Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Trang Hạo Nhiên nhìn cô, hơi mỉm cười nói: "Cô trông chừng tốt đàn ông của cô là được, cô giày vò tôi làm gì?"
Nhậm Tử Hiền lại ngẩng đầu lên nhìn anh cười nói: "Tôi chỉ có chút không hiểu, loại phụ nữ như vậy có gì đáng giá được các người yêu không?"
Trang Hạo Nhiên thật sự rất mệt mỏi, thở dốc một hơi, nói: "Chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt, thay bộ quần áo. . . . . ."
Anh nói xong liền xoay người đi qua bên cạnh Tử Hiền, muốn đi vào phòng ngủ. . . . . .
Tử Hiền nhẹ nắm cổ tay của anh.
Anh hơi nghiêng mặt, nhìn tư thế ngồi lười biếng phía sau lưng cô.
Tử Hiền nắm cổ tay to rắn chắc của anh, sâu kín nói: "Thật sự mà. . . . . . Ngồi với tôi một lúc, hiện tại tôi đặc biệt sợ một mình, thật sự sợ hãi, thật sự sợ hãi. . . . . . Tôi mặc kệ giữa anh và Thiên Lỗi như thế nào, tối nay phải trò chuyện với tôi"
Trang Hạo Nhiên hơi nghĩ ngợi, tránh thoát tay của cô, xoay người đi vào phòng ngủ sang trọng, nghe tiếng sóng biển mãnh liệt ngoài cửa sổ, đè xuống cái nút màu xanh bên cạnh giường nệm to lớn, một bức tường màu trắng ở trước mặt được che kín dần dần mở ra hai phía, xuyên qua ánh đèn màu xanh dương trên tường, nhìn thấy tầng tầng trong tủ đặt rất nhiều quần áo và âu phục đắt tiền, chính giữa kệ gỗ đặt một cái chung nhỏ màu vàng lấp lánh, bên trong chạm khắc hoa văn, để rất nhiều cà vạt và nơ, còn có kim băng. . . . . .
Anh im lặng không lên tiếng, đi qua kệ cà vạt, lại đi tới một kệ gỗ lê chạm khắc hình đồng hồ, phía trên để các loại đồng hồ đeo tay nổi tiếng trên thế giới, anh lơ đãng liếc mắt nhìn, phát hiện có một chiếc đồng hồ đeo tay da cá sấu kiểu cổ điển, đặt ở trên kệ gỗ lê, nhấp nháy ánh sáng lâu đời, anh chậm rãi dừng ở trước chiếc đồng hồ kia, chăm chú nhìn kim chỉ giờ và kim chỉ giây bằng bạch kim, phía dưới còn có một vòng la bàn, nhớ lại có một âm thanh ngọt ngào vang lên: chong chóng gió này tặng cho anh, nếu bị lạc đường thì cầm chong chóng gió, theo hướng sao Bắc Đẩu trở về, chờ em lớn lên, có tiền, em sẽ mua đồng hồ có la bàn tặng cho anh!
Nhớ lại chuyện cũ.
Anh chăm chú nhìn chiếc đồng hồ này thật lâu, thật lâu, thật lâu, giống như nhìn thấy một số hình ảnh ngọt ngào xuất hiện trong thế giới tràn ngập hoa hồng, còn có chong chóng gió Hà Lan, thảm cỏ Lavender, giày cao gót màu trắng cao hai centimét. . . . . . Cô bé nói cô bé muốn làm công chúa, cho nên cô bé cố gắng leo lên giày cao gót, không ngờ sơ ý một chút té xuống, chân nhỏ chảy máu, có một bé trai mặc áo sơ mi màu xanh dương, quần màu trắng, vội vàng nhảy qua thảm cỏ Lavender, nhào tới trước mặt cô, non nớt hỏi: em không sao chớ?
Cô bé đè lại mắt cá chân, cắn chặt răng, mồ hôi ướt đẫm dính ở trên trán, mắt to nhìn mình, lắc đầu một cái.
"Chúng ta đừng chơi nữa, anh cõng em đến bác sĩ xem nhé" Bé trai nói.
"Không được." Cô bé vội vã lắc đầu một cái, đẩy anh ra nói: "Anh trai lớn của em đang chơi với anh trai khác. Em không muốn!"
Bé trai ngã ngồi ở thảm cỏ Lavender, ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời gay gắt, đầy mồ hôi nhìn cô bé.
Một cơn gió thổi qua phất phới, thổi qua từng thảm cỏ Lavender thơm ngát, hai đứa bé ngồi ở trên thảm cỏ Lavender, cách một khoảng nhìn đối phương.
Đồng hồ đeo tay bạch kim vẫn lóe sáng nhàn nhạt.
Trang Hạo Nhiên nhìn chiếc đồng hồ này, giống như nhìn thấy được từng thế giới hoa Lavender, còn có chong chóng gió nơi đất nước xa xôi, trên mặt của anh khẽ hiện lên nụ cười, thở dốc một hơi, rốt cuộc đi tới trước tủ quần áo, lấy xuống quần áo, xoay người đi vào phòng thay quần áo, chỉ chốc lát Trang Hạo Nhiên mặc một T- shirt tay ngắn màu trắng, quần màu đen, mát mẻ thoải mái, phong cách phóng khoáng bước ra ngoài, lại xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, thở dốc một hơi đi ra. . . . . .
Anh dừng lại ở phòng khách, nhìn Tử Hiền ngoài cửa sổ, ngồi ở bên chiếc đàn dương cầm hình bầu dục thật to ở trong phòng, nhẹ nhàng khảy đàn dương cầm ba chân bằng thủy tinh ở trước mặt . . . . . . Chiếc đàn dương cầm này là tác phẩm kinh điển của nhà thiết kế Italy, mái nhà trên sân thượng ước chừng trăm mét vuông, phủ một cái lồng kính thủy tinh hình cầu giống như một quả bóng khổng lồ, tung bay ở sân thượng, lúc ban ngày, có thể thông qua chốt mở, mở rộng sân thượng, có thể ngồi ở giữa trời đất, lắng nghe tiếng sóng biển mãnh liệt, khảy khúc nhạc dương cầm động lòng người. . . . . .
Tử Hiền đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng đè xuống đàn dương cầm một cái, khảy khúc “clementine” êm ái. . . . . . Vốn là âm thanh nhẹ nhàng khoan thai, cô khảy tiếng đàn kéo dài, càng thêm đau buồn và thắm đượm hồi ức.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, yên lặng lắng nghe tiếng đàn này, xoay người đi vào quầy bar, lấy xuống bình giải rượu, dao xoắn ốc cùng hai cái ly cao cổ, cất bước đi vào phòng khách, ngồi ở trên ghế sa lon nghe khúc dương cầm mà lúc nhỏ Như Mạt thích nhất, cầm rượu đỏ đặt ở trước mặt, trong tay sáng lên dụng cụ mở chai, nhanh chóng xoay lưỡi dao, ở giữa cổ chai rượu đỏ dùng sức xoay tròn, nắp chai rượu dễ dàng bung ra, lại đưa dao xoắn ốc đâm vào trong nút gỗ sồi, dùng sức xoay tròn, phụt một tiếng, lấy ra nút gỗ, anh đưa ngón tay thon dài, nắm một phần ba vị trí nút gỗ, nhẹ đặt lên mũi cao thẳng, ngửi một cái, mắt khẽ chớp, đúng mùi mình muốn, đặt xuống nút gỗ, cầm lên chai rượu đỏ, rót vào trong bình giải rượu thủy tinh, anh chăm chú nhìn dịch rượu ở trong bình xoay tròn 365 độ, dọc theo thân bình trong suốt chảy xuống. . . . . .
Có người nói dịch rượu đỏ là "Nước mắt người tình" lúc đau thương rơi vào trong chai rượu, toả ánh sáng màu đỏ lấp lánh, nhìn màu sắc rượu, Trang Hạo Nhiên biết trong này thành phần Phẩm Lệ Châu chiếm 30%, cho nên mới giữ cho dịch rượu phát sáng giống như viên ngọc đỏ. . . . . .
Rót hết dịch rượu.
Trang Hạo Nhiên lập tức cầm lên bình giải rượu xoay tròn 360 độ ba lần, cúi người xuống, sau khi nghe mùi rượu tiếp xúc không khí, nồng độ tanic bốc hơi, có như mình muốn hay không, anh hơi mỉm cười, đặt xuống bình giải rượu, vui vẻ nói một câu: "Bướng bỉnh."
Anh cầm lên ly cao cổ, dưới ánh đèn sáng rực, liếc mắt nhìn độ khô ráo, đặt ly rượu để ở trên bàn trà, cầm chai rượu đỏ, cẩn thận châm vào hai ly cao cổ một phần ba dịch rượu, rồi nhẹ đậy nắp bình giải rượu, cầm hai ly rượu đỏ, xoay người đi qua phòng khách, bước lên hai bậc thang, đi vào phòng đánh đàn, cảm giác bão vẫn gào thét, mưa gió điên cuồng rơi vãi ở bên ngoài kính thủy tinh, anh đứng gần bên cạnh kính thủy tinh, nhìn nước biển sôi trào mãnh liệt dưới chân, thở nhẹ một hơi, cầm rượu đỏ đi tới trước dương cầm ba chân, đem ly rượu đặt nhẹ ở trên thành dương cầm, mới nghiêng người dựa vào bên cạnh chiếc đàn, nhìn vẻ mặt Tử Hiền lộ ra nét nhã nhặn lịch sự động lòng người, đưa ngón trỏ, nhẹ nhàng gãy khúc nhạc đó, hai mắt lộ ra dịu dàng.
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Nếu cô có thể bày ra bộ dáng như vậy cho Tổng Giám đốc Tưởng vĩ đại xem một chút, anh ấy cũng không đến mức cách cô quá xa."
Tử Hiền hơi buồn cười, vẫn tiếp tục khảy một khúc nhạc thiếu nhi, nói: "Người đàn ông thực sự yêu tôi phải biết khám phá nét dịu dàng của tôi, mà không phải nằm ở trên giường, chờ tôi rên rỉ."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, im lặng không lên tiếng, nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ, cảm giác dịch rượu đã bốc hơi vừa đủ, liền cầm cái ly đưa tới bên môi Tử Hiền, nhìn cô.
Chương 130: Clementine 2
Tử Hiền dừng lại động tác trong tay, dịu dàng nhìn anh, hỏi: "Tại sao anh muốn uống ly kia?"
"Độ ủ vừa vặn. Thử xem?" Trang Hạo Nhiên khẽ nâng ly rượu, để cho một chút rượu chảy vào trong đôi môi đỏ mọng của Tử Hiền, cô nhẹ nhàng uống một ngụm, cảm giác dịch rượu êm ái như tơ, chậm rãi tỏa ra mùi thơm trong khoang miệng, có một loại cảm giác nhàn nhạt đau buồn chua xót lan ra, cuối cùng tràn đầy cả khoang miệng, sau đó cô khẽ mở môi mỏng, hút nhẹ một hơi, phát hiện cảm giác đau buồn chua xót đã tan biến, mùi thơm dâu tây xông lên.
Cô có chút vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên hơi hài lòng mỉm cười, nhắc ly rượu, khẽ hớp một ngụm rượu đỏ, tính toán thời gian, mới đưa một cái ly rượu đỏ khác đưa cho Tử Hiền nói: "Thử ly này một chút?"
Tử Hiền nhận lấy ly rượu đỏ anh đưa tới, nắm chân ly, để tránh nhiệt độ bàn tay tiếp xúc với rượu, từ từ uống vào miệng, phát hiện rượu đỏ trải qua một ít thời gian, độ ủ nhẹ nhàng thẩm thấu, hơi có vị chát, ngược lại cảm giác đau buồn chua xót đã phai nhạt, thay vào đó là cảm giác bình ổn của Phẩm Lệ Châu, giống như một thiếu nữ sắp trưởng thành vô cùng thanh lịch, cô có chút vui vẻ cười nói: "Dư vị của rượu đỏ này có chút tương tự với mùi vị mà Đường Khả Hinh cho tôi uống ở phòng ăn ngự tôn ngày đó"
Trang Hạo Nhiên mỉm cười không nói lời nào, chỉ nhắc ly rượu hớp một ngụm nhỏ, mới nói: "Cô ấy khá thông minh, biết phát huy mùi vị Phẩm Lệ Châu, một số người hiểu biết rượu đỏ không sâu, lúc giải rượu cũng sẽ không chú ý tới mùi vị của nó."
"Anh thật sự là ông vua rượu đỏ a." Tử Hiền mỉm cười nhìn Trang Hạo Nhiên nói.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, hớp nhẹ một ngụm rượu đỏ.
Tử Hiền nhìn nửa khuôn mặt của anh, đẹp trai giống như bức tượng thần Zeus (thần thoại Hy Lạp) trong thế kỷ này, mỗi động tác đều có thể đại biểu cho một huyền thoại. . .
"Đừng nghĩ quyến rũ tôi" Trang Hạo Nhiên cố ý không nhìn cô, mỉm cười nói.
Tử Hiền nở nụ cười, để xuống ly rượu đỏ, tay đè phím đàn, nói: "Tìm một cô gái hiểu rượu đỏ cùng anh làm một đôi Thần Tiên đi. Khác với tôi và Tưởng Thiên Lỗi, mỗi một góc độ đều rất bấp bênh giống như hoàn cảnh hiện tại."
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười, nói: "Ai bảo cá tính của cô mạnh mẽ, thu lại không được?"
Tử Hiền ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, có chút mềm mỏng nói: "Vậy anh nói cho tôi biết, phụ nữ giống như tôi có kém hơn Như Mạt không?"
"Nếu cô so với người khác, cô sẽ thua. Kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời chính là bản thân mình." Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói.
Tử Hiền trầm ngâm, nhìn phía ngoài cửa sổ thủy tinh, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng nói: "Thật muốn trong chớp nhoáng, một tia sấm sét đánh nát nơi này, tôi sẽ rơi xuống dưới làm một lần Mỹ Nhân Ngư!"
"Này! Tôi không muốn chết với cô đâu, tôi và cô quan hệ thế nào?" Trang Hạo Nhiên cười nói.
Tử Hiền cũng bật cười, nhìn anh nói: "Tôi và anh uống hết rượu giao bôi đi.
"Đừng không biết xấu hổ." Trang Hạo Nhiên không để ý tới cô.
Tử hiền cũng cười rộ lên, nói với anh: "Tới đây! Khảy khúc “clementine” cho tôi nghe. Nghe cho vui vẻ một chút."
"Không muốn!" Trang Hạo Nhiên bật cười từ chối.
"Anh khảy hay không khảy?" Tử Hiền uy hiếp nhìn anh, nói.
Trang Hạo Nhiên không nhịn được nhìn xuống cô một cái, thở dốc một hơi, có chút miễn cưỡng xoay người ngồi ở trước dương cầm, nói: "Tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao mấy người phụ nữ của Tổng Giám đốc Tưởng, lúc bị thương, đều do tôi xử lý? Năm ngoái lúc anh ấy đến Anh quốc thăm tôi, nhìn thấy cô bạn gái hoạ sĩ của tôi, anh ấy quan sát người ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó lộ ra ánh mắt kia. . . . . . Aiz. . . . . ."
"Ha ha ha ha. . . . . ." Tử Hiền không nhịn được phì cười, thúc giục anh nói: "Nhanh lên! Khảy cho tôi nghe!"
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên không tình nguyện, nhưng vẫn vươn tay, trên mặt lộ ra nụ cười, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng hạ xuống, bắt đầu chơi bài “clementine” vui nhộn, thuận tiện dùng giọng nam truyền cảm, hát ca khúc bằng tiếng Anh: “In a cavern down by a canyon. Excavatin' for a mine, there lived a miner from North Carolina And his daughter, chubby Clementine. Now every mornin', just about dawnin' ….”
Tâm trạng của Tử Hiền tốt hơn, vui vẻ bật cười, đầu gối ở trên bả vai Trang Hạo Nhiên, nâng lên rượu đỏ, vừa nghe khúc nhạc vui vẻ, vừa uống một ngụm lớn.
"You know she would rouse up, wake all a dem cows up and walk 'em down to her Daddy's mine. A'took the foot bridge, way 'cross the water. Though she weighed two-ninety nine. The old bridge trembled and disassembled. …. Oh may darlin’ ….vừa hát vừa vui vẻ nhìn về phía Tử Hiền. . . . . .
Tử Hiền cũng tựa vào bờ vai của anh, nhìn hai mắt anh giống như ánh sao đêm, hấp dẫn mê người, thậm chí lúc vui vẻ cũng rất hấp dẫn, nụ cười của cô thu lại, đã uống hết ly rượu đỏ, cô cảm giác hơi ngà ngà say nhìn anh, sâu kín nói: "Hạo Nhiên. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên cười dừng lại tiếng hát, nhìn cô đáp lời: "Hả?"
"Không bằng anh yêu tôi đi. . . . . ." Tử Hiền nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, xúc động nói.
Tiếng đàn dương cầm dừng lại, hai tay của anh khẽ đặt ở trên phím đàn, quay đầu lại, im lặng nhìn cô, hai mắt thoáng qua một tia thâm trầm không dễ nắm bắt.
Tử Hiền khẽ chớp mắt, hơi đỏ mặt, lại dựa vào bên cạnh anh nói: "Không bằng anh yêu tôi đi. . . . . . Nếu anh yêu tôi, tôi nhất định sẽ rất hạnh phúc, so với ở cùng một chỗ với Thiên Lỗi, hạnh phúc hơn. . . . . ."
"Tử Hiền!" Trang Hạo Nhiên nghiêm nghị xoay người lại nhìn cô, mới vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện trong kính thủy tinh trong suốt ở trước mặt, xuất hiện một bóng dáng màu trắng, ánh mắt như dã thú gắt gao bắn về phía mình, anh ngạc nhiên, lập tức xoay người nhìn Tưởng Thiên Lỗi ở bên ngoài phòng đánh đàn, lạnh lùng nhìn mình, anh sửng sốt. . . . . .
Tử Hiền cảm thấy Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, cũng ngồi hơi ngay ngắn, nhìn về phía bên ngoài phòng đánh đàn, dừng lại nơi Tưởng Thiên Lỗi, cô khẽ chớp mắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui