Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Tử Hiền mỉm cười nhìn về phía anh nói: "Cho nên anh không muốn chơi cũng không được! Bây giờ anh có thể chưa bắt đầu, tương lai anh sẽ bắt đầu, tôi chờ anh. . . . . . Lập thỏa thuận làm chứng!"
Cô đột nhiên từ trong túi xách màu đen của mình, lấy ra một cây bút lông ngỗng, gõ ngón tay, gọi nhân viên phục vụ, lấy ra hai tờ giấy trắng, cô ở trước mặt anh, viết hai tờ thỏa thuận, một tờ cho anh, một tờ cho mình, cô vừa viết tờ giấy thỏa thuận, nở nụ cười sáng lấp lánh, vừa nhìn người đàn ông đối diện, nói: "Cầm tờ thỏa thuận này, tương lai mặc kệ lúc nào anh tới tìm tôi, tôi cũng sẽ đi theo anh. . . . . . Cho dù bên cạnh anh có người con gái mà anh yêu, tôi cũng sẽ theo đến cùng! Tuyệt đối không đổi ý!"
Anh vẫn nhàn nhạt nhìn cô.
Cô mỉm cười bỏ tờ thỏa thuẩn vào túi xách của mình, cầm tờ thỏa thuận của anh bỏ vào trong cổ áo áo sơ mi của anh, nói: "Làm một thân sĩ Trung Quốc, hãy cùng một cô gái Trung Quốc tôi đây, đi ra khỏi quán bar này, cho tôi . . . . . một chút mặt mũi! Bởi vì tôi và bạn bè đánh cuộc một túi xách Chanel không sản xuất nữa! Tôi muốn đã lâu rồi!"
Anh yên lặng nhìn cô thật lâu, nhưng vẫn còn lạnh lùng đứng dậy.
Tử Hiền cười đắc ý đứng lên, đi tới trước mặt của anh, đưa tay nhét vào trong khuỷu tay của anh, hôn trên mặt anh!
Anh hơi cúi thấp mặt, nhìn cô.
"Mondieu. . . . . ." Đầu kia các cô gái Pháp đều khiếp sợ kêu lên.
Tử Hiền không rảnh để ý đến những người đó mà là tựa vào bên cạnh anh, đi ra khỏi quán bar, vừa đi vừa rất kiêu ngạo nhìn đồng bạn sau lưng, không ngừng hôn gió.
Tử Hiền nhớ tới chuyện nhiều năm trước, đột nhiên cười khẽ một tiếng, ôm chặt cổ của Tưởng Thiên Lỗi, mặt dính vào bờ vai của anh, có chút nước mắt đang run rẩy. . . . . .
"Tại sao năm đó muốn viết giấy thỏa thuận?" Tưởng Thiên Lỗi chậm rãi hỏi.
"Bởi vì khi đó em cũng đã biết anh chính là chồng chưa cưới mà cha em chỉ định. . . . . . Em biết anh sẽ không yêu thích em . . . . . Em chỉ có thể dùng cách đó giữ anh lại. . . . . ." Tử Hiền lại dán vào Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, nhẹ đẩy ra thân thể của cô, dừng lại động tác nhìn cô.
Tử Hiền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng cười nói: "Thế nào? Điều bí mật này cất giấu trong lòng em đã năm năm rồi. Tối nay nói cho anh biết, không thể được sao?"
Tưởng Thiên Lỗi vẫn chăm chú nhìn cô.
Đôi tay của Tử Hiền ôm cổ của anh, rất lưu luyến nhìn khuôn mặt mê người của anh, sâu kín nói: "Anh không biết trước kia anh rất hấp dẫn, rất đẹp trai. . . . . . Giơ tay, nhấc chân đều rất tao nhã, mặc dù lúc đó, Như Mạt vừa kết hôn, trái tim của anh trĩu nặng."
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi hơi lóe lên.
