Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Mưa phùn bay bay, không dứt.
Bên ngoài cửa, sợi mưa chảy xuống rất mịt mờ.
Bên trong cửa sổ thủy tinh. Có một bóng dáng, nhẹ nhàng chồng lên nhau.
Tưởng Thiên Lỗi ngậm nhẹ cánh môi Khả Hinh, vừa mút, tay đã xoa bộ ngực sữa của cô, cách lớp quần áo xoa nắn . . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh ửng đỏ, cả người run rẩy có chút kịch liệt, nhưng vẫn hé miệng.
Tưởng Thiên Lỗi cũng xúc động mở cánh môi, ngậm nhẹ đầu lưỡi của cô, mút lấy, dây dưa, tay đã chậm rãi dọc theo bên eo rơi xuống, cho đến đùi đẹp thon dài, cởi nhẹ giày cao gót của cô xuống, cầm nhẹ bàn chân trắng nõn, thật dịu dàng vuốt ve.
Loại ngọt ngào này, giống như chui vào tâm khảm.
Đường Khả Hinh không nhịn được co rúc hai chân, cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng cười, cúi đầu khẽ hôn nói nhỏ: “Đứa ngốc. . . . . .”
Tràn ngập tình yêu và triền miên như vậy.
Đường Khả Hinh không nhịn được đưa hai tay ra, ôm cổ của anh, dịu dàng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt nóng bỏng ở trong ánh nến, giống như bốc cháy lên, hôn trên môi của cô!
Đường Khả Hinh mỉm cười.
Anh lại cúi xuống, hôn trên môi của cô! !
Đường Khả Hinh có chút run rẩy nở nụ cười.
Tưởng Thiên Lỗi nữa cúi đầu nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, trên trán, khuôn mặt và cằm, có chút oán hận nói: “Hôn một trăm lần cũng không đủ.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi lại muốn cúi đầu, nóng bỏng hôn cô, tay muốn buông lỏng cúc áo áo ghi lê của cô.
“Em đói rồi. . . . . .” Đường Khả Hinh lầu bầu nói.
Tưởng Thiên Lỗi cố ý cau mày nhìn cô.
“Em thật sự đói bụng. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, làm nũng nói.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, liền thả cô ra nói: “Được rồi.”
Đường Khả Hinh vui vẻ mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngồi dậy, một lần nữa cắt beefsteak cho cô, trong chớp mắt, Khả Hinh lại nhào vào trong ngực của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cười khẽ, không cần nhìn cũng hiểu ý trong ánh mắt cô, liền cúi đầu hôn trán của cô, mới cầm beefsteak cắt gọn, đưa tới bên miệng của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh ăn beefsteak, nhìn hướng Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Anh sẽ. . . . . . đút em ăn beefsteak mỗi ngày chứ?”
“Được.” Tưởng Thiên Lỗi đồng ý với cô.
Đường Khả Hinh cố ý nhìn anh chằm chằm nói: “Em không tin! Điều này sao có thể?”
“Đây là chuyện nhỏ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi hời hợt nói.
“Đây là chuyện nhỏ?” Đường Khả Hinh nhìn anh, lại kinh ngạc hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi có chút ngạc nhiên nhìn cô, thẳng thắn nói: “Đút beefsteak cho em, cần nhiều hơi sức và phiền toái sao?”
Lời này, là thật tâm, anh có thể làm được, hơn nữa cảm thấy không có gì phải nghi ngờ.
Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, đột nhiên bưng mặt của anh, hôn trên môi anh, mới nói: “Bạn trai, em yêu anh chết mất!”
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười, lại cắt beefsteak nói: “Anh rất thích nghe những lời này.”
Trong lòng Đường Khả Hinh ấm áp, lại nằm ở trong ngực của anh, thật lòng nói: “Cám ơn anh.”
“Không cần cám ơn. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cười.
Đường Khả Hinh cũng cười vui vẻ, nhìn anh, nhẹ nhàng gọi: “Bạn trai. . . . . .”
“Ơi.”
“Bạn trai. . . . . .”
“Ơi. . . . . .”
“Bạn trai. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên dừng lại động tác trong tay, nhìn Đường Khả Hinh, hai mắt xẹt qua nụ cười, có chút thần bí nói: “Không bằng, thay đổi cách gọi đi?”
Đường Khả Hinh mở mắt to sáng long lanh, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Cái gì?”
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng cắt một miếng thị bò bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, hết sức lịch sự nuốt xong, mới cười nói: “Vợ. . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi mình cũng cảm thấy buồn nôn, không nhịn được cười.
Phốc!
Đường Khả Hinh cũng không nhịn được cười, lại cố ý trêu chọc anh nói: “Em thích nghe, gọi một lần nữa!”
Tưởng Thiên Lỗi không nói, hơi cúi đầu cười.
“Gọi đi. . . . . . Em muốn nghe, em muốn nghe. . . . . .” Đường Khả Hinh đã cởi giày, quỳ gối trên ghế sa lon, đánh mạnh bờ vai của anh, cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi còn xấu hổ chưa từng có, thật sự rất ngượng ngùng, liền xoay người, ôm lấy eo của cô, cúi xuống muốn hôn cô nói: “Không bằng hôn đi. . . . . .”
“Em không muốn!” Đường Khả Hinh lại làm nũng.
“Nghe lời. . . . . . Hôn một chút. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn trên môi của cô, lại muốn mút môi của cô, Khả Hinh quay mặt đi, lại cảm giác anh mãnh liệt dịu dàng xâm nhập mình một lần nữa, khó nhịn được lâu, ôm cổ anh, ôm anh. Ngọt ngào quấn lấy nhau, giống như cả đời cũng không đủ.
Ngoài cửa sổ nước mưa róc rách rơi xuống.
Thỉnh thoảng nghe trong phòng có người thét chói tai, Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi trêu chọc cho muốn chạy ra khỏi cửa, lại bị anh ôm chặt thân thể, đè ở trước cửa sổ sát đất trong suốt, hai tay nắm chặt mười ngón tay cô, cúi xuống, hôn cánh môi ngọt ngào của, cảm xúc bắt đầu dâng tràn, rất khát vọng. . . . . .
Khả Hinh dần dần buông lỏng, đón nhận nụ hôn của anh, hai mắt bắt đầu mê ly, nhìn chăm chú phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi cúi người xuống, hôn cổ của cô, hít hít mùi thơm trong thân thể cô, mê người như thế, trong lòng có một loại tình cảm, đang khắc vào tim của mình.
Nơi xa truyền đến tiếng còi xe lửa.
Đường Khả Hinh hơi tỉnh hồn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi kinh ngạc hỏi: “Chỗ này. . . . . . Xung quanh đây có đường ray xe lửa?”
“Ừm.” Tưởng Thiên Lỗi dịu dàng vươn tay, nhẹ nhàng véo cằm của cô, lại hôn mũi cô, nói.
Đường Khả Hinh đột nhiên thật vui vẻ, lập tức nắm tay của anh nói: “Đi theo em.”
“Đi đâu?” Tưởng Thiên Lỗi ngạc nhiên nhìn cô hỏi.
“Mau!” Đường Khả Hinh lập tức cầm tây trang ném cho Tưởng Thiên Lỗi, liền lôi kéo anh đi ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ không hiểu vừa nhìn cô, vừa đi ra ngoài.
Đường núi vẫn ướt đẫm, lá phong đỏ rực, giống như phải hoàn thành sứ mạng của nó, tỏa sáng sắc thu xinh đẹp nhất, hiện vẫn đang rơi rụng, vì để năm sau hồi sinh mà thay đổi, sau đó không lâu sẽ hóa thành bùn đất, cuộc sống chính là như vậy, liên miên vô tận.
Bọn họ không có che dù.
Đường Khả Hinh vẫn kéo Tưởng Thiên Lỗi, đạp lá phong ướt đẫm, vòng qua đường núi đã xây dựng con đường cây ngô đồng, chuyển vào rừng cây rậm rạp bí ẩn, bước nhanh về phía tiếng còi xe lửa.
“Rốt cuộc em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vẫn rất không hiểu nhìn cô.
“Đi, nhanh lên một chút.” Đường Khả Hinh nói nhỏ, sau đó kéo anh, từng bước từng bước vòng qua dốc đứng, đường núi gập gềnh, con đường bùn lầy, xuyên qua rừng phong đỏ rực, có thể nhìn thấy con đường hầm ở lưng chừng núi, nhìn thấy đoàn xe lửa âm u kéo dài, cô vui vẻ mỉm cười, rất cảm động! !
Tưởng Thiên Lỗi đi tới bên cạnh cô, quay đầu, nhìn cô cười ngây ngô, liền hỏi: “Rốt cuộc thế nào?”
Đường Khả Hinh nhìn con đường kia vẫn còn cách đường rầy không xa, nói: “Anh có nghe qua truyền thuyết về đường rầy chưa?”
“Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi nghi ngờ nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh xẹt qua nụ cười cảm động nói: “Có người nói, cùng người yêu của mình, đi đường sắt một lần, là có thể ở chung một chỗ cả đời. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên bất đắc dĩ mỉm cười.
Đường Khả Hinh lập tức trừng mắt anh, rất nghiêm túc nói: “Là thật! !”
“Cho nên. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên nheo mắt mỉm cười, kéo mạnh Tưởng Thiên Lỗi, ở trong con đường tối, đi về phía đường rầy ướt đẫm.
“Cẩn thận một chút. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lo lắng đỡ cô.
Đường Khả Hinh được anh nâng đở, đi lên đường rầy, Tưởng Thiên Lỗi cũng đi lên, hai người đứng ở giữa đường rầy nhìn đối phương. . . . . .
“Anh muốn sống chung với em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi lo lắng xe lửa lui tới, đột nhiên cười cười nói.
Đường Khả Hinh cũng vui vẻ mỉm cười, lại vươn tay nắm tay của anh, cùng nhau đi dọc theo đường rầy, từng bước từng bước đi về phía trước.
Trong lòng của Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng, bóp nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, cũng từng bước từng bước đi về phía trước.
Khắp rừng núi, giống như chỉ là một hình cắt màu đen, nơi xa có hai bóng dáng nho nhỏ đang di động, thỉnh thoảng chồng lên nhau, thỉnh thoảng tách ra.
“Tưởng Thiên Lỗi . . . . . . em yêu anh . . . . . .”
Có một cô gái, đối mặt tình yêu, lớn tiếng hô.
“Anh sẽ dũng cảm đi về phía trước, anh phải cố gắng . . . . . . . . . . . “
Có một cô gái, đối mặt cuộc sống, đối mặt với tình yêu trong đời, dũng cảm lớn tiếng nói ra! !
Đã là rạng sáng rồi.
Mưa đã ngừng rơi.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng lái xe, lái về phía con đường lớn Mộc Lan, nghe mùi hương, tâm trạng vui vẻ, thỉnh thoảng quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh đã ngủ bởi vì mệt mỏi, mặt hơi nghiêng, lông mi rất khéo léo phủ xuống, chóp mũi hình cung thật đẹp, cánh môi hồng, bởi vì hôn mà đỏ tươi. . . . . . Anh cười khẽ, cầm tay lái, cho xe chạy nhanh đến ngôi lầu nhỏ, dừng xe, mới dịu dàng quay đầu, nhìn Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn trầm trầm ngủ.
Anh yên lặng nhìn cô, thật lâu thật lâu, là em để cho anh hiểu, chờ đợi còn có một ý nghĩa quan trọng khác, không nhịn được dịu dàng vươn tay, nhẹ nhàng sờ tóc ngắn trên trán cô.
Một động tác nho nhỏ như vậy.
Hai mắt Đường Khả Hinh khẽ nhúc nhích, rốt cuộc chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mơ hồ hỏi: “Đến rồi?”
Tưởng Thiên Lỗi thương yêu nhìn cô, mỉm cười nói: “Ừ. . . . . .”
Đường Khả Hinh như đứa bé, mỉm cười, vươn vươn lưng mỏi, vẻ mặt rất đáng yêu.
Tưởng Thiên Lỗi càng nhìn càng yêu, vươn tay, nhẹ nhàng sờ chút tóc ngắn trên trán cô, cảm tính cưng chìu nói: “Mệt không?”
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút không nở cười nói: “Vậy em về nhà trước đây.”
“Tốt.” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói xong, liền bước xuống xe trước, vòng qua sườn xe, tự mình mở cửa x echo cô.
Đường Khả Hinh mỉm cười đi xuống xe, nhìn anh thật sâu.
Tưởng Thiên Lỗi cũng dịu dàng nhìn cô, nghĩ đến sắp tách ra, liền chậm rãi tiến lên, nhẹ ôm cô vào trong lòng, hôn lên tóc cô, mới nói: “Trở về tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon, gặp mộng đẹp, đừng đau lòng, tất cả có anh.”
Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực của anh, gật đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi cười, nhẹ buông thân thể cô ra, mới muốn nói gì đó, lại nhìn phía trước, hơi sửng sốt.
Đường Khả Hinh nhìn ánh mắt anh, cũng xoay người, thấy Nhã Tuệ đang im lặng nhìn mình, cô nhất thời căng thẳng nhìn cô, gọi: “Nhã. . . . . . Nhã Tuệ?”
Vẻ mặt Nhã Tuệ cứng ngắc nhìn cô, ngay cả chào hỏi cũng không muốn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi!
Đường Khả Hinh lập tức buông tay Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt tay của cô, chợt dắt cô đi tới trước mặt của Nhã Tuệ, nhìn cô, mỉm cười, trong hai mắt xẹt qua một chút ánh sáng mãnh liệt nói: “Phó quản lý Lưu, đã trễ thế này, đang đợi Khả Hinh?”
Nhã Tuệ nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Đường Khả Hinh, đè xuống cảm xúc, chớp mắt một cái, mới thu lại vẻ mặt, quay sang Tưởng Thiên Lỗi, cũng không nhìn anh nói: “Phải, bởi vì tôi phát hiện mấy ngày nay, thời gian cô ấy về nhà có chút không đúng, tôi có chút lo lắng, nên đi xuống chờ cô ấy. . . . . .”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, mới vừa muốn giải thích. . . . . .
“Sau này sẽ không !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhã Tuệ, nói.
“. . . . . . . . . . . .” Nhã Tuệ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhã Tuệ, thật lòng nói: “Sau này nếu như tôi dẫn cô ấy đi ra ngoài, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho cô, để cho cô yên tâm.”
Trong lòng của Đường Khả Hinh ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nhã Tuệ cũng im lặng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Nhã Tuệ, lại nói rất chắc chắn: “Tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, cô yên tâm. Tôi sẽ cố gắng thay đổi tình trạng bây giờ, tương lai, tôi sẽ. . . . . . Cho cô ấy hạnh phúc, cô yên tâm.”
Nhã Tuệ vẫn không lên tiếng, không lộ vẻ gì nhìn anh.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cứng lại, nhìn vẻ mặt Nhã Tuệ vẫn không buông lỏng, mỉm cười nói: “Hôm nào, cô có thời gian, tôi tự mình mời cô ăn cơm. . . . . .”
Hai mắt Nhã Tuệ khẽ chớp động, nhìn anh, nhưng vẫn không chịu buông lỏng.
Tưởng Thiên Lỗi biết không cần nhiều lời, liền xoay người nhìn Đường Khả Hinh đang ngây ngốc lo lắng nhìn mình, anh mỉm cười, nâng nhẹ mặt của cô, vỗ nhẹ một cái, mới xoay người, lên xe, đi khỏi.
“Đường Khả Hinh!” Nhã Tuệ chờ xe đi, lập tức nhìn cô!
Đường Khả Hinh nhanh chóng nắm chặt tay Nhã Tuệ, hai mắt thật gấp, thật gấp, thật gấp nhìn cô! !
Nhã Tuệ nhìn ánh mắt cô, bất đắc dĩ thở dài.
Đường Khả Hinh lại vui mừng mỉm cười, lập tức nhào tới trong ngực Nhã Tuệ, làm nũng nghẹn ngào nói: “Tôi yêu cô chết mất!”
Nhã Tuệ ôm nhẹ bạn thân, mặc dù lo lắng, nhưng vẫn cười.
***
Hai người trở lại ngôi lầu nhỏ dịu dàng, rốt cuộc Khả Hinh thở phào một hơi, ném túi xách xuống, nói: “Buồn ngủ quá, tắm xong, sau đó sẽ đọc sách!”
“Còn đọc sách? Trời cũng sáng rồi.” Nhã Tuệ có chút đau lòng cho bạn thân nói.
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn Nhã Tuệ, nheo mắt cười nói: “Phải xem! Người khác muốn tôi xem! Tôi sẽ không để cho anh ấy thất vọng.”
“Người nào?” Nhã Tuệ nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, xoay người nhìn cái rương nhỏ thiếu chút nữa rời khỏi đất nước này, nhớ tới vẻ mặt trí tuệ và nụ cười của anh, bất cứ lúc nào cũng nhẹ nhàng vây xung quanh thế giới của mình, hai tròng mắt của cô, xẹt qua kiên định nói: “Chính là anh. . . . . .”
Mưa phùn đi qua, sương mù nặng nề, khắp nơi vẫn ướt đẫm, ngày mai sắp đối mặt với Vitas, thân thể nhắn của Đường Khả Hinh đứng ở trước bàn đọc sách, mở đèn bàn, vừa tra máy tính, vừa ghi lại tài liệu.
Nhã Tuệ đắp chăn ngủ, nhìn vẻ mặt cô kiên định, khẽ mỉm cười.
Sáng sớm hôm sau.
Ngày hôm qua 3 giờ 20 Khả Hinh mới ngủ, bảy giờ rưỡi đã dậy. Hôm nay rất lạnh, cô mặc áo len cổ lọ màu trắng, quần jean màu xanh dương, áo khoác màu đen, nhanh chóng rửa mặt, làm điểm tâm sang cho Nhã Tuệ, đặt ở trước bàn, không chờ cho bạn thân thức dậy, mình đã đi làm, trong tay ôm một đống lớn tài liệu, vẻ mặt lộ ra rất kiên định.
Mặc dù rét lạnh, khách sạn Á Châu vẫn náo nhiệt, bởi vì đây là nơi xinh đẹp hoàn toàn làm cho người ta sẽ đắm chìm trong bốn mùa.
Đường Khả Hinh vui vẻ ôm tài liệu, chào hỏi tất cả đồng nghiệp xong, liền trực tiếp đi vào Hoàn Á, mới vừa rồi còn vui vẻ, trong chớp mắt, bước vào thế giới của Trang Hạo Nhiên, lòng của cô không khỏi run rẩy, tay ôm tài liệu, mềm nhũn, nhớ anh đã đi khỏi, trái tim cảm thấy nhớ nhung mãnh liệt và ghen tuông lan tràn toàn thân, cô thở ra một hơi, quyết định nghe lời Tiêu Đồng, bước vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng vọt lên trên lầu, đến thẳng tầng lầu Tổng Giám đốc.
Đường Khả Hinh bước nhanh ra ngoài thang máy đi, thấy đồng nghiệp lục tục đến, bởi vì chưa tới giờ làm việc, mọi người đều ở đây trò chuyện, cô khẽ mỉm cười, tiếp tục đi về phía trước, lại thấy cửa chính phòng Tổng Giám đốc đang ở trước mắt, trong chớp mắt, dừng bước lại, nhìn tới. . . . . .
Giống như thấy có người lao ra, trong tay cầm một đĩa anh đào, vừa ăn vừa gọi mọi người: trong phòng nghỉ ngơi có một giỏ anh đào thật to, hôm nay lúc đi dạo chợ mua được, rất ngọt, mọi người hết bận thì nhanh đi ăn.
Hai mắt thoáng đỏ bừng.
Đường Khả Hinh ôm chặt tài liệu, từng bước từng bước đi về phía trước, nhìn cánh cửa kia càng ngày càng gần, nhớ tới hôm qua anh mới đi khỏi, tại sao giống như đã nhiều thế kỷ, khá dài như vậy?
Nước mắt lại hiện lên.
Đường Khả Hinh lập tức chớp mắt một, nuốt nước mắt xuống, bước nhanh qua phòng Tổng Giám đốc, đi vào phòng thư kí, bởi vì mình tới quá sớm, cho nên đồng nghiệp chưa đến, cô im lặng để tài liệu xuống, đi về phía phỏng nghỉ ngơi, hết sức im lặng nhanh chóng đứng ở trước ngăn tủ, lấy ly, muỗng, bắt đầu nấu nước pha trà sữa, lại trút một chút bột vỏ trứng gà anh đặc biệt thích, nhẹ nhàng khuấy đều, giơ lên ngửi một cái, là mùi vị anh thích, cô nhẹ nhàng mỉm cười, đem trà sữa ly đặt ở trong khay, thổi phù phù đi ra ngoài.
Hành lang thật dài, truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Đường Khả Hinh đang cầm khay, dịu dàng đi qua phòng thư kí, đi qua phòng hành chánh, xoay người, nhẹ đẩy cửa phòng Tổng Giám đốc, một cơn gió lạnh nhào tới, chong chóng gió màu tím mình xếp trước kia, thật vui vẻ xoay tròn, sắc mặt cô bình tĩnh đóng cửa lại, ở trong không gian này làm cho mình rất vui vẻ, ngửi mùi nước hoa anh vẫn lưu lại trong không gian này, đi về phía trước bàn làm việc đã thu dọn lại sạch sẽ, nhẹ nhàng để trà sữa xuống, cô cũng không ngẩng đầu, lại dịu dàng cười nói: “Hôm nay, tôi pha trà sữa rất ngon, mùi vị vừa phải, bột vỏ trứng gà, tôi cũng thêm vừa đúng, không biết bây giờ ở trên máy bay, anh đã trở lại đất nước luôn có mưa chưa, tôi muốn nói với anh, lần sau lúc anh muốn dẫn tôi đi, đừng chọn máy bay tư nhân, bởi vì cho tới bây giờ tôi cũng chưa có ngồi qua máy bay, tôi chỉ thấy trên ti vi, rất nhiều người trước khi lên máy bay, có người đưa tiễn, có người khóc, có người cười, tôi sẽ rất vui vẻ, bởi vì tôi là người thích náo nhiệt. Cho nên, lần sau, lúc anh muốn dẫn tôi đi khỏi, chúng ta mua vé máy bay công cộng, ngồi hạng phổ thông, mọi người cùng nhau lên máy bay, tôi ngồi bên cửa sổ, anh ngồi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng tôi ngủ thiếp đi, nhất định sẽ dựa vào anh…anh nhất định phải cho tôi tựa lên vai. . . . . .”
Trong lòng đau xót.
Khả Hinh không nhịn được chảy nước mắt, vẫn không có nhìn vị trí ghế da, nghẹn ngào nói: “Tổng Giám đốc, anh không muốn trở lại cũng đừng gấp, tôi sẽ chăm chỉ làm việc, học tập, thi đấu, tôi thành công rồi, tôi sẽ đi Anh quốc tìm anh, rồi đến nhà của anh, nấu cơm cho anh ăn.”
Cô lau nước mắt, nhớ tới Trang Hạo Nhiên ở trong phòng bếp, làm một món ăn, cứ dùng ngón tay sạch sẽ, cầm một miếng đưa đến bên miệng của mình, lúc nhìn mình ăn, vẻ mặt rất chăm chú và đáng yêu.
Đường Khả Hinh cố nén tâm trạng khổ sở và mất mát, lại nghẹn ngào nói: “Tôi nhất định phải giải quyết Vitas! Mặc kệ tôi yêu người nào! Tôi đi, mãi mãi là phương hướng trong đời anh! Tôi sẽ không để cho anh thất vọng. . . . . . Hôm nay thời tiết rất lạnh, trời mưa, lúc ngồi xe buýt xe, tôi chậm mấy phút, tôi đã có chút lo lắng, nếu như tôi tới trễ, anh nhất định không vui, nhưng tôi không có trễ, tôi đến còn sớm. . . . . . Tôi muốn sau này thử cố gắng, chạy bộ sáng sớm. . . . . .”
Có một cô gái, ở trong không gian tĩnh lặng, nói lẩm bẩm, nói lẩm bẩm, nói lẩm bẩm. . . . . . Giống như người đàn ông kia, anh cũng không hề đi khỏi, vẫn ngồi ở vị trí Tổng Giám đốc, chăm chú xem tài liệu. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận