Editor: Hoàng Thủy
Chuyện hai bảo bảo được sinh ra lập tức trở thành đại sự, vô số ký giả nhanh chóng phóng tới bệnh viện mong mỏi lấy được tư liệu trực tiếp.
Hai đầu bếp trưởng của hai nhà Trang Tưởng bắt đầu trở nên bận rộn chuẩn bị nấu những đại tiệc ở cữ cao cấp nhất.
Mà vô số người hầu Trang gia lại nhanh chóng chỉnh lý hai phòng trẻ con thật tốt, lần nữa thu thập phòng ngủ của Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh.
Dựa theo lời Phúc bá đến nơi lấy dược liệu đặt ở phía trên noãn ngọc bởi vì từng có giao hảo nên lúc lấy dược trong tháng cho Đường Khả Hinh đều thập phần cẩn thận.
Nhân vật nổi tiếng trong thương giới toàn thành nghe nói Hoàn Cầu tổng tài phu nhân sinh hạ long phượng thai thì đều rối rít tỏ vẻ chúc mừng.
Ngay cả vương thất Anh quốc khi biết tin cũng vô cùng mong mỏi bọn họ trong tương lai có thể trở về nước rửa tội.
Trương ủy viên và Tô Triệu Thần còn án theo lễ tiết truyền thống của Trung Quốc mà đưa tới lễ vật thần bí "Trấn - áp".
Lúc này, bệnh viện càng phi thường náo nhiệt, Chu nãi nãi đã dẫn mười người hầu bưng lên các loại khẩu vị rượu ngọt đã được đầu bếp nấu tốt bày ra như màu sắc cầu vồng thậm chí có thể nhìn thấy bát canh rượu ngọt hồ điệp phấp phới.
Càng là đại gia đình càng chú ý làm việc thiện tích phúc vì đứa nhỏ, người mẹ sau sinh vì phúc hậu của đứa nhỏ đầu tiên sẽ nếm hơn trăm loại rượu ngọt với ngụ ý đứa nhỏ khỏe mạnh bình an lớn lên.
Đường Khả Hinh nằm phòng bệnh VIP hưởng thụ cấp bậc săn sóc đặc biệt lại càng vô cùng náo nhiệt.
Chúng trưởng bối tiến vào phòng bệnh đều cảm tạ Đường Khả Hinh đau lòng cô cực khổ, nhất là Trang Tĩnh Vũ vui mừng cười đến không khép được miệng, thậm chí còn nói con dâu thật đúng là yêu thương đúng người, Trang gia chúng ta cũng không biết nên thưởng cho con cái gì mới xứng đáng với sự vất vả cực nhọc, chịu khổ của con...
Đường Khả Hinh mặc trang phục bệnh nhân màu phấn lam, bím tóc búi sơ, sắc mặt tuy vẫn còn tái nhợt nhưng gương mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc tựa vào trong lòng Trang Hạo Nhiên nhìn về phía chúng trưởng bối có chút suy yếu vô lực cười nói: "Không vất vả, sinh ra hai bảo bảo khỏe mạnh, cho dù đau cũng là đáng giá ...!Hơn nữa còn được ba mẹ thương yêu, con cảm thấy mình đã quá may mắn rồi."
Đường Chí Long nghe con gái nhu thuận hiểu chuyện đôi mắt ông đã hiện lên nước mắt, vừa rồi có rất nhiều lời hỏi thăm nhưng chỉ có mình ông trầm mặc, kỳ thực nhìn con gái đau đớn như thế là một người cha nội tâm ông cũng đau đớn vô cùng, nhưng vẫn ẩn nhẫn không nói.
Bây giờ nhìn thấy con gái sau khi sinh nói lời này ông cảm thấy thập phần an ủi mỉm cười gật đầu.
Trang Hạo Nhiên lúc này kích động ôm chặt hết sức che chở thương yêu Đường Khả Hinh, thỉnh thoảng cúi đầu đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, cũng không cố kỵ trưởng bối có ở đó hay không không ngừng nhẹ hôn, nhớ tới bộ dạng vừa rồi đau đớn cùng dũng cảm của cô, anh không nhịn được kiêu ngạo cùng tự hào, không ngừng nói thật giỏi an ủi cô.
Lúc này, Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng, Tào Anh Kiệt, còn có đám người Lâm Sở Nhai cũng nhao nhao vui sướng đi tới.
Mà Tưởng Thiên Lỗi và Tô Thụy Kỳ đồng thời cầm hai bó hoa hồng tươi cũng vừa cười đi tới...
Ân Nguyệt Dung lại kêu mọi người tránh ra một chút nhanh chóng cười tiếp nhận canh rượu ngọt từ tay Chu nãi nãi tự mình uy con dâu, không ngừng uy, vui mừng đến mặt mày hớn hở khen ngợi.
Mọi người lại một trận vui mừng bật cười.
Lúc này, Dĩnh Hồng và Giai Kỳ cất bước cười đi tới nhìn mọi người bên trong phòng bệnh nói: "Các vị lão gia cùng phu nhân, thiếu gia cùng thiếu phu nhân, hai vị tiểu thiếu gia và tiểu thư đã kiểm tra toàn thân và tắm rửa xong, bác sĩ và y tá đều nói mọi người có thể qua xem một chút."
Lời này vừa ra, Ân Nguyệt Dung ánh mắt sáng ngời vui mừng cười rộ lên: "Thật sao?"
Trang Hạo Nhiên cũng kích động ngẩng đầu nhìn mấy vị bác sĩ và y tá đang đi phía sau tiến vào gật đầu.
Vợ vừa sinh xong hai bảo bảo cũng được ôm đi kiểm tra thân thể và tắm rửa.
Từ lúc tới vẫn chưa nhìn thấy cốt nhục của chính mình kỳ thực bản thân anh cảm thấy rất hồi hộp khẩn trương...
Đường Khả Hinh hiểu tâm tình của chồng liền mỉm cười ngọt ngào nhẹ nắm tay anh cố ý nói: "Đi xem con một chút đi, thật là kỳ quái, rõ ràng chính là song bào thai nhưng bộ dáng lại tuyệt không giống nhau, hình như em gái bướng bỉnh hơn một chút, anh trai lại nhã nhặn hơn nhưng chúng đều rất đáng yêu!"
Trang Hạo Nhiên cười cúi đầu nhìn vợ rồi chậm rãi gật gật đầu, đầu tiên là phân phó Chu nãi nãi hảo hảo chăm sóc Đường Khả Hinh bản thân thì cùng chúng trưởng bối cùng nhau đi đến phòng trẻ sơ sinh.
Ân Nguyệt Dung chạy nhanh nhất, Trang Ngải Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ đứng một bên nhìn bộ dáng mẹ mình như vậy không khỏi bật cười! !
Phòng trẻ sơ sinh, chúng hộ sĩ mặc đồng phục màu lam nhạt mỉm cười đi tới vách tường thủy tinh nhẹ nhàng kéo mành che màu phấn lam lên, trong nháy mắt ánh đèn chậm rãi tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Trên tấm đệm là hai cơ thể trẻ con vô cùng đáng yêu, bọn chúng đang mặc quần áo do cô cô tự tay may theo phong cách Anh.
Hai cơ thể nho nhỏ phấn nộn dựa vào nhau cùng một chỗ nhất là bé gái thân thể còn muốn nghiêng tới gần anh trai, chóp mũi nho nhỏ khẽ chạm vào y phục anh trai mới bằng lòng bình yên đi vào giấc ngủ...
Nghe nói bé gái sau khi sinh vẫn khóc náo không ngừng, các y tá đều cảm thấy thật kỳ quái cho đến khi tiểu bảo bối này dựa chặt vào bên người anh trai bé con mới bằng lòng bình yên ngủ.
Bé gái lông mi thật dài nhẹ rũ xuống, cánh mũi hồng hồng đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại thỉnh thoảng khẽ nhếch, bàn tay nhỏ bé phần hồng linh hoạt cư nhiên đã có chút ít móng tay, ngẫu nhiên duỗi thân thể thậm chí khẽ kéo y phục anh trai...
"Trời ạ..." Ân Nguyệt Dung nhào tới trước cửa sổ thủy tinh, đôi mắt tràn đầy lệ nhìn cơ thể hai tiểu bảo bối phía trong vách tường thủy tinh, nhất là nhìn bàn tay nhỏ bé của bé gái cố chấp nhẹ kéo y phục của anh trai, mà anh trai thì yên lặng ngủ, mặc dù vẫn còn là cơ thể phấn hồng nhưng lại có thể cảm giác được đây là một đứa nhỏ ổn trọng nghe lời, mắt nhắm chặt ngủ say, cánh mũi cao cao, môi nhẹ mân, bộ dáng đạm mạc cao quý...
Ân Nguyệt Dung đã khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống như mưa nhìn tiểu nam hài này bộ dạng giống con trai hồi bé như đúc nghẹn ngào khóc: Thực sự đáng yêu!...
Trang Hạo Nhiên lúc này cũng khẩn trương đứng trước vách tường thủy tinh nhìn hai bảo bảo phấn nộn đáng yêu dựa vào nhau điềm tĩnh ngủ, mặc dù còn chưa nhìn thấy quá rõ ràng gương mặt hình dáng, nhưng bộ dáng phấn nộn đáng yêu thật là làm cho người ta vừa nhìn thấy tâm đã chảy ra, nhất là bé gái miệng mân chặt, một đôi tay nhỏ bé cố chấp nhẹ níu anh trai lộ ra sinh mệnh không từ ngữ nào có thể miêu tả, cho tới bây giờ cũng không có thời khắc nào hạnh phúc mê người như vậy, lại lần nữa đôi mắt rưng rưng kích động cười, thực sự là hận không thể ngay lập tức ôm bọn chúng, lồng ngực vô hạn dâng trào tràn đầy tình thương của cha...
Trang Tĩnh Vũ, Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, còn có đám người Đường Chí Long đều vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai tiểu bảo bối cũng không khỏi cảm động cười rộ lên.
"Chúng ta có thể ôm đứa nhỏ không?" Ân Nguyệt Dung ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn y tá.
"Có thể, bất quá phải cẩn thận một chút..." Y tá cười quay người tiến vào trong phòng trẻ sơ sinh, trước ôm lấy bé trai mang bộ dạng bình tĩnh đạm mạc rồi cất bước ra khỏi phòng.
Ân Nguyệt Dung mừng đến nói không nên lời vươn tay rất nhanh mà ôn nhu tiếp nhận bảo bối ôm chặt vào trong ngực, tâm mềm ra cúi đầu nhìn bảo bảo quả thực vẫn như cũ bình tĩnh mười phần ngủ, ngay cả bàn tay nhỏ bé mở ra cũng ưu nhã như vậy.
Mọi người thấy đều hết sức kinh ngạc cười kêu lên, nhất là Diệp Mạn Nghi nhìn không khỏi vui mừng nức nở rơi lệ, Đường Chí Long tinh tế nhìn bảo bối vừa nhìn vừa cười rộ lên: "Ô kìa, bảo bối này bộ dáng thật giống Hạo Nhiên nhưng tính cách không giống lắm ..."
"Bé trai bình tĩnh hơn một chút!" Ân Nguyệt Dung mừng đến như chính mình sinh ôm lấy bảo bối này vừa cười vừa nhìn Tưởng Vĩ Quốc tĩnh lặng đứng một bên mắt híp híp cười nhìn tôn nhi bà liền không tiếng động ôm bảo bối đi tới trước mặt ông rất sảng khoái nói: "Nào! Ông tới ôm bảo bảo!"
"Ai! Nhỏ như vậy, không tốt lắm!" Tưởng Vĩ Quốc cố ý quay mặt đi làm bộ chững chạc đàng hoàng nhưng lại không khỏi quay đầu liếc nhìn tôn nhi quả thật bộ dáng xinh đẹp, phấn nộn đáng yêu khó có được bộ dáng cao quý.
"Ôm đi! ! Nào!" Ân Nguyệt Dung hôm nay thật hào phóng không ngừng cười đưa cho ông.
Tưởng Vĩ Quốc nghe Ân Nguyệt Dung nói chắc không phải muốn đùa giỡn mình, lúc biết cuộc sống mười tháng hoài thai của Khả Hinh nội tâm ông có bao nhiêu nhảy nhót.
Bây giờ nhìn đến hai tôn tử đều xinh đẹp đáng yêu như vậy đương nhiên là kích động liền nhịn không được nghe lời Ân Nguyệt Dung vừa muốn vươn tay mang tâm trạng ông nội ôm tôn nhi...
Ân Nguyệt Dung đã ôm tôn tử xoay người bỏ vào trong lòng Diệp Mạn Nghi, hai người cười ha ha.
Tưởng Vĩ Quốc thu hồi sắc mặt lập tức sinh khí bực tức nhìn Ân Nguyệt Dung nhưng lại không khỏi kề sát người vợ cùng nhau cúi đầu nhìn bảo bảo, thậm chí còn vươn tay nhẹ nắm bàn tay phấn nộn nho nhỏ.
Bảo bảo đột nhiên đang ngủ tỉnh lại, bàn tay nho nhỏ mở ra cố chấp nhẹ nắm ngón tay gia gia.
Tưởng Vĩ Quốc hưng phấn sang sảng cười ha ha: "Ôi, bảo bối này...!Lập tức liền biết là ông nội nắm tay hắn..."
Diệp Mạn Nghi cũng cười cười toe toét.
Trang Hạo Nhiên khẩn trương đứng trước cửa phòng bệnh nhìn y tá ôm con gái đưa đến trước mặt mình, tim anh cư nhiên bang bang nhảy, thậm chí khẩn trương sợ hãi bản thân mình ôm không tốt, nhưng vẫn là ôn nhu cẩn thận từng li từng tí ôm con gái khẽ tựa tiểu thân thể vào trong ngực của mình, kinh ngạc cúi đầu nhìn con gái nằm trong tã lót bộ dạng nhu thuận ngủ, nhất là bàn tay nhỏ bé nhẹ nắm, tiểu bộ dáng trêu chọc khiến tim anh mềm mại, thật là vừa muốn khóc vừa muốn cười, vội vã ngẩng đầu nhìn cha nói: "Cha! Mau đến nhìn xem này! Bé con bộ dáng giống con hay không?"
Trang Tĩnh Vũ cũng nhanh chóng cười đi tới nhìn bộ dáng yên tĩnh ngọt ngào của tiểu bảo bối, thỉnh thoảng nhẹ nắm nắm tay, nhẹ mím chặt đôi môi có thể nhìn ra con bé thập phần hoạt bát đáng yêu: "Bé con này bộ dáng thật giống Khả Hinh nhưng tính cách xác thực giống con có chút hoạt bát hơn."
"Ha ha ha ha ha..." Trang Hạo Nhiên cao hứng ôm con gái cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cảm giác trong lòng mềm mại anh ôm con gái vừa cười vừa cúi đầu nhẹ nhàng dùng mũi ma sát trêu chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của con, cảm giác bé con khẽ nhúc nhích môi dường như muốn hút anh lại một trận kích động cười, nhìn mấy người Lâm Sở Nhai đi tới anh chợt như nghĩ đến cái gì thật khẩn trương nói: "Không được! ! Từ giờ trở đi tôi muốn phái mười bảo tiêu bảo vệ tốt con gái của tôi! Vạn nhất tương lai con bé gặp phải nam nhân bắt nạt nó thì làm sao bây giờ?"
Lời vừa nói ra mọi người trong nháy mắt cười ha ha.
Ân Nguyệt Dung lúc này lại ôm tôn tử đưa đến trước mặt Trang Hạo Nhiên cười nói: "Hạo Nhiên, nhìn thằng bé này thật đẹp trai, mũi rất cao đúng không?"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này sắc mặt hơi thu lại quan sát bảo bối vẫn nhắm chặt hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn mân chặt nặng nề ngủ.
Anh chỉ đáp một tiếng liền ôm con gái cười vui vẻ đi ra.