"Cha em nói với em muốn tìm cho em một người chồng hứa hôn, em đã bán tất cả đồ trang sức, chuẩn bị đi du lịch vòng quanh thế giới, dựa vào năng lực của mình mà kiếm sống, cũng sẽ không chấp nhận sắp xếp như thế." Tử Hiền bước nhẹ đôi chân, cùng anh nhẹ nhàng khiêu vũ, sâu kín nói tiếp: "Nhưng trong khoảnh khắc em nhìn thấy anh, trái tim của em đập mạnh, cho đến khi lại gặp anh ở trong quán bar, em đã biết, cuộc đời của em đã bị vây hãm vào trong thế giới của anh. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nắm eo nhỏ của cô, nhìn người vợ chưa cưới phách lối, kiêu ngạo chưa bao giờ dễ dàng bộc lộ tâm sự, tối nay lại xúc động như thế, anh vẫn trầm mặc, càng suy tư nhìn đôi mắt quyến rũ động lòng người trong bóng tối. . . . . .
Hai mắt của Tử Hiền lộ ra chút đỏ thắm, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Em có quá hèn mọn không?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, dịu dàng nói: "Đừng nói mình hèn mọn."
"Nhưng hôm nay lúc anh mắng Khả Hinh chết không có gì đáng tiếc, em cảm giác mình hèn mọn" Tử Hiền nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi thật lòng nói: "Giống như trong thế giới của anh, tất cả phụ nữ chúng tôi cũng nên chết đi, chỉ có cô ấy xứng đáng còn sống."
"Tử Hiền." Tưởng Thiên Lỗi gọi cô.
Tử Hiền đột nhiên mỉm cười, cúi xuống, mặt tựa vào trước lồng ngực của anh, cố nén nổi lòng chua xót nói: "Đều là lỗi của em, em không nghĩ tới, anh yêu một người, yêu quá sâu sắc, yêu quá cố chấp. . . . . . Rõ ràng không chạm vào cô ấy, vẫn muốn đến gần cô ấy. . . . . . Vì cô ấy thay đổi hai trái tim, vì cô ấy dốc hết suy nghĩ, vì cô ấy bỏ ra tất cả tình yêu trong cuộc đời anh, để lại cho em vĩnh viễn chỉ là bóng lưng lạnh lùng. . . . . . Thậm chí quen biết anh nhiều năm, anh vẫn không hôn em lần nào . . . . ."
Nét mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, ôm khẽ cô, hai mắt xốc xếch chợt lóe.
"Em nên vui mừng vì tình cảm của anh hay đau lòng vì tình cảm của anh?" Tử Hiền đau lòng nói: "Tối nay em nhìn thấy anh, em thật sự lo lắng cho anh, giống như một giây kế tiếp, anh sẽ nhảy xuống biển theo cô ấy! Em thật sự không hiểu, một người như anh, tại sao để cho một tình yêu phát triển như vậy? Mỗi tối về, cô ấy nằm ở bên cạnh một người đàn ông khác, anh làm sao chịu được? ?"
"Tử Hiền" Tưởng Thiên Lỗi lại bất đắc dĩ nhìn cô.
Thoáng chốc Tử Hiền có chút tỉnh táo ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Giữa các người. . . . . . Có phải còn có chuyện mà em không biết hay không! ! Đúng không?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, chậm rãi buông tay ra.
Tử Hiền lại nhón chân lên, ôm chặt cổ của anh, đau lòng nói: "Em không hỏi nữa! Vì tối nay anh trở về! Em không hỏi nữa! Dựa vào quan hệ lâu nay của chúng ta, các người cũng không có cử chỉ quá mức! Em không hỏi nữa!"
Tưởng Thiên Lỗi ôm khẽ thân thể của cô, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Em tin tưởng anh như vậy sao?"
Tử Hiền lập tức buông Tưởng Thiên Lỗi, nhìn anh nghẹn ngào nói: "Em tin tưởng anh! Bởi vì anh sẽ không gạt em, mặc dù anh không yêu em, mặc dù anh không thương em, mặc dù anh. . . . . . không đặt em ở trong lòng, nhưng anh. . . . . . Chưa bao giờ gạt em, em biết rõ các người không có xảy ra quan hệ! Em tin các người không có xảy ra quan hệ! Cho nên em mới yêu thương người chồng chưa cưới của em. . . . . . Anh nhẫn nại nhiều năm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc tại sao anh muốn làm như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, hai mắt lộ ra chút dịu dàng nhìn cô.
"Tất cả mọi người không hiểu anh, nhưng em hiểu! ! Anh tuyệt vọng và gào khóc, hận không thể giết chết kẻ khác, cũng hận không thể giết chết chính mình! Em hiểu! !" Tử Hiền bật khóc: "Em thật sự rất đau lòng, rất đau lòng cho anh. . . . . . Tại sao anh không yêu em? Nếu anh yêu em, em sẽ quý trọng anh, em sẽ không để cho anh mỗi tối một mình cầm rượu đỏ, nhìn bầu trời đêm tịnh mịch, cô đơn như vậy, em cũng sẽ không để cho anh cô đơn, em cũng tuyệt đối không yêu bất kỳ người đàn ông nào! ! Tuyệt đối sẽ không! ! Em thật sự rất hận Như Mạt! Rất hận anh! ! Tại sao không nhìn thẳng vào em? Tại sao lúc đó tình nguyện nhảy xuống theo cô ấy, cũng không cần em? Em sẽ là một người vợ rất tốt rất tốt! Nếu anh không hài lòng chỗ nào với em, em sẽ thay đổi, em nhất định thay đổi! Em rất yêu thích anh! ! Rất yêu rất yêu . . . . . ." .
Tưởng Thiên Lỗi im lặng ôm Tử Hiền, nghe cô tựa vào trong ngực của mình, thất thanh khóc rống, anh chỉ ôm cô, không nói chuyện.
Tử Hiền vẫn khổ sở thất thanh khóc rống: "Em hận tình yêu của các người, hận muốn chết ! Người khác không đi vào được, các người không muốn đi ra ngoài! Tình nguyện chết ở bên trong, cũng không muốn ra ngoài! Em chấp nhận anh đã từng là một người đàn ông ăn chơi hàng đêm, cũng không muốn như vậy, chỉ mở trái tim mình với một người phụ nữ! ! Em phải chờ đến bao lâu? Rốt cuộc em phải chờ đến bao lâu?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đôi tay khẽ xoa bả vai nhỏ nhắn của cô, sâu kín nói: "Em biết tại sao anh vẫn không động vào em không?"
"Em biết rõ!" Tử Hiền cắn răng nói: "Anh đang chờ em hối hận, chờ em tự mình đi khỏi! Anh muốn cho em một cơ hội lựa chọn! Anh vẫn luôn phát ra tin tức này! ! Nhưng em không muốn! Em chết cũng không muốn!"
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn Tử Hiền.
Tử Hiền cũng vội ngẩng đầu lên, ôm cổ của anh, dán vào thân thể của anh, vội vàng khóc nói: "Anh biết anh rất đẹp trai không? Lúc nào anh cũng rất hấp dẫn, lúc họp, tiếp nhận phỏng vấn, bắt tay với người khác, thậm chí lúc nói chuyện với một nhân viên bình thường cũng rất đẹp trai! Cho dù cả trái tim anh đều cho cô ấy! ! Nhưng em vẫn cảm thấy anh rất đẹp trai, rất đẹp trai!"
Tưởng Thiên Lỗi có chút đau lòng nhìn Tử Hiền.
Tử Hiền kiên quyết nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Bắt đầu từ hôm nay! ! Em sẽ không bỏ mặc cho tình yêu của em muốn ra sao thì ra nữa! Em sẽ là người thứ ba không lui ra khỏi trò chơi này! Em là vợ chưa cưới của anh, vợ tương lai! ! Em muốn vị trí của em! ! Em muốn . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi hơi nặng nề nhìn cô!
Tử Hiền lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nhìn khuôn mặt của anh rất gần, cô tha thiết nói: "Anh khát vọng hạnh phúc sao? Anh khát vọng yêu sao? Em cũng không tin anh không khát vọng! Em cũng không tin anh không cần vui vẻ! ! Em muốn anh! ! Tưởng Thiên Lỗi, em muốn anh! !"
Cô nói xong, đột nhiên nhón chân lên, hôn lên môi của anh!
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, môi mím chặt, nắm hông của cô, theo bản năng muốn đẩy cô ra.
Tử Hiền chưa từ bỏ ý định, cứng rắn hôn lên môi của anh, nước mắt từng viên lăn xuống, thấm ướt khuôn mặt của cô, cũng thấm ướt khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, anh hơi nhíu mày, đôi tay để xuống hông của cô, mười ngón tay chậm rãi buộc chặt, đột nhiên khẽ đẩy cả người cô ra. . . . . .
Tử Hiền loạng choạng hơi gấp rút, mờ mịt, thất vọng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Ngủ đi, hôm nay đã khuya lắm rồi."
Tử Hiền tức giận nhìn anh nói: "Em không ngủ! Cho dù muốn ngủ, em cũng muốn ngủ chung với anh! Em muốn ngủ cùng anh! Chúng ta là vợ chồng chưa cưới! Sẽ phải ngủ cùng nhau!"
Tưởng Thiên Lỗi không nói nhìn cô nói: "Có thể ngủ chung nhưng lúc nửa đêm đừng cởi hết mình."
Tử Hiền nhịn cười, lắc đầu nói: "Sẽ không!"
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn cô, cười khẽ một tiếng.
"Em tin tưởng cuối cùng có một ngày, anh sẽ hôn môi với em trên giường!" Tử Hiền lại kiên quyết, mang theo một chút dí dỏm nói.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ cúi đầu mỉm cười.
Tử Hiền dường như cảm thấy anh có chút dịu dàng, liền thừa dịp mềm mỏng nói: "Ôm em đi"
Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, biết hôm nay cô chịu uất ức, liền tiến lên một bước, bồng cô lên, Tử Hiền vui vẻ vươn tay ôm cổ của anh, thừa dịp anh không đề phòng, đột nhiên hôn mạnh lên môi anh!
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cúi xuống nhìn cô!
"Nếu em quên được tình yêu của anh, anh chính là người chồng chưa cưới hoàn hảo nhất của em!" Tử Hiền tùy hứng nói hết những lời này, lại nghiêng người tới trước, hôn mạnh trên môi anh! !
"Được rồi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ cười, ôm ngang Tử Hiền từng bước từng bước đi lên cầu thang xoắn ốc. . . . . .
Tử Hiền vẫn rất mê luyến nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, đột nhiên cúi đầu, mặt chôn vào cổ của anh, lặng lẽ nói: "Không bằng. . . . . . Em cởi nửa cái. . . . . ."
"Không được"
"Cởi quần áo ngủ, mặc đồ lót ngủ!"
"Không được"
"Ghét!" Tử Hiền tức giận!
Tưởng Thiên Lỗi không để ý tới cô, chỉ mỉm cười ôm cô, đi tới phòng ngủ của mình. . . . . .
"Vậy tối nay anh ôm em ngủ. . . . . ." Tử Hiền lại làm nũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Phải ôm thật chặt! Hả? Phải thật chặt! Em muốn tựa vào trên cánh tay của anh ngủ!"
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Hai mắt Tử Hiền sáng lên nhìn anh, đột nhiên cười nói: "Anh biết không? Anh có tiến bộ. . . . . . Bởi vì anh ôm em đi về phía phòng của anh, không phải đi trở về phòng của em . . . . . đối với em, anh có tiến bộ. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình, cúi đầu nhìn cô một cái.
Tử Hiền cũng mỉm cười nhìn anh một cái, tức giận nói: "Ôm đi! Đi vào này!"
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mới ôm cô đi vào phòng ngủ của mình, Tử Hiền thuận thế đóng cửa phòng lại, tránh cho ngày mai những người giúp việc khốn kiếp không biết tối nay mình ngủ chung với anh mà quấy rầy hai người. . . . . . Tưởng Thiên Lỗi mới vừa ôm cô đi qua phòng khách, đi tới phòng ngủ thủy tinh, Tử Hiền liền thừa dịp nhẹ nhàng trợt áo trên bả vai của mình. . . . . . Cô liếc trộm anh một cái.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên cúi đầu nhìn cô. . . . . .
Cô dường như có chút nhàm chán nhẹ kéo áo lên. . . . . .
Anh mỉm cười, ôm người cô đặt nhẹ lên giường, hai mắt thâm thúy chăm chú nhìn khuôn mặt say lòng người của cô, không lên tiếng, kéo chăn đắp trên người của cô, phủ kín đến ngực cô, liền xoay người, để cho đầu cô gối ở trên cánh tay kiên cố của mình, nằm nghiêng ở bên cạnh cô, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tử Hiền cũng nghiêng mặt nhìn anh, đôi tay không nhịn được ôm hông của anh, cũng nhắm mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui