Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Chia tay?" Trần Mạn Hồng nhìn Tiểu Nhu, không thể tin nổi hỏi: "Không thể nào? Thật chia tay?"
"Vâng! !" Tiểu Nhu nhìn Trần Mạn Hồng, lại khẳng định gật đầu, nói: "Ngay cả tin tức giải trí cũng phát ra! Bọn họ chia tay! Thật sự chia tay!"
"Mẹ nó!" Trần Mạn Hồng lập tức nhớ tới chuyện của Đường Khả Hinh, lại cau mày nói: "Không thể nào?"
"Cái gì?" Tiểu Nhu rất tò mò trừng lớn con ngươi, hỏi.
Trần Mạn Hồng chắt lưỡi kinh ngạc nói: "Xem ra, trên thế giới này, thật sự có người sẽ vì tình yêu mà phát điên! Mẹ nó! Bà cô thật sự sống uổng phí rồi!"
"Tôi cũng sống uổng phí rồi!" Tiểu Nhu cũng rất tức giận quay đầu, rất nghiêm túc nói!
Trần Mạn Hồng lườm cô một cái, mới xem thường nói: "Cô cút đi! Đường Khả Hinh đi đâu?"
"Giống như đã tan việc!" Tiểu Nhu lầu bầu nói.
Trần Mạn Hồng lập tức quay mặt đi, suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Cô ấy biết chuyện này chưa?"
***
Bóng đêm, những vì sao lấp lánh.
Rất lạnh, gió giống như trầm xuống, lạnh trong lòng mỗi người.
Đường Khả Hinh một mình đeo túi xách, một mình từ lối đi dành cho nhân viên, từng bước từng bước đi dọc theo ánh đèn đường màu vàng, đi về phía trước.
Nhớ tới chuyện Tưởng Thiên Lỗi vàNhậm Tử Hiền chia tay, sẽ không liên quan đến mình chứ? Trái tim lập tức bị bóp chặt. Cô lại thở khẽ thở ra một hơi, nắm chặt dây túi xách, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
Đường phố ở phía trước, xe chạy tới lui.
Gió biển chậm rãi thổi qua tòa nhà, đến gần mình.
Đường Khả Hinh đón gió rét, cảm giác có chút lạnh lẽo đi về phía trước, đang muốn đi ra đường cái thì nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, đứng ở dưới đèn đường, ánh mắt nóng rực nhìn mình.
Cô dừng bước lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở chỗ này ước chừng hai giờ, đón gió lạnh thổi, rốt cuộc nhìn thấy cô, thở phào nhẹ nhõm, tiều tụy mỉm cười, chậm rãi đi về phía Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh vẫn lạnh lùng nhìn anh.
"Anh và Tử Hiền. . . . . . đã chia tay. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, vội vã nói chuyện này.
Đường Khả Hinh chớp mắt, không có một chút tình cảm hỏi: "Thế thì sao?"
Tưởng Thiên Lỗi sững sờ, nhìn cô.
"Giữa các người chia tay là bởi vì em sao?" Đường Khả Hinh hơi lạnh nhạt hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, sâu kín lắc đầu một cái.
"Hẹn gặp lại. . . . . ." Đường Khả Hinh xoay người, đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nắm chặt cổ tay của cô, đau lòng hỏi: "Rốt cuộc đau đến cỡ nào?"
Đường Khả Hinh cũng không quay đầu lại, hai mắt lạnh lùng nhìn phía trước.
"Rốt cuộc đau đến cỡ nào mới không tha thứ cho anh?" Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt cổ tay của cô, gấp gáp hỏi.
Vết thương nhất thời bị xé nứt, máu tràn ra trong tay áo.
Đường Khả Hinh không chút nào không có cảm giác, đứng ở chỗ đó, đón gió lạnh lẽo, phất qua hai mắt cô lạnh lùng.
"Rốt cuộc anh nên làm thế nào?" Tưởng Thiên Lỗi kéo Khả Hinh đi tới trước mặt của mình, nắm chặt bả vai của cô, cúi xuống nhìn ánh mắt cô lạnh nhạt vô tình, đau lòng hỏi tiếp: "Rốt cuộc anh nên làm thế nào? Em mới bằng lòng tha thứ cho anh?"
Đường Khả Hinh không chút cử động! !
"Khả Hinh! Anh không tin em không yêu anh nữa !" Tưởng Thiên Lỗi lại kích động gọi: "Anh không tin! Anh không tin tình yêu của một người có thể biến mất nhanh như vậy!"
Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt gỡ tay của anh, muốn xoay người đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bả vai của cô, xoay người của cô, lại nói xin lỗi: "Anh xin lỗi, ngày đó để cho em đau lòng như vậy, anh xin lỗi! Anh và Như Mạt làm tổn thương em, anh hiểu, anh thật sự hiểu, ngày đó là lỗi của anh. . . . . ."
Đường Khả Hinh chậm rãi quay mặt nhìn anh, bình tĩnh nói: "Anh không có lỗi, anh yêu một người, tại sao có thể có lỗi? Anh bảo vệ chị ấy không có sai. . . . . ."
"Khả Hinh! ! Em không hiểu tình cảm của anh đối với em sao? Em không hiểu?" Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, lại kích động gọi!
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười, giống như nhìn một người xa lạ nói: "Em hiểu. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô.
"Anh đối với em cũng có tình cảm. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn anh, nói: "Chúng ta ở chung một chỗ, thật ra rối rắm đã ba năm, từ khi biết anh đến bây giờ, anh từ xa lạ đến quen thuộc, rồi đến xa lạ, thật ra cũng là một loại duyên phận."
Trái tim của Tưởng Thiên Lỗi run lên, nhìn cô.
Hai mắt Đường Khả Hinh xoay tròn, nghĩ tới ngày hôm qua tai sao mình tức giận, sâu kín nói: "Nghĩ lại ngày hôm qua kích động, tới hôm nay em cũng cảm thấy mình có chút xấu hổ , em có tư cách gì mà


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui