Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

“Khả Hinh?” Laurence có chút căng thẳng kêu nhỏ cô gái trẻ tuổi.
Lúc này Đường Khả Hinh, đột nhiên bừng tỉnh, đè nén cảm xúc đang tuôn ra xuống đáy lòng, bước chân thật nặng nề đẩy nhẹ xe thức ăn, đi về phía vị trí chính giữa, trong không khí yên lặng, nâng bình giải rượu, xoay tròn 360 độ, cảm giác từng đợt mùi thơm trái cây nồng nặc bay ra, biết thời gian giải rượu đã đến, liền im lặng nâng bình giải rượu lên, hai mắt lộ ra lạnh lùng, đi về phía đại sứ Pháp. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi hơi lo lắng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nâng bình giải rượu lên, nhẹ nhàng rót một phần ba ly rượu đỏ cho đại sứ Pháp, chậm rãi cầm lên khăn lông trắng, lau nhẹ miệng bình rượu.
Một ông chủ lại mỉm cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt lộ ra tán thưởng, dùng tiếng pháp nói lời cám ơn, ngay sau đó người phiên dịch dịch lại: “Ông Mick nói, cám ơn Tổng Giám đốc Tưởng đã có phương pháp kinh doanh, làm cho rượu vang đỏ Antinori Solaia bán rất chạy, bước kế tiếp sẽ lợi dụng sự sùng bái xa xí phẩm của người Trung Quốc, mà tung tin đồn, ít ngày nữa rượu đỏ sẽ tăng giá 100%, bắt buộc doanh nghiệp nhanh chóng nhập khẩu rượu đỏ, tăng giá trong nội bộ, sau đó đem một phần nhỏ rượu đỏ tung ra thị trường, tạo thành hiện tượng rượu đỏ khan hiếm giả, kích thích người tiêu thụ phải mua. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nghe nói nói thế, cũng chỉ khẽ mỉm cười.
Trái tim Đường Khả Hinh chợt trở nên lạnh lẽo, tay cầm bình giải rượu, năm ngón tay dần dần buộc chặt.
Lúc này Laurence cũng chỉ im lặng không lên tiếng.
Đại sứ Pháp mỉm cười nói: “Trung Quốc cứu sống thật nhiều xa xỉ phẩm của Âu châu, ngay cả thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ trăm năm sắp gặp phải phá sản, đơn giản đưa lên mấy quảng cáo tại Trung quốc, trong chớp mắt, công ty của chúng ta lập tức sống lại, mặc dù quốc gia của chúng ta cũng không chú trọng vào nơi đây, nhưng người Trung Quốc mù quáng và sùng bái xa xí phẩm, quả thực kích thích tăng trưởng kinh tế thế giới, ha ha ha. . . . . .” .
Một tràn cười khinh miệt, hết sức tận tình phát ra.
Một cảm giác tức giận tràn lên tim, không trút ra được.
Đường Khả Hinh nắm chặt bình giải rượu, đi tới trước mặt ông chủ mới vừa cho khen ngợi, nhẹ nhàng rót một phần ba ly rượu đỏ, không ngờ hơi mất hồn, miệng bình chợt nghiêng xuống, rượu vẩy ra bên ngoài ly!
“Ồ!” Ông chủ kia đột nhiên kêu nhỏ một tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi và Laurence lập tức ngồi thẳng người, căng thẳng nhìn về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh nổi giận, khó chịu nắm chai Chateau haut brion, đứng thẳng người, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bốn người đàn ông Pháp đáng chết, chợt nện chai rượu xuống! !
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía cô! ! Ngay cả phiên dịch ngồi ở phía sau, cũng không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, trợn mắt hốc mồm!
“Anh. . . . . .” Đường Khả Hinh chỉ người phiên dịch tiếng pháp ở nói: “Tôi nói một câu, anh phiên dịch cho tôi một câu! Tôi không thể nhẫn nhịn được nữa !”
Tưởng Thiên Lỗi đứng lên, tức giận đi về phía cô, muốn kéo cô đi ra ngoài!
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh hất tay của anh ra, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn về phía anh nói: “Thứ người cặn bã như thế nói ra lời này, anh cũng có thể nhịn?”
“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi lại đưa tay muốn kéo cô!
“Anh buông tay!” Đường Khả Hinh lại vung mở tay của anh, đột nhiên nhìn về phía ba ông chủ trang trại rượu đỏ ở trước mặt, tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo nói: “Thiệt thòi chính là các chủ trang trại các người, đem rượu đỏ kinh doanh tư lợi, nếu thực sự giá rượu tăng cao, giống bán rẻ máu của các người! Đừng xem người Trung Quốc là kẻ ngu! Trung quốc chúng tôi có lịch sử 5000 năm, rượu ngon đếm không xuể! Các người ngông cuồng như vậy, cũng bởi vì một phần rượu đỏ mang tới cảm giác bí ẩn so với quốc tửu của chúng tôi! Nếu như có một ngày, cảm giác bí ẩn đột nhiên biến mất, chúng tôi nhận ra thủ đoạn lăng xê của các người, các người còn có thể đoạt lấy thị trường nơi này sao? Chúng tôi yêu nó là bởi vì nó xứng đáng được yêu, các người không biết quý trọng, để cho nó trở thành một loại thủ đoạn! Bất kỳ đồ vật gì bị dùng làm thủ đoạn, cũng không thể tồn tại vĩnh viễn trên trái đất này, tận tình thao túng tuệ của con người! !”
Mấy người đàn ông Pháp trợn mắt há mồm nhìn về phía cô gái Trung Quốc đột nhiên cuồng nộ, đột nhiên giật mình!
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, kéo mạnh tay của cô, kéo cả người cô đi ra bên ngoài, phịch một tiếng đóng cửa lại! !
Laurence ngồi ở trên ghế sa lon, cũng hết sức khiếp sợ ngẩn người tại chỗ, nói không ra lời.
“Anh buông tôi ra! !” Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi dùng sức túm ra khỏi phòng VIP, cô liều mạng xoay cổ tay, tức giận kêu to: “Anh buông tay! !”
Khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, dùng sức kéo cả người cô đi tới một góc khu VIP, chợt nện cô ở trên tường, gào lớn: “Rốt cuộc cô đang làm gì?”
Đường Khả Hinh bị nắm đau cổ tay, ngửa mặt tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi kêu to: “Rốt cuộc anh có phải là người Trung Quốc hay không? Nghe câu nói như thế, anh lại còn cười được? cuộc đời tôi cho tới bây giờ cũng không có khi dễ người nào như vậy! ! Nhưng tôi khi dễ anh! ! Anh mượn tay của bọn họ, kiếm lợi từ người nước mình! Chuyện như vậy anh cũng làm được?”
Tưởng Thiên Lỗi thật sự không nói nên lời, đi tới gần, nhìn cô gái ngu ngốc đã cao thêm 2 centimét, tức giận nói: “Tôi nói rốt cuộc cô đi theo Trang Hạo Nhiên học được cái gì ! ? Lần trước cũng bởi vì tự ý rời bỏ công việc, bị cậu ta tức giận muốn đuổi việc, chuyện này mới qua được vài ngày! Cô lại gây ra họa cho tôi, đến cùng có bao nhiêu người có thể bảo vệ được cô? Cô không cần tận tình tiêu xài cưng chìu của người khác đối với cô ở chỗ này! ! Chuyện thảo luận loại người như cô có thể kêu la sao?”
Tưởng Thiên Lỗi nói xong lời cuối cùng, cũng không để ý nhân viên xung quanh, mà gầm nhẹ!
Vành mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: “Tại sao tôi không thể ? ! Tôi là một người nhiệt tình yêu rượu đỏ, tại sao tôi không thể? Rõ ràng một chai rượu ngon 38 đô la, bị những thương nhân vô đạo đức tăng lên 100 đôla, 1000 đôla! Để cho nó trở thành loại rượu cao không thể chạm đến, theo không kịp, như vậy chỉ biết tăng nhanh sự chết chóc của nó! Giống như lá trà Trung quốc chúng ta, chưa bao lâu, Thiết Quan Âm hương vị Mộc Lan là đồ uống bình thường của mỗi gia đình chúng ta, đến hiện tại, nó chỉ có thể được đặt ở trong lon phong kín, đặt ở trước tủ kính thật cao, cho người thưởng thức! ! Những loại nấm thong thơm ngon đã từng mọc đầy khắp núi đồi, đến hôm nay bị nhào nặn, buộc phải đào sạch sẽ! Lá trà Trung quốc chúng ta phát triển sao? Nấm thông còn có thể sống sao? Rốt cuộc còn có bao nhiêu người không hiểu biết, uốn ba tấc lưỡi? Để cho một số người có thể sống sót, có thêm một chút cơ hội để thở? Tôi thấy tình trạng như thế, tôi làm sao có thể không đau lòng! ?”
Cô nói xong, hai mắt nhanh chóng tràn lệ, lại cố gắng cắn chặt môi dưới, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
Tưởng Thiên Lỗi cũng nóng mắt nhìn cô chằm chằm, nhìn hai mắt cô tràn nước mắt, cắn răng nắm cằm của cô, tức giận nói: “Nói cô ánh mắt thiển cận! ! Cô cho rằng cô kêu la một tiếng là có thể giải quyết tất cả vấn đề của thế giới sao? Là một thành viên của Hoàn Cầu, cách làm ích kỷ như cô, biết sẽ phá hủy bao nhiêu giao dịch của tôi hay không ?”
Đường Khả Hinh nghe xong lời này, tức giận muốn nổ phổi, tiến lên một bước, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, tức giận nói: “Cho nên nói anh là người không có trái tim, đối với thứ anh yêu, sẳn sàng bảo vệ! ! Mặc kệ chết sống của người khác!”
Câu nói có ẩn ý khác!
Tưởng Thiên Lỗi tức giận trừng mắt, lập tức nắm chặt bả vai của cô, lạnh lùng nhìn ánh mắt chắc chắn của cô, tức giận thấp giọng nói: “Cô nói cái gì?”
***
Phòng làm việc Tổng Giám đốc Trang.
Tiếng gõ cửa thật gấp gấp rút vang lên.
Trang Hạo Nhiên đang chăm chú xem văn kiện, nghe tiếng gõ cửa dồn dập, liền thở dài, lên tiếng: “Vào đi!”
Tiêu Đồng chợt đẩy cửa ra, kêu to: “Lão đại không xong!”
Trang Hạo Nhiên không ngẩng đầu, nhìn về phía cô, tức giận nói: “Cô nói chuyện rõ ràng chút! ! Cái gì gọi là lão đại không xong, lão đại rất tốt ! Thiệt là!”
Tiêu Đồng rất gấp gáp nhìn về phía Trang Hạo Nhiên gào khóc một tiếng, nói: “Thật sự không xong rồi ! Đường Khả Hinh đã xảy ra chuyện! !”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên vừa thu lại, nhìn về phía cô, hỏi nhanh: “Cô ấy. . . . . . Cô ấy thế nào?”
Tiêu Đồng thở dài một hơi, mới nói: “Cô cùng Laurence tiên sinh đến xì gà club chiêu đãi khách, không ngờ trong quá trình hầu rượu, nghe được ba ông chủ người Pháp nói chuyện có liên quan kích thích tăng giá rượu đỏ, Khả Hinh nhất thời tức giận, mắng chửi ba ông chủ và đại sứ Pháp !”
Trang Hạo Nhiên trừng lớn con ngươi, gào khóc một tiếng, lập tức tuyệt vọng sụp đổ cúi đầu, dùng sức đánh mạnh cái bàn, một tiếng ầm vang lên, kêu to: “Ông trời ơi! ! Rốt cuộc người này là cái gì cấu tạo thành? Cô ấy nghe không hiểu tiếng người à? Có phải cô ấy muốn trở về Ngoại Tinh Cầu! Phái người đón cô ấy đi! Lão tử không chịu nổi rồi ! !”
Tiêu Đồng đau lòng nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Anh đừng nóng giận! Mau đi xem một chút đi, ba ông chủ Pháp nghe nói hết sức tức giận, đang la hét muốn đoạn tuyệt giao dịch với Hoàn Cầu, Đường Khả Hinh cũng bị Tổng Giám đốc Tưởng kéo đi ra ngoài, nhưng nghe nhân viên nói, bây giờ bọn họ còn đang tranh cãi kịch liệt!”
Trang Hạo Nhiên lại kêu lên một tiếng, buông bút máy xuống, nhanh chóng lao ra phòng làm việc! !
***
“Theo cách nói của cô thì Trung Quốc chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt thị trường rượu đỏ nước ngoài?” Hôm nay Tưởng Thiên Lỗi thật sự không thể nhịn được nữa đối với người không có đầu óc này!
“Tại sao không được! ! ?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên kêu to! !
“Được!” Tưởng Thiên Lỗi lại rống giận, sau đó nói nhanh: “Đợi đến khi cả thị trường rượu đỏ nhanh chóng thiếu hụt, sau đó giá tiền của nó cũng sẽ tăng lên! ! ! Đây chính là trí tuệ của cô !”
Đường Khả Hinh đột nhiên dừng lại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
“Cái gì gọi là người không có trái tim? Cô nói rõ ràng cho tôi!” Tưởng Thiên Lỗi lại lạnh lùng hỏi lại vấn đề vừa rồi! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận