Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trang Hạo Nhiên nhìn Tử Hiền, bật cười, nói: "Ở trong mắt cô, tôi thành công mọi thứ, trái lại làm cho phụ nữ chùn bước?"
"Chứng minh con người anh không tệ cho nên phụ nữ đến gần anh, yêu thích con người anh hơn thích tiền của anh!" Nhậm Tử Hiền nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên, cười nói.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ chuyện này một lúc, sau đó nhịn cười nhìn Tử Hiền, nói: "Ý của cô nói, vì các cô gái yêu thích tôi, cho nên mới rời khỏi tôi? Cho nên, tôi nên cảm thấy may mắn?"
Nhậm Tử Hiền ôm vai nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Trên lý thuyết có thể nói như vậy! Hơn nữa, anh hiểu như vậy, không phải rất tốt sao?"
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn Nhậm Tử Hiền một cái, sau đó không nhịn được nở nụ cười, nhưng có chút kì quái nhìn hai người bọn họ thân mật ngồi chung một chỗ như thế, liền ngạc nhiên hỏi: "Như Mạt đâu? Lúc nảy nói đi khỏi một lát, sao lại không thấy?"
"Tôi làm sao biết? Cô ấy làm chuyện gì, tôi làm sao hiểu rõ." Nhậm Tử Hiền vừa nói xong, nhấc mí mắt nhìn thấy cả người Như Mạt giống như lau sậy đi tới, trên mặt bình tĩnh, cả người tràn ngập đau buồn, thậm chí loại đau buồn này hoà vào trong không khí cho người ta cũng đau lòng.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cảm nhận Như Mạt xuất hiện, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trang Hạo Nhiên theo ánh mắt của bọn họ, quay đầu nhìn thấy Như Mạt hơi mỉm cười đi vào, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng lộ ra ẩn nhẫn và yếu ớt, anh im lặng không lên tiếng, nhìn bộ dáng cô bị thương.
Tào Anh Kiệt lập tức kéo ghế ngồi.
"Cám ơn. . . . . ." Như Mạt mỉm cười ngồi xuống, nhìn mọi người nói: "Thật xin lỗi, đã tới chậm, lúc nảy đi vào toilet một chút."
Không khí trở nên yên lặng một lúc.
Nhậm Tử Hiền cầm lên thực đơn mở ra nhìn những món ăn đặc sắc, thuận miệng nói: "Đã rất lâu Phòng ăn ngự tôn không có đưa ra món ăn mới?".
Trần Mạn Hồng sững sờ cùng Tào Anh Kiệt nhìn nhau, lập tức cẩn thận nói: "Tuần lễ trước có đưa ra món ăn mới."
"Kết quả như thế nào?" Cô hỏi tiếp.
"Kết quả không tệ. Món ăn mới lấy tình cảm làm chủ." Trần Mạn Hồng có cảm giác, không khí trong phổi muốn nổ tung, lúc nào cô ấy cũng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của người khác.
"Kết quả không tệ? Cô quen dùng đáp án lập lờ nước đôi để trả lời vấn đề của người khác sao? Không chỉ đáp ứng cho người này, còn đáp ứng cho người khác, thật là nhân viên tốt. Truyện được dịch trực tiếp dien dan le quy don, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép. Đôi khi, mạnh mẽ phản bác người khác mới thể hiện cô dũng cảm hơn." Nhậm Tử Hiền lại thuận miệng nói. Giống như phá hủy tự ái của người khác đối với cô mà nói là bữa ăn sáng.
Trong chớp mắt, sắc mặt của Trần Mạn Hồng trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: "Vâng, sau này tôi sẽ chú ý."
Nhậm Tử Hiền tiếp tục lật xem thực đơn, đột nhiên lại nói: "Lần trước nữ nhân viên ở lại phục vụ tôi trong phòng tổng thống, có ở đây không?"
Trần Mạn Hồng nhanh chóng suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Nhâm tiểu thư, cô nói người kia là Tiểu Nhu hay Đường Khả Hinh?"
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh, nâng lên rượu đỏ uống một ngụm nhỏ.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía Tử Hiền.
Tử Hiền để xuống thực đơn, suy nghĩ một chút, mới nói: "Chính là cô gái tóc ngắn, tôi cảm thấy cô ấy hầu rượu không tệ. Tư tưởng thật trẻ, không giống một chuyên gia hầu rượu lớn tuổi, luôn đem đến cho chúng ta hương vị nhàm chán, về lâu dài, có lẽ tư tưởng của bọn họ sẽ nổi mốc thôi. Dĩ nhiên, trừ Laurence!"
Trần Mạn Hồng nghe vậy, lập tức trả lời: "Cô ấy gọi là Đường Khả Hinh, là nhân viên kho rượu chúng ta."
"Tôi nhớ ra rồi. Là cô ấy." Nhậm Tử Hiền hài lòng để xuống thực đơn, nhìn về phía Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: "Để cho cô ấy ra đây."
"Vâng!" Trần Mạn Hồng có chút nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu, xoay người lui ra ngoài.
"Đường Khả Hinh. . . . . . Cái tên này. . . . . . Rất quen. . . . . ." Như Mạt suy nghĩ một chút, nói.
Tử Hiền nhìn Như Mạt, cười nói: "Tôi cho rằng cô là người xinh đẹp như tiên, không ăn món ăn của người phàm tục, thậm chí bỏ mặc tình yêu thù hận và vui buồn của người phàm tục".
Như Mạt lập tức cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn bộ dáng Như Mạt như vậy, có chút không vui cau mày, hơi nghiêng mặt nhìn Tử Hiền ở bên cạnh.
Tử Hiền lạnh lùng, ngón tay khẽ chạm vào chất lỏng trong ly thủy tinh, thái độ kiêu ngạo.
Ngón tay thon dài của Trang Hạo Nhiên chuyển động ly rượu trên bàn, nhớ tới cô gái trong kho rượu, để lại cho mình cảm giác có chút đau đớn, anh cau mày ngạc nhiên với loại cảm giác này.
Kho rượu.
Cả người Đường Khả Hinh mềm nhũn không còn hơi sức, ôm đầu gối ngồi trên đất núp ở một giá rượu, đầu dựa vào một chai rượu đỏ, hai mắt sâu kín nhìn về phía trước, nhớ tới lúc nảy Tưởng Thiên Lỗi siết chặt cằm của mình, tàn nhẫn để lại câu nói: Tôi có chút thương hại cô là bởi vì ba năm trước đây, tôi nợ cô một đoạn đường, làm cho khuôn mặt của cô trở nên như vậy, nhưng tôi không cho phép một người má trái không trọn vẹn, ở khách sạn của tôi có chứa ý đồ. Nếu cô còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này, tốt nhất cô không nên để lộ ra một chút tài năng như vậy. Cũng đừng tự mãn!
Hai mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước, nhớ tới lúc Trang Hạo Nhiên đi khỏi để cho Trần Mạn Hồng chọn chai rượu Amontillado, cô đột nhiên phát hiện trên thế giới này có hàng vạn người đều am hiểu rượu đỏ, hàng vạn người đều có tài năng, thế giới của bọn họ rộng lớn hơn so với mình, có lẽ cha dạy mình chỉ là một phần rất nhỏ, mình cũng chỉ là một trong hàng vạn hạt bụi trên thế giới này . . . . . .
Nghĩ tới đây, Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mình thật cô đơn, đã lâu thật lâu không có loại cảm giác cô đơn này, cô cúi xuống, mặt dính vào trên đầu gối, nước mắt lăn xuống.
"Khả Hinh!" Trần Mạn Hồng bước nhanh vào, gọi nhỏ.
"Ai!" Khả Hinh vội vàng lau đi nước mắt, hít hít đỏ bừng lỗ mũi, đứng lên, kéo váy đồng phục đi ra khỏi giá rượu, thấy quản lý đang nhìn khắp nơi tìm mình, cô kì quái đi tới, hỏi: "Quản lý, cô tìm tôi có việc sao?"
"Mau! Vợ chưa cưới của Tổng Giám đốc, Nhâm tiểu thư muốn tìm cô." Trần Mạn Hồng bước nhanh đến trước mặt của Khả Hinh, sắc mặt căng thẳng nói.
Đường Khả Hinh sững sờ, lập tức nhớ tới buổi hầu rượu ở ‘phòng tổng thống' lần trước, ánh mắt Nhậm Tử Hiền hài lòng, cô do dự một lát, lại nhớ tới lời nói giận dữ của Tưởng Thiên Lỗi, trong lòng của cô chùn xuống, sâu kín nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không dám đi ra ngoài. . . . . . Mặt của tôi như vậy, ngộ nhỡ bị phát hiện thì làm thế nào?"
Trần Mạn Hồng nghiêm nghị nhìn Đường Khả Hinh nói: "Mặc kệ mặt của cô biến thành dạng gì, bây giờ cô phải đi ra ngoài! Không có người nào dám từ chối Nhâm tiểu thư! Cô cũng không được."
Khả Hinh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Trần Mạn Hồng một cái, trong lòng sợ hãi, nhớ tới lời nói của Tưởng Thiên Lỗi, nhớ tới chai rượu Amontillado, hai tròng mắt của cô đỏ bừng.
"Mau! ! Không nên do dự nữa." Trần Mạn Hồng liền nói!
Khả Hinh nhất thời cảm thấy làm người rất không thể tự chủ được bản thân, cô đột nhiên nhớ tới cha đã từng nói: "Khả Hinh, một đầu bếp tuyệt vời có đôi lúc rất không thể tự chủ được bản thân, bởi vì chúng ta làm ra mùi vị hoàn mỹ nhất nhưng tâm trạng của người khác có chút không tốt sẽ phá hư linh hồn của món ăn."
"Vậy nên làm sao?"Giọng nói trong vắt của cô bé gái nhiều năm trước truyền đến.
"Con cảm thấy thế nào? Con từ từ suy nghĩ, làm sao để thay đổi. . . . . . Cuộc sống phải không ngừng thông qua tự suy nghĩ thì chúng ta mới có thể tiến bộ, mới có thể kiên cường, mới có thể dũng cảm. . . . . ." Lời của cha như ánh nắng mai nhẹ nhàng soi đến.
"Khả Hinh?" Trần Mạn Hồng lập tức căng thẳng nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Cô vẫn còn do dự cái gì? Mau đi ngay! !"
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, đành phải cất bước đi theo quản lý, cẩn thận đi khỏi kho rượu, đi qua quầy bar, đi đến phòng ăn xa hoa, đi qua hai bàn ăn có khách đang cười vui vẻ, ngẩng đầu lên, rốt cuộc nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, quần tây màu trắng, đang tao nhã ngồi ở trên ghế, nghe Tử Hiền kể chuyện ở nước Anh, nâng lên nụ cười mê người, cả người vô cùng thoải mái, lộ ra tư thế có chút lười biếng, ngược lại càng để cho anh lộ ra hơi thở quý tộc và thân sĩ.
Trang Hạo Nhiên vừa nghe tới đoạn thú vị, mỉm cười nâng lên ly rượu, lại cảm giác có ánh mắt dịu dàng nhìn mình, liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên im lặng mỉm cười.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên, cảm thấy bóng dáng kia sắp đến gần, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Trần Mạn Hồng dẫn Đường Khả Hinh mỉm cười đi tới trước mặt của bốn người, cung kính nói: "Hai vị Tổng Giám đốc, Nhâm tiểu thư, Thị Trưởng phu nhân, Đường Khả Hinh tới rồi."
Bốn người nghe nói như thế, liền cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhất là Như Mạt, cô hơi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, phát hiện cô gái này vô cùng xinh đẹp, lúc này mới nhớ tới, cô chính là cô gái thét to ở trong buổi tiệc của Thủ tướng, sau đó Thiên Lỗi xin Thủ tướng tha thứ, muốn mang cô đi, Như Mạt không nhịn được nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi im lặng, từ đầu đến cuối cũng chỉ ngồi ở một bên, không lên tiếng.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh cũng bình tĩnh đứng ở một bên, không dám nhìn thẳng khách, chỉ nhún nhường cúi thấp đầu, cung kính làm cho người khác cảm giác cô có chút lạnh lùng.
Nhậm Tử Hiền hết sức hứng thú nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: "Lần trước ở trong ‘phòng tổng thống' cô hầu rượu rất tốt. Hôm nay cảm giác của tôi rất tốt, không muốn uống tuyết lợi, cô đề cử loại nào?"
Trần Mạn Hồng ngạc nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, vẫn không thể tin được cô còn có tài năng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui