Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Văn phòng Tổng Giám đốc.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu bạc, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, trầm ngâm xem tình hình giá cổ phiếu công ty lao dốc, không có để ý.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lúc này vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi mới hơi buông lỏng, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm máy vi tính, đáp một tiếng: “Vào đi”.
Đông Anh mỉm cười đẩy cửa ra, đi tới nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tổng Giám đốc, có một vị khách thần bí đến tìm anh.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền hơi nghi ngờ quay đầu, nhìn bộ dáng Đông Anh mỉm cười, trên mặt cũng hiện lên nụ cười nói: “Đông Anh, gần đây cũng học được mua nhân tình rồi.”
“Anh muốn gặp không?” Đông Anh nhìn anh hỏi.
“Vị nào. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi buông tay, tựa vào trên ghế da, nhìn cô, hỏi.
“Đường Khả Hinh tiểu thư. . . . . . xin gặp. . . . . .” Đông Anh nhìn anh, không nhịn được cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, hai mắt trầm ngâm sáng lên, dừng lại một lát, trên mặt mới hiện lên nụ cười kì lạ, bất đắc dĩ nói: “Khó được.”
Đông Anh cũng không nhịn được mỉm cười, nói: “Vậy tôi mời cô ấy đi vào?”
“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cười.
Không tới một lát, Đông Anh liền dẫn Đường Khả Hinh bước đi vào phòng làm việc, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở trên ghế da Tổng Giám đốc, nhìn Đường Khả Hinh, nhịn cười, nghiêm trang nói: “Khách quý đến, Đường tiểu thư, được cô dời bước đến thăm, chúng tôi thật vô cùng vinh hạnh.”
Phốc! Đông Anh không nhịn được, cúi đầu cười.
Đường Khả Hinh cố ý cau mày nhìn anh, lại không nhịn được cười nói: “Tôi có việc, muốn thỉnh cầu Tổng Giám đốc đại nhân ngài. . . . . .”
“Hả? Anh còn có loại quyền lợi này sao?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại cười hỏi.
“Đúng vậy! Chuyện này, nhất định phải thông qua anh. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn có chút nghiêm túc nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô một cái, mới căn dặn: “Đông Anh, chuẩn bị một ly sữa nóng.”
“Em muốn uống cà phê.”
“Bao tử em không tốt.”
Đường Khả Hinh không lên tiếng.
“Vâng . . . . .” Đông Anh mỉm cười tiếng trả lời, lui ra ngoài.
Tưởng Thiên Lỗi trực tiếp đứng dậy, cởi ra tây trang, chỉ mặc quần tây màu bạc, áo sơ mi màu đen, nghiêm nghị đẹp trai đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô một ngày không thấy, hôm nay ăn mặc mát mẻ đáng yêu xuất hiện tại trước mặt của mình, liền không khỏi nhớ nhung cũng trách cứ nói: “Rốt cuộc em đi đâu? Ngày hôm qua gọi điện thoại không nhận, sáng sớm hôm nay điện thoại cho em cũng không nhận, vốn còn muốn trực tiếp đến bên kia đón em đi làm. . . . . . Nhưng anh đứng ở cửa, đã nhìn thấy sắc mặt của bạn bè tốt của em thối đến không chịu nổi. . . . . .”
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Tưởng Thiên Lỗi cũng không nhịn được cười, vươn tay, mới vừa muốn ôm nhẹ eo của cô. . . . . .
“Chờ một chút!” Đường Khả Hinh lui về phía sau một bước, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô.
“Em thật sự có việc cầu anh!” Đường Khả Hinh nhìn anh, nghiêm túc nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt cô, nói: “Thật có việc? Em không phải là nhớ anh mới tới?”
“Không phải!” Đường Khả Hinh nói thẳng.
“Vậy em đi ra ngoài đi, anh bận!” Tưởng Thiên Lỗi lập tức xoay người, đi về phía bàn làm việc!
“Aiz! Chờ một chút!” Đường Khả Hinh lập tức kéo anh, gấp gáp nói: “Em thật sự có việc!”
Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, nhìn cô, cố ý mất hứng nói: “Em là thư ký Tổng Giám đốc Trang, có việc, em không nên tìm anh, giữa anh và em, việc duy nhất, chính là tình yêu.”
“Ôi chao! Không nên như vậy! Em nghiêm túc mà!” Đường Khả Hinh lại làm nũng.
Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn cô.
Đường Khả Hinh lập tức nhào vào trong ngực của anh, cánh tay ôm hông anh, xoa xoa lung tung!
Tưởng Thiên Lỗi nhịn cười không được, ôm nhẹ eo của cô, cúi xuống, dịu dàng hỏi: “Chuyện gì? Phải tới tìm anh? Gọi điện thoại, anh đi đón em là được.”
“Bởi vì là công việc mà. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, lầu bầu nói.
Tưởng Thiên Lỗi lại nghiêm túc nhìn cô một cái, cảm thấy cô thật sự nghiêm túc, liền hơi nghiêm nghị nhìn cô, hỏi: “Chuyện gì?”
“Anh ngồi đi!” Đường Khả Hinh lập tức kéo Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở ghế sa lon, mình ngồi ở một bên, lại trịnh trọng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt nhìn bộ dáng cô, không nhịn được cười hỏi: “Rốt cuộc có việc gì?”
“Em . . . . .” Đường Khả Hinh thật cẩn thận nhìn Tưởng Thiên Lỗi, khẽ cắn môi dưới, lúc đầu có chút cố kỵ, nhưng vẫn hít thở sâu một hơi, có chút miễn cưỡng cười nói: “Em muốn tạm ngừng chức vụ thư ký Tổng Giám đốc, trở lại phòng ăn ngự tôn, làm nhân viên phục vụ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng thật cẩn thận nhìn anh, có chút lấy lòng cười nói: “Được. . . . . . hay không. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi vẫn giữ vẻ mặt, nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, lập tức có chút căng thẳng nói: “Này! Vẻ mặt anh có ý gì? Được hay không hả?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô một lúc, mới phản ứng được, kinh ngạc nói: “Em. . . . . . Em nói em muốn trở về phòng ăn làm nhân viên phục vụ?”
“Vâng” Đường Khả Hinh gật đầu.
“Đường Khả Hinh!” Tưởng Thiên Lỗi hết sức chăm chú gọi cô: “Nếu như em bị Trang Hạo Nhiên kích thích, còn có anh đây. Tội gì khổ cực như vậy.”
“Không phải đâu!” Đường Khả Hinh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười nói: “Em chỉ muốn . . . . . Muốn làm lại từ đầu. Tìm về lúc xưa, vì trước khi vào Khách sạn Á Châu, bản thân em làm việc rất cực khổ.”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nhớ lại quá trình trước khi khuôn mặt bị phá hủy, sau đó đủ loại chua cay, mới xúc động nói: “Nhớ tới quá khứ ở quán bar, thường vì một ly rượu đỏ khách uống còn dư lại, mà đứng ở cạnh cửa, canh mấy tiếng đồng hồ, có lúc, khách uống say, nằm trên ghế sa lon ngủ mấy tiếng đồng hồ, em cũng ngủ ở cạnh cửa canh giữ, khi đó, trong lòng của em không có suy nghĩ khác, chỉ là muốn, em muốn nếm thử một chút rượu đỏ, muốn cầu biết một chút cảnh giới rượu đỏ. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô.
“Không thể phủ nhận. . . . . .” Đường Khả Hinh nhìn anh, khẽ mỉm cười, nói: “Khi đó, em cũng nghĩ tới, thông qua tranh tài rượu đỏ, là con đường duy nhất thay đổi vận mệnh, cho nên so với người khác em cố gắng hơn, thậm chí cố gắng gấp trăm lần. . . . . . Nhưng em đi tới hôm nay, em mới giật mình phát hiện, mặc dù trước kia em đi rất gian khổ, rất giãy giụa, rất cố gắng muốn tìm một con đường đi ra, nhưng khi em nếm đến rượu đỏ, nó thuyết phục em, chỉ trung thành với mùi vị, mà không phải tương lai, sự nghiệp, tất cả, tất cả. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nhìn cô.
Đường Khả Hinh đột nhiên nghiêng người tới trước, kéo nhẹ tay Tưởng Thiên Lỗi, thật lòng cám ơn nói: “Cám ơn anh và Tổng Giám đốc, hai người cho em cuộc sống, nhưng. . . . . . Em nghĩ, mùi vị tương lai, tự bản thân em tìm hiểu là được. . . . . .”
“Sẽ rất cực khổ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi vẫn có chút đau lòng nói.
“So với quá khứ, hiện tại em rất cực khổ. Xin cho em từng bước từng bước đi về phía trước . . . . . . Hả? Làm ơn. . . . . .” Đường Khả Hinh lại nhìn Tưởng Thiên Lỗi, chân thành nói.
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, thở nhẹ, cười khổ nói: “Em như vậy, anh có thể không đồng ý sao?”
Đường Khả Hinh chợt mỉm cười.
“Trang Hạo Nhiên sẽ thả người sao?” Tưởng Thiên Lỗi có chút cố kỵ hỏi.
“Sẽ!” Đường Khả Hinh nói rất chắc chắn.
Tưởng Thiên Lỗi quay mặt đi, thở dài một hơi, còn giống như muốn suy nghĩ thêm.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng anh, đột nhiên nhịn cười, nghiêng người tới trước, hôn mạnh trên mặt anh một cái!
Tưởng Thiên Lỗi không nhịn được cười.
Đường Khả Hinh lại hôn mạnh trên trên mặt của anh ! !
“Được rồi, được rồi! Không có cách nào với em. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nắm bàn tay nhỏ bé của cô, bóp nhẹ.
“Cám ơn anh! !” Khả Hinh lập tức nhảy dựng lên, muốn chạy ra ngoài!
“Cứ đi như vậy?” Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ nhìn cô, nói!
“Em còn có chuyện !” Đường Khả Hinh trực tiếp kéo cửa ra, lại xoay người, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Đúng rồi, em tạm ngừng chức vụ ở Hoàn Á, là không phát tiền lương cho em nữa! Vậy tiền lương của em làm thế nào?”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, đột nhiên mỉm cười, quay đầu, nhìn cô, nói: “Nếu như thật sự Bộ phận hành chánh không cấp được, anh phát tiền lương cho em, như thế nào?”
Trong lòng của Đường Khả Hinh ngọt ngào, nhìn anh hỏi: “Vậy anh cho em bao nhiêu?”
Tưởng Thiên Lỗi trầm ngâm suy nghĩ một chút, liền cười nói: “Em muốn bao nhiêu, cho em bấy nhiêu. . . . . .”
“Chậc!” Đường Khả Hinh cố ý liếc anh, mới xoay người, mới vừa mở ra cửa, lại nhìn thấy Trần Tuấn Nam cầm một phần tài liệu trong tay, đang đứng ở cửa muốn gõ cửa, cô sững sờ, nhìn anh, cười có chút ngượng ngùng.
“Khả Hinh?” Trần Tuấn Nam nhìn cô, có chút kinh ngạc cười nói: “Tại sao cô ở chỗ này?”
“Có chút việc. . . . . .” Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, tránh ra người, nói: “Hiện tại phải đi.”
“Vậy cô đi thong thả. . . . . .” Trần Tuấn Nam đi tới, cười nói với cô.
Đường Khả Hinh liền im lặng lui ra ngoài, lại nhớ tới còn có chút việc muốn đi tìm Đông Anh, liền tới trước phòng thư kí. . . . . .
Trần Tuấn Nam nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhưng không có lưu ý đến vẫn chưa có hoàn toàn khóa lại, liền trực tiếp đi về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười nói: “Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta gần đây có số đào hoa. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn anh, trên mặt hiện lên nụ cười nói: “Thật khó được bên cạnh tôi còn có một người biết nói đùa như thế.”
Trần Tuấn Nam cười ngồi xuống, đặt tài liệu, mới nói: “Cái này gọi là nói giỡn à? Đây không phải là sự thật sao? Từ trước đến giờ, anh mạnh mẽ thay đổi mọi thứ xung quanh, sức hấp dẫn không cách nào ngăn cản, đáng tiếc chúng ta cùng nhóm độc thân, toàn bộ phải dựa vào nhau.”
Tưởng Thiên Lỗi chỉ mỉm cười, liền nghiêng người tới trước, cầm lên một phần tài liệu trong đó, mở ra nói: “Chuyện ra sao?”
Trần Tuấn Nam nghiêm nghị nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Trong khoảng thời gian này Tổng Giám đốc Trang không có ở đây, chuyện DK, chúng tôi đang tiến hành, Giám đốc tài vụ, tôi cũng hẹn xong thời gian ăn cơm.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra lạnh lẽo.
Trần Tuấn Nam nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Anh thật là quý nhân có cao kiến, mượn Tổng Giám đốc Trang lấy được công văn phê duyệt, sau đó sẽ giương đông kích tây, lần này ở Tây Âu phái người qua, đủ có thể khiến anh ấy có thật nhiều phiền não, không về được. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi cười lạnh, nói: “Đây là cậu ta muốn đi.”
“Kì lạ.” Trần Tuấn Nam nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nghi ngờ nói: “Tổng Giám đốc Trang luôn là người cẩn thận, cũng phải hiểu, trong khoảng thời gian này là thời kỳ mấu chốt, tại sao có thể vào lúc này đi khỏi? Anh ấy không phải có chuyện gì đặc biệt quan trọng phải làm?”
Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh nói: “Lần này chính cậu ta muốn rời khỏi, đừng trách người. Tìm người chơi cổ phiếu gây chuyện, khống chế giá cổ phiếu Hoàn Á của cậu ta!”
“Vâng!” Trần Tuấn Nam lên tiếng trả lời, lại nói đến một chuyện khác với Tưởng Thiên Lỗi: “Ngày hôm qua tôi đang xử lý chuyện này, tôi giống như nghe được một chút phong phanh.”
“Cái gì?” Tưởng Thiên Lỗi hỏi.
Trần Tuấn Nam nhìn Tưởng Thiên Lỗi, mình cũng có chút nghi ngờ nói: “Tôi nghe nói, Tổng Giám đốc Trang cùng Thị Trưởng trao đổi chuyện gì, hơn nữa nhằm vào Thị Trưởng phu nhân . . . . . .”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhíu lại.
Trần Tuấn Nam nhìn Tưởng Thiên Lỗi, nói: “Tổng Giám đốc Trang làm việc, luôn làm cho người ta không đoán được, anh nói, lần này anh ấy mua bán cái gì? Giống như Thị Trưởng cũng đang suy nghĩ, hơn nữa Tổng Giám đốc Trang vẫn còn ở ba nơi Anh quốc, nước Pháp, Nhật Bản, có đất đai bí mật tiến hành mua bán.”
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai mắt khẽ xoay tròn.
“Có muốn tôi đi điều tra chuyện này một chút hay không?” Trần Tuấn Nam hỏi.
“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi khẽ đáp, sau đó lạnh lùng hỏi: “Truyền thông tìm xong rồi?”
Trần Tuấn Nam mỉm cười nói: “Tìm xong rồi. Sau ít ngày nữa, Hoàn Á. . . . . . Sẽ nghênh đón mùa đông rét lạnh nhất. . . . . . Có lẽ, anh ấy không có cơ hội trở lại nữa.”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, vẻ mặt căng thẳng, lại hiện lên một chút săn giết lạnh lùng.
Trần Tuấn Nam còn muốn nói chuyện, lại cảm thấy phòng làm việc có một chút gì đó không đúng, đột nhiên sững sờ, quay đầu, có thể thấy Đường Khả Hinh đã đứng ở bên cửa, không thể tin nổi nhìn vào. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui