỳ nói cho hết lời, liền làm vẻ mặt ghét bỏ tay tháo cúc áo sơ mi, lau đi chút mực,thật lúng túng xoay người đi lên lầu...
Đường Khả Hinh thập phần hiểu lễ nghĩa đứng ở bên cạnh bàn ăn, không dám ngồi xuống, chỉ là khôn ngoan đứng ở nơi đó, nhắc mí mắt liếc nhìn thân ảnh Tô Thụy Kỳ xoay người đi lên lầu, lại thật không khỏi tủm tỉm cười .
"Đường tiểu thư, mời ngồi!" Tịnh Kỳ đầu tiên là tự mình kéo ghế ngồi thứ nhất bên trái thủ tướng ra, mỉm cười mời cô an tọa.
Đường Khả Hinh liền ôn nhu mỉm cười nói cảm ơn, rồi cẩn thận ngồi xuống, chỉ thấy một người hầu, còn trẻ, tuổi chừng đôi mươi, mặc áo sơ mi trắng cùng váy ngắn màu đen, nhanh chóng mang tới một chiếc gối tựa chỉ vàng sắc đỏ, cẩn thận từng li từng tí đặt ở phía sau Đường Khả Hinh, hai người khác thì mang qua một mâm nước chanh, cùng một ấm trà hoa quả, ôn nhu đặt ở trước mặt cô...
Tịnh Kỳ quan sát người hầu phục vụ chu đáo xong, liền nghiêm mặt nhìn ra bên ngoài cửa nói: "Nhanh một chút!"