Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 1040: Mặc dù yêu
Editor: Thanh Thủy
Nhà hàng Hoàng gia!
Giữa trưa hôm nay, sau khi khách khứa đã đi được một lúc, bên ngoài gió thổi mạnh, nhiệt độ không khí hơi thấp, tuyết ngoài cửa sổ sát đất đã sớm rơi xuống tạo thành một tầng mỏng. Một số nhân viên phục vụ đang đứng ở ghế ngoài trời, vừa hứng gió lớn vừa sắp xếp lại bàn ăn. Trần Mạn Hồng khuôn mặt lạnh lùng, khoanh tay dựa vào trước quầy bar, biểu tình khuôn mặt khó coi, trừng mắt nhìn Tiểu Nhu phía trước, nhịn xuống lửa giận trong ngực!!
Bên phía cửa sổ sát đất, những tấm màn lụa trắng buông xuống, một bóng dáng nhỏ nhắn đang làm việc. Tiểu Nhu mặc váy đồng phục màu đen, tóc búi cao, tay cầm khăn lau, vừa lau kính cửa sổ trong suốt, thỉnh thoảng vừa ngẩng đầu, lén lút nhìn về phía cái bàn ngay chính giữa nhà hàng của một đôi nam nữ, hai mắt mở to, không biết là đang suy nghĩ cái gì...
Trần Mạn Hồng dừng lại, thở sâu một cái, lại lập tức nín thở, ngửa mặt nhìn về phía nha đầu chết tiệt này!
Đúng là!!
Đôi nam nữ chính giữa nhà ăn kia, hôm nay giống như có chuyện vui vẻ, trò chuyện rất hăng say, không chú ý đến bàn ăn bày đầy đủ món ăn tinh xảo, nhất là trái cây và các món nguội. Phía trên quả cam California vàng óng trong suốt, tách ra thành những cánh hoa, chính giữa tràn đầy nước cam ngọt ngào. Xuyên qua quả đào mọng nước là hạt đào màu hồng, hạt đào mang theo vị ngọt của đường cát, khiến người ta phải chảy nước miếng. Lão đầu bếp tự tay làm những viên chocolate Điềm Tâm, nghe nói bên trong chính thức làm từ sốt rượu đỏ blueberry, không biết ăn có ngon hay không!
Không tới bao lâu, hai người cũng hiểu được thời gian đã đến, trước tiên liền tính tiền, sau đó ngọt ngào dựa vào nhau mà rời khỏi nhà hàng!

Ánh mắt Tiểu Nhu lập tức sáng lên, không nói một lời, liền ném khăn lau, gương mặt thật thà phúc hậu biểu lộ dáng vẻ đáng yêu, vội vàng đi tới bàn ăn kia trước, đưa tay muốn nâng trái cây và các món nguội kia lên...
"Vù!!!" Roi thép thật dài, vù một tiếng rơi xuống, đánh thẳng vào tay của cô!Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
"A!!" Tiểu Nhu đau đớn rút tay về, ngẩng đầu, nhìn Trần Mạn Hồng đau khổ kêu lên: "Quản lí!! Đau quá đi mất!"
"Cô cũng biết đau sao?" Trần Mạn Hồng tức giận đến không nói ra lời, cầm lấy roi dài tính vung vào mặt nha đầu chết tiệt kia, bộ dáng tiếc hận không thể rèn thành sắt được, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Cái gì mà bùn loãng cũng có thể trát thành tường!! Cô đúng là làm mất hết mặt mũi cuả tôi! Tôi đã nói với cô một ngàn lần một vạn lần không nên đụng đến đồ khách đã dùng qua!! Cô có chút lòng tự trọng được không? Chẳng lẽ ngày mai quản đốc kiểm tra, giám khảo hỏi cô, nên xử lý đồ ăn thừa của khách như thế nào, chẳng lẽ đáp án của cô là cầm lấy ăn luôn, hay là mang về nhà cho gà và cho chó ăn?"
Phốc!!
Tất cả nhân viên trong nhà hàng, nhịn không được cười rộ lên.
"Không có cho gà và cho chó ăn, chính là bản thân tôi ăn luôn thôi..." Tiểu Nhu oan uổng thật căng thẳng nói!!
"Đó là lý do vì sao tôi gọi cô là heo!! Mỗi ngày ăn thức ăn thừa ở nhà bếp!! Lại không thấy cô mập lên hai lạng thịt nào, cũng chẳng có khí lực cứ cách một ngày làm vỡ của tôi một cái ly, cách hai ngày làm bể của tôi một cái cái đĩa! Quản lý bộ phận chi tiêu, vẻ mặt mặt khinh bỉ thường nói bếp ăn chúng ta làm hao tổn rất lớn! Cô để mặt mũi của tôi ở đâu? Lần trước lấy cam đến ép nước cho Khả Hinh uống, làm hại cô ấy về sau bị đau bụng hai ngày!!" Trần Mạn Hồng nói hết hơi lại cầm roi đánh Tiểu Nhu!!
Tiểu Nhu nghe xong những lời này, nhất thời vừa khẩn trương vừa sợ hãi trốn tránh roi của Trần Mạn Hồng, nhịn không được ủy khuất nói: "Đúng là... Đúng là... Lần này, tôi rõ ràng thấy hai người khách đó, căn bản là không hề dùng đến trái cây và các món nguội này... Nếu vứt đi, quả thật rất lãng phí..."

Trần Mạn Hồng nhất thời tức giận đến nói không ra lời, ngửa mặt lên bộ dáng muốn chết, dừng lại một lúc, mới vươn ra ngón tay chỉ vào khuôn mặt sợ hãi rụt rè kia, tức giận kêu lên: "Như thế nào lại không hề dùng qua thứ này, tại thời điểm khách nói chuyện nước bọt sẽ vô tình bắn lên trên đồ ăn, điều đó thật sự không an toàn và cũng không hợp vệ sinh!! Tổ tông của tôi đến cuối cùng tôi nên dạy cô như thế nào mới được đây? Cũng bởi vì dáng vẻ này của cô, mà có không ít quản lý đều cười nhạo tôi! Bởi vì cô, tôi không thể nào nhanh chóng ngẩng đầu lên được rồi! Cô còn không chịu hăng hái tích cực một chút sao? Cô hãy nhìn hai người bạn thân của cô đi! Như Khả Hinh, không chỉ sắp làm phu nhân tổng giám đốc, mà còn tổ chức trận đấu rượu đỏ trên toàn thế giới tính rượu đỏ trận đấu lớn! Hay như Lâm Bạch Bạch, sinh viên tài năng khoa kinh tế, thời gian sau khi học xong, vẫn cùng bác Phúc học y!! Cô như vậy không thể học được từ người khác một cái gì sao!?"
"... ..." Tiểu Nhu nhất thời cúi thấp đầu, nói không ra lời...
Trần Mạn Hồng vừa thấy dáng vẻ này của cô, liền tức giận vung lên roi, lại hướng ngang đùi cô đánh một cái, mới nói: "Mỗi ngày cô đều là cái dáng vẻ này, sống dở chết dở!! Ngày mai quản đốc kiểm tra, cô mà dám ở trước mặt giám khảo, giống như năm ngoái dọn bàn bị vấp, bổ nhào vào Tổng giám đốc làm ngài ấy toàn thân ẩm ướt. Tôi thề tôi nhất định sẽ đem mười móng tay của cô cắt sạch."
Sau một tiếng gào của Sư Tử Hà Đông, khiến cho tất cả nhân viên trong nhà hàng không dám lên tiếng. Người đang lau cửa sổ, bê bàn, bê chén đĩa, ngay cả lão đầu bếp vừa rồi muốn đi tới đòi Tiểu Nhu chocolate còn lại mà khách chưa ăn, thấy Trần Mạn Hồng mắng chửi người như vậy, vội vàng xoay người đi ra ngoài!!
Tiểu Nhu một lần nữa lại mếu máo cúi đầu, không nói nên lời...
"Cô xem điệu bộ này của cô đi! Thật đúng là giống heo mà!! Ngay cả khi không ăn, đầu đều cúi thấp xuống!!" Trần Mạn Hồng hung tợn trừng to mắt, mắng cô một trận, cảm thấy vẫn khó hiểu nói: "Cô cùng với Khả Hinh và Lâm Bạch Bạch ở chung một chỗ không thấy xấu hổ về những gì mình đã làm sao?"
Trần Mạn Hồng nói xong, liền bê cơm, trái cây và các món nguội kia lên, không nói hai lời liền đi đến chỗ Văn Văn vừa đẩy xe ăn ngang qua đổ xuống!!
Vẻ mặt Tiểu Nhu đau khổ có phần nuối tiếc, nhìn về phía chocolate bị ném xuống kia, nhất thời cắn môi dưới, không dám nói gì...
Trần Mạn Hồng tức giận quay người, ngoan độc trừng mắt nhìn Tiểu Nhu một cái, mới hừ một tiếng, xoay người rời khỏi nhà hàng!!

Tiểu Nhu đứng một mình bên cạnh bàn ăn, hai mắt mở to, để lộ biểu tình ngây và thành thật, nhớ lại lời nói vừa nãy của Trần Mạn Hồng, cô cùng với Khả Hinh và Lâm Bạch Bạch ở chung một chỗ không cảm thấy xấu hổ về những gì mình đã làm sao? Lòng của Tiểu Nhu trở nên căng thẳng, không hiểu sao nhớ tới tại trước đại sảnh khách sạn, nhìn Lâm Bạch Bạch và Lãnh Mặc Hàn cùng nhau ngồi vào xe thể thao, Lãnh Mặc Hàn quay mặt, mặc dù ngăn cách bởi lớp kính nâu sậm, nhìn lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng là vẫn vô cùng có sức quyến rũ...
Nói ra vô ích, nhưng chính mình là một người không có sức quyến rũ...
Tiểu Nhu khó hiểu, những lời này làm lòng cô bị tổn thương, đôi mắt to tinh tế dần dần có điểm ướt át. Cô cúi đầu nhớ tới vừa rồi gọi điện thoại cho Lâm Bạch Bạch, muốn quan tâm hỏi thăm Lãnh Mặc Hàn một chút, nhưng không biết vì sao Lâm Bạch Bạch lại cúp điện thoại. Rất có thể cô ấy đang vội vàng châm cứu cho Lãnh Mặc Hàn, mà bản thân mình chuyện gì cũng không làm được...
Lời nói xong cô gái đột nhiên nhớ tới cái gì, mắt mở to, lóe ra tia quang mang, tạm thời bỏ xuống công việc trên tay, đi ra khỏi bếp ăn, xoay người thông qua hành lang đi tới gian phòng nghỉ ngơi của mình, hướng đến ngăn nhỏ đựng tiền, từ trong túi đồng phục lấy ra chìa khóa, mở ngăn tủ, trong chốc lát mùi nhân sâm bay ra...
Ánh mắt cô gái sáng lên, xuyên qua ngăn tủ màu đen, lấy ra một cái hộp gỗ nho nhỏ, từ từ mở ra, ngẫu nhiên nhìn thấy bên trong là một cây nhân sâm trưởng thành hình tượng Phật, đặt ở trên vải nhung màu hồng, cô liền lẳng lặng nhìn gốc nhân sâm này, nhớ lại sau buổi trưa ấy Lãnh Mặc Hàn ngồi xổm sau lưng mình, cật lực vặn vòi nước, cơ thể toát ra một mùi hương nam tính, ngay cả nhiệt độ trên cánh tay cứng rắn của anh chạm vào cánh tay của cô đến nay vẫn còn...
Tiểu Nhu lập tức cầm lấy gốc nhân sâm này, lòng có chút chua xót và khổ sở...Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : t.h.i.c.h.d.o.c.t.ruyen.com
Đằng sau là một bóng đen đến gần.
Lão đầu bếp vừa cầm khăn lau tay, vừa đi tới quan tâm nhìn Tiểu Nhu, lấy thân phận trưởng bối, hỏi thăm: "Tiểu Nhu! Vừa rồi quản lí có mắng cô hay không? Tôi là lão đầu bếp không tốt, nhìn thấy người khách kia không ăn, cô nên kêu tôi chừa lại một ít cho cô ăn!"
Tiểu Nhu đang cầm nhân sâm, nhất thời ngây ngốc xoay người, nhìn về phía lão đầu bếp, liên tục lắc đầu.
Lão đầu bếp vừa rồi muốn nói chuyện, lại lập tức cúi đầu, nhìn về phía nhân sâm nằm trên vải nhung hồng bên trong hộp gỗ kia, ông ngạc nhiên đến ngây người kêu lên: "Ai nha, nhân sâm này ít nhất phải 500 năm trở lên?"

Tiểu Nhu ngây ngốc cúi đầu, nhìn nhân sâm trên tay, lẩm bẩm nói: "Tám trăm năm rồi... Sáng nay ngay lúc tôi rời giường, ba đưa cho tôi, bảo tôi có thời gian, ăn đúng giờ..."
"... ..." Vẻ mặt Lão đầu bếp có phần cổ quái nhìn cô gái trước mặt, không tin lời của Tiểu Nhu, lại cười rộ lên nói: "Nhân sâm tám trăm năm này có thể ăn tùy tiện hay sao? Nhà cô là mở tiệm nhân sâm à?"
Tiểu Nhu rất ít khi nói về gia đình, cho nên rất hiếm người biết nhà cô làm cái gì. Chỉ biết là nhà cô không có tiền, vì vậy bình thường cô rất tiết kiệm, có tiền hay không có tiền sẽ không lãng phí, ngược lại tiền mà cô cho mượn không hề ít...
Tiểu Nhu nghe xong những lời này, ngớ ngẩn nói: "Trong nhà tôi... Có một mảnh đất, liền là loại người tham..."
Lão đầu bếp nhíu mày, không tin lời của cô!!Nguồn đọc nhanh nhất truy cập : th.i.c.hd.o.c.t.ruyen.com
Tiểu Nhu không muốn giải thích nhiều, chỉ là biểu tình khuôn mặt rất khổ sở, cầm lấy gốc nhân sâm kia, gói vào trong túi áo, đi ra khỏi phòng, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Lâm Bạch Bạch để hỏi thăm tình hình thân thể của Lãnh Mặc Hàn hay không, cô một đi trên hành lang dài, đón lấy gió biển, nắm chặt điện thoại di động, khó hiểu trượt dãy số điện thoại, dừng lại ở dãy số của Lãnh Mặc Hàn, ngơ ngác nhìn...
"Tiểu Nhu?" Lúc này Văn Văn đột nhiên bước nhanh tới, nhìn về phía Tiểu Nhu sốt ruột kêu lên!!
"A?" Tiểu Nhu lập tức cất điện thoại vào trong túi áo, khó hiểu xoay người, nhìn về phía Văn Văn hỏi: "Có chuyện gì à?"
Văn Văn căng thẳng nhìn cô nói: "Vừa rồi phó thư ký Tiêu gọi điện thoại đến, ra lệnh muốn nhà hàng chúng ta nấu một ít cháo, để đưa qua bệnh viện cho phó tổng Lãnh! Hiện tại mọi người đã tan tầm, chỉ còn lại cô thôi! Cô mau nhanh lên, cùng lão đầu bếp chuẩn bị cho tốt, rồi đưa qua bên đó đi!!" .
"Hả? Tôi ư?" Tiểu Nhu bất ngờ giật mình kêu lên!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận