Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

“Mặc kệ như thế nào, đối với chuyện phẫu thuật của Tần phu nhân, tôi sẽ hết sức, anh yên tâm. . . . . .” Tô Thụy Kỳ mới vừa dứt lời cũng đã thấy Đường Khả Hinh có vẻ mệt mỏi đi vào đại sảnh, anh lập tức mỉm cười gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay người, hai mắt lộ ra vội vàng và đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy Tô Thụy Kỳ, khẽ mỉm cười, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, chớp mắt một cái, ngưng lại, không nói lời nào.
Tô Thụy Kỳ mỉm cười gật đầu chào Tưởng Thiên Lỗi, tâm trạng vui vẻ đi về phía cô, đi tới trước mặt cô, nhìn mặt cô có chút tiều tụy, liền lo lắng hỏi: “Tại sao vẻ mặt như vậy? Thật tiều tụy, tối hôm qua ngủ không ngon?”
Đường Khả Hinh miễn cưỡng cười cười, nói: “Không có việc gì. Chỉ là . . . . . . Được rồi, gặp một ác mộng.”
“Em cũng nằm mơ à?” Tô Thụy Kỳ có chút kinh ngạc nhìn về phía Khả Hinh, cười hỏi.
“Tại sao em không mơ chứ?” Đường Khả Hinh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, có chút không nói nên lời, cười hỏi.
“Theo góc độ y học, nằm mơ là vì đại não giải phóng các tế bào não hoạt động mệt mỏi, nhưng em ngốc như vậy thì suy nghĩ cái gì?” Tô Thụy Kỳ cười hỏi.
“Này!” Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, đánh mạnh vào bờ vai của anh một cái, mới bật cười nói: “Anh đừng nói em như vậy ..em rất thông minh, từ tiểu học, phổ thông, trung học, thành tích học tập của em luôn rất tốt, hơn nữa học rất nhanh !”
“Ừ, bây giờ đi đến nhà anh, anh sẽ giải thích từng thứ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ cười, nhẹ đỡ bả vai của cô, đi tới thang máy ở đầu kia.
“Tô Thụy Kỳ!” Đường Khả Hinh dậm chân gọi anh.
“Đi thôi!” Tô Thụy Kỳ lại ôm nhẹ cô, cùng nhau vui vẻ đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở một bên, cực độ khiếp sợ nghĩ tới Tô Thụy Kỳ mới vừa nói: Cô ấy nói với tôi, mỗi người đều có sức khỏe và hạnh phúc của mình, tôi đột nhiên nghĩ đến những lời này của cô ấy, quyết định cố gắng một chút, so với tôi, cô ấy càng giống một bác sĩ hơn.”
Một tiếng thở dốc nặng nề, giống như ngàn vạn đau thương, tập kích tới!
Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng ngẩng khuôn mặt kiên nghị, nắm chặt quả đấm, lạnh lùng nói: “Đi theo tôi.”
Trai tim Đông Anh nhảy lên, hoảng sợ đến nói không ra lời, nhưng vẫn căng thẳng và lo lắng đi theo Tưởng Thiên Lỗi đi về phía trước.
Phòng làm việc Tổng Giám đốc.
Cửa nặng nề mở ra!
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng, nhanh chóng buông lỏng cúc áo tây trang, cởi tây trang ra, ném tới trên ghế sa lon, sau đó đi về phía trước cửa sổ sát đất, đối mặt trời lam biển biếc trước mặt, hai tay cuộn ống tay áo lên, động tác nặng nề!
Đông Anh thấp thỏm đi vào phòng làm việc, nhìn về phía bóng lưng cao lớn lạnh lùng bên cửa sổ, trái tim của cô đột nhiên buộc chặt, nhưng vẫn im lặng xoay người đóng cửa lại, mới chậm rãi đi đến sau lưng Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên xoay người, nóng mắt nhìn Đông Anh! !
Đông Anh cảm thấy ánh mắt hừng hực của anh, cúi đầu, không dám nói lời nào.
Tức giận tràn lên ! !
Tưởng Thiên Lỗi thở dài một hơi, mới nhìn g Đông Anh, giọng nói trầm thấp, lại cực độ tức giận hỏi: “Có phải là cô. . . . . Gọi Khả Hinh đi cầu Tô Thụy Kỳ hay không.?”
Hai mắt Đông Anh rưng rưng, hoảng sợ đến không dám lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mày, hai mắt bắn ra lửa giận mãnh liệt, nhìn về phía Đông Anh gằn giọng hỏi: “Có phải là cô hay không? Bởi vì cô nhìn thấy Đường Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ quan hệ tốt đẹp ! Cho nên cô đi cầu xin cô ấy, để cho cô ấy đi cầu xin Tô Thụy Kỳ làm giải phẫu cho Như Mạt! Phải hay không?”
Một câu cuối cùng, giọng điệu nặng nề! !
Đông Anh hoảng sợ, hai mắt xoay tròn, cuối cùng níu chặt một góc áo, thở phì phò, yếu ớt nói: “Phải . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn về phía cô, trong im lặng lộ ra không tin và tức giận!
“Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi thấy khoảng thời gian này anh vì Như Mạt tiểu thư rất lo lắng, khổ não, tôi thật sự . . . . . .” Đông Anh lại nói không ra lời, chỉ nghẹn ngào nức nở.
“Mặc kệ cô muốn làm chuyện gì, nhưng tại sao cô có thể gọi Khả Hinh đi cầu Tô Thụy Kỳ? Cô không biết quan hệ giữa tôi và cô ấy sao? Cô không biết như vậy đối với cô ấy là một chuyện rất tàn nhẫn sao?” Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô gầm lên: “Cô còn muốn tôi thiếu nợ cô ấy cái gì? Cô không cần lo giải quyết ưu phiền cho tôi! ! Đông Anh!”
Nước mắt Đông Anh lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi chợt xoay người, nhìn trời xanh mây trắng phía ngoài cửa sổ, thở phì phò một hơi, nhớ tới lúc nảy trước khi đi, Đường Khả Hinh thật khổ sở chua xót từ phía sau ôm mình vào ngực, cảm giác tuyệt vọng, cảm giác lặng lẽ nức nở, giống như đang nói…, tất cả chuyện của anh, em đều hiểu, em có thể hiểu, em có thể thông cảm, em có thể, em có thể. . . . . . Anh đau lòng nhắm mắt lại, hai tay chống ở trước cửa sổ, cúi đầu đau lòng địa nói: “Sớm biết như thế này, lúc nảy tôi cũng không nên quyết liệt như vậy, ngay cả một chút an ủi cô ấy cũng không nhận được. . . . . .”
Nước mắt Đông Anh lăn xuống, hối hận ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khóc nói: “Tổng Giám đốc. . . . . . Tôi thật sự rất xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Lúc tôi làm không nghĩ nhiều như vậy. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì nữa, mà ngẩng đầu lên, nhìn đám mây trắng bên ngoài, ánh mắt lặng lẽ đau lòng.
Phòng ăn ngự tôn.
Chỗ ngồi ngoài trời.
Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, nghe gió biển điên cuồng gào thét, nhìn Tô Thụy Kỳ ở phía đối diện, hôm nay rất đẹp trai ngồi ở trước mặt của mình, ngón tay đang xoay ly thủy tinh, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn thẳng mình, cô đột nhiên mỉm cười, nói: “Cười cái gì?”
Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh ở phía đối diện, để mái tóc ngắn đáng yêu, mặc đồng phục vừa người, trong dí dỏm mang theo một chút mùi vị nữ tính, đón gió biển nhìn mình, anh không khỏi cười nói: “Không biết vì sao, nhìn thấy em, chỉ muốn cười, mặc dù biết trong thế giới của em có rất nhiều bi thương.”
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn về phía anh.
“Nhưng dường như anh nhìn thấy trong thân thể em có một thiên thần thật đáng yêu, khát vọng hạnh phúc.” Tô Thụy Kỳ dịu dàng nói.
Đường Khả Hinh nghĩ tới những lời này, cũng không nhịn được cười.
Trần Mạn Hồng mỉm cười, ở trong ánh mắt tò mò của rất nhiều nhân viên, dẫn hai nhân viên phục vụ đi ra ban công, đi tới trước mặt bọn họ, trước đem thực đơn và rượu bài (*) cẩn thận đưa ở trước bàn ăn của hai người, mới nhìn sang Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: “Cậu chủ Tô, khó được hôm nay ngài đến phòng ăn ngự tôn, xin hỏi muốn uống loại nào? Có muốn ăn gì hay không?”.
Tô Thụy Kỳ cầm rượu bài lên xem.
Đường Khả Hinh lại nhìn về phía Trần Mạn Hồng và đồng nghiệp, mỉm cười ngọt ngào, lại nhìn về phía Tiểu Nhu đang ở bên trong hưng phấn vẫy tay, cũng vẫy tay một cái.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh, nói: “Chuyên gia hầu rượu xuất sắc tương lai, có gì ngon giới thiệu hay không?”
Đường Khả Hinh vừa nghe, dịu dàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh mây trắng, đón gió biển lẫm liệt, hít mạnh một hơi, giống như trút hết bi thương trong đáy lòng, không muốn bị người đàn ông trước mặt phát hiện ra điều gì. Nhìn về phía anh, mỉm cười nói: “Thời tiết xinh đẹp như vậy, gió phơi phới như vậy, ánh nắng mặt trời rực rỡ như vậy, phòng ăn đẹp như vậy, không bằng chúng ta uống một chai beer Franziskaner và một chai Valley Riesling?”
Tô Thụy Kỳ nhíu chặt mày, có chút tò mò nhìn về phía Đường Khả Hinh.
“Riesling Bernard Weber là một trong những loại rượu kinh điển nổi tiếng, loại rượu này trong suốt rõ ràng, mùi vị hết sức đặc biệt, có vị chua đặc trưng, hơn nữa mùi thơm vô cùng tao nhã, nhưng hương vị rất mỏng, kết hợp với hải sản hết sức ngon miệng mà trơn mềm, là thứ tuyệt vời nhất.”
Trần Mạn Hồng lắng nghe cũng mỉm cười.
“Tốt!” Tô Thụy Kỳ thu lại thực đơn, mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn về phía cô nói: “Liền làm theo em nói”.
Đường Khả Hinh cười ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trần Mạn Hồng, rất cung kính cười nói: “Quản lý Trần, làm phiền chị mang một chai Riesling năm 2000, ướp đá. Cám ơn.”
“Tốt.” Trần Mạn Hồng mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía hai người bọn họ, nói: “Vậy có muốn ăn món gì không.”
Tô Thụy Kỳ cũng để cho Đường Khả Hinh làm theo sở thích của mình, chọn vài món ăn, Trần Mạn Hồng mỉm cười thu hồi thực đơn và rượu bài, đi khỏi.
Khả Hinh có chút giận trách nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, cười hỏi: “Tại sao muốn để cho em lựa chọn? Chẳng may em chọn thứ anh không thích ăn thì sao ?”
Tô Thụy Kỳ dịu dàng mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh nói: “Không phải là nên như vậy sao?”
“Hả?” Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của Khả Hinh, sâu kín nói: “Cùng bạn gái đi ra ngoài ăn cơm, cô ấy thích ăn cái gì, cho cô ấy chọn, thích mua cái gì, mua cho cô ấy, thích đi dạo ở đâu, theo cô ấy đi dạo, cô ấy vui vẻ anh sẽ vui vẻ. . . . . .”
Đường Khả Hinh yên lặng lại nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, liền nói tiếp: “Rất có thể, nhờ vào cuôc phẫu thuật lần này, anh sẽ quay lại con đường bác sĩ, sau đó cả đời cứ bận rộn trong phòng giải phẫu, có thể anh sẽ cảm thấy áy náy, không có cách nào ở bên cạnh bạn gái, nhưng hiện tại anh mới phát hiện, người mà anh muốn cô ấy trở thành bạn gái của anh, sau này có thể cô ấy còn bận rộn hơn anh. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn anh.
Tô Thụy Kỳ lại lộ ra nụ cười bí ẩn, đột nhiên cầm dao lên, giơ ở trước mặt của Đường Khả Hinh, dịu dàng cầm bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, đặt nhẹ ở trên bàn ăn, dao nhỏ nhẹ nhàng dừng ở mu bàn tay của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ nhìn về phía anh, miễn cưỡng cười nói: “Làm gì?”
Tô Thụy Kỳ thở dài một cái, bày ra vẻ mặt của một bác sĩ chuyên nghiệp, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Em không biết, bác sĩ ngoại khoa như bọn anh, thường mổ cho bệnh nhân, anh đã thử ghi chép lại số lần cao nhất, một tháng có thể cứu sống hơn 80 người!”
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn về phía anh, nói: “Nhiều như vậy à?”
Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, rất nghiêm túc nói: “Ừm! Bệnh viện của bọn anh, bác sĩ thường nói đùa rằng, bác sĩ Tô của chúng ta sau khi mổ cho bệnh nhân, lưu vết sẹo nhất định rất đẹp! Cho nên, vết sẹo, ở trong mắt của bác sĩ bọn anh cực kỳ có giá trị, đây không phải là một loại phá hư, mà là một loại cứu vớt.”
Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ nhìn về phía anh.
Hai mắt Tô Thụy Kỳ cũng lộ ra vẻ cứng rắn và có trách nhiệm nhìn về phía cô.
Một làn gió lẫm liệt thổi tới, không khí đưa tới từng trận mùi vị chua chua.
Đường Khả Hinh chợt quay đầu, nhìn Trần Mạn Hồng tràn ngập nụ cười, dẫn nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đi tới, chai rượu “Riesling” lóe lên ánh ssáng màu xanh biếc, đặt trong xô đá, thời gian đã đủ, trưởng kíp mỉm cười và thái độ hết sức chuyên nghiệp, xoay tròn dao mở chai, cắt nắp chai, mở nút rượu, dùng khăn lông bao chặt thân rượu, cẩn thận châm Riesling màu vàng nhạt vào trong ly cao cổ cho hai người bọn họ, từng đợt mùi chanh, cam, quýt, bưởi, đào rối rắm bay ra, giống như có thể nhìn thấy khu vườn với các loại trái cây màu sắc tươi đẹp, vui vẻ bay xung quanh. . . . . .
“Cuộc sống chính là một cuộc phiêu lưu tuyệt vời, ai có thể biết lúc nào Thượng Đế sẽ trừng phạt hoặc ban thưởng cho chúng ta? Chỉ cần em dám yêu! Cám ơn em nói cho anh biết đạo lý này, cám ơn em để cho anh cầm lên dao phẫu thuật một lần nữa, thì ra lúc cầm lên, mới phát hiện, nó cũng không phải quá khó, khó khăn là sự lựa chọn trong lòng anh. Hơn nữa, trong lòng của anh, đối với em tràn đầy biết ơn, em nhắc nhỡ anh nhớ đến lời dạy của giáo sư muốn trở thành bác sĩ, mỗi ngày cầm dao luyện tập, kiên định đối với cuộc sống rất quan trọng! Cám ơn em âm thầm nhắc nhở quá khứ của anh!” Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Khả Hinh thật lòng cười nói.
Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ thật sâu, chăm chú nhìn anh thật lâu thật lâu, cho đến độ lạnh trong rượu dần dần giảm xuống, mới mỉm cười, đột nhiên hiểu, thì ra bỏ ra thật sự không chỉ là bản thân mình bỏ ra, mình cũng sẽ thu hồi lại, giống như lúc này, cô cần những lời này của Tô Thụy Kỳ để cứu vớt mình đến cỡ nào.
Cốc một tiếng, hai người ở trong thế giới rực rỡ, cùng nhau chạm cốc, nhìn nhau mỉm cười.
Qua buổi trưa, Tô Thụy Kỳ muốn trở về bệnh viện ngay, làm xong thủ tục, nghiên cứu bệnh tình của Như Mạt, mà tâm trạng Đường Khả Hinh cũng vui vẻ đi trở về văn phòng Tổng Giám đốc, lại thấy tất cả mọi người dùng bữa trưa xong, bắt đầu bận rộn công việc, Khả Hinh nhớ tới một phần tài liệu rượu đỏ nhập khẩu cuối cùng phải ký, Trang Hạo Nhiên đã ký, nhưng còn đặt ở phòng làm việc của anh, mình phải đi vào lấy ra, gửi cho cấp dưới đặt mua hang ở nước ngoài, không ngờ cô mới vừa muốn đẩy cửa đi vào, cũng đã thấy Tiêu Đồng ở phòng thư kí đi nhẹ ra, khe khẽ nhắc nhở mình: “Lúc cô đi vào cẩn thận một chút, cô mới vừa gây họa, hại Tổng Giám đốc Tưởng và thành viên Hoàn Cầu thỏa thuận không thành, mất ba nhà cung ứng quan trọng, Chủ tịch Tưởng và Chủ tịch Trang ở Tổng Công ty Hoàn Cầu bởi vì chuyện này gọi điện thoại tới hỏi nguyên nhân, mắng lão đại một trận! Anh ấy tức giận đến buổi trưa không có ăn cơm, cứ nằm trên ghế sa lon ngủ, mấy người Lâm Sở Nhai không có một ai dám đi vào, cô có chừng mực. . . . . .”
Đường Khả Hinh hoảng sợ đến rã rời xương cốt, lập tức trợn to hai mắt, gật đầu giống như bằm tỏi, đôi tay vịn nhẹ tay cầm cửa, cũng không còn dám gõ cửa, cắn chặt môi dưới, cẩn thận đẩy nhẹ ra, chỉ thấy cả phòng làm việc yên tĩnh, không khí vắng vẻ đáng sợ, cô mở to mắt nhìn một vòng, quả thật nhìn thấy Trang Hạo Nhiên mặc màu đen áo sơ mi, quần tây đen, nằm trên ghế sa lon, tay gát trên trán, hai chân co lên, ngủ say. . . . . .
Hai mắt của cô chợt lóe, nuốt cổ họng một cái, nhanh trí cởi giày cao gót ra, đạp sàn nhà bóng loáng, hết sức hết sức lo sợ nhón chân lên, đi về phía bàn làm việc, nhìn thấy phần tài liệu mình muốn đặt ở mặt bàn, cô vui mừng mỉm cười, ôm lấy, lập tức đông đông đông xoay người, cầm giày cao gót, muốn xông ra. . . . . .
“Đứng lại. . . . . .” Một giọng nói lười biếng truyền đến.
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, sau lưng vọt lên ớn lạnh cả mình.
Chú thích (*): Là bảng giống như thực đơn món ăn, nhưng là menu rượu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui