Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Đường Khả Hinh không dám nhúc nhích, chỉ mở mắt to mộng ảo, nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ và vội vàng nhìn cô, mỉm cười xin lỗi.
Ngoài cửa, quả nhiên truyền đến tiếng của Eva vào cửa, gọi nhỏ: "Đường tiểu thư?"
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, bởi vì mình mặc váy ngắn bằng voan, vì chế tạo hiệu quả, trước ngực cũng chỉ dán miếng dán ngực, váy ngắn còn thiếu chút nữa không che được quần lót bên trong, gần như trần truồng đứng ở trước mặt Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên xin lỗi áp cô ở trên tường, ánh mắt không dám di chuyển xuống.
"Đường tiểu thư?" Tiếng của Eva lại từ bên trong truyền đến.
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ, kề bên khuôn mặt của Đường Khả Hinh, ở bên tai của cô, phà nhẹ hơi nóng, nói khẽ: "Lần sau có kinh nghiệm, vào phòng khách sạn, nhớ kỹ phải khóa cửa lại . . . ."
Ám chỉ hai cánh cửa!
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn anh.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, tay vẫn bưng chặt miệng của cô, nghe được tiếng của Eva truyền đến lần thứ ba, anh mới bất đắc dĩ buông tay ra, mặt khẽ tựa vào cổ của cô, cổ họng khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt.
"Ồ. . . . . . Ồ. . . . . ." Trái tim Đường Khả Hinh nhảy thình thịch, hơi ngẩng đầu lên, đáp: "Ở toilet. . . . . . Thay quần áo. . . . . ."
"What?" Hàng này không biết tiếng Trung.
Đường Khả Hinh sững sờ.
Trang Hạo Nhiên nhẹ ôm thân thể của cô, hơi nghiêng mặt, ở bên tai của cô, nhỏ giọng nói: "Change clothes..."
Đường Khả Hinh quay mặt sang, ngây ngốc nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Có nghĩ là gì?"
Trang Hạo Nhiên ở gần khoảng cách dịu dàng nhìn hai mắt cô, chóp mũi đẹp chạm vào chóp mũi nho nhỏ của cô, nuốt cổ họng khô khốc một cái, mới bất đắc dĩ nói: "Thay quần áo. . . . . ."
Đường Khả Hinh lập tức học theo anh, nói nhỏ với bên ngoài: "Change clothes..."
"Ok!" Eva mỉm cười gật đầu, đoán chừng chờ mình ở bên ngoài.
Đường Khả Hinh và Trang Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
"Lấy đồ được chưa?" Đường Khả Hinh căng thẳng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thở dài một hơi, nhìn cô, khẽ nâng máy vi tính trong lòng bàn tay, mở màn hình. . . . . .
Đường Khả Hinh mở trừng hai mắt, nhìn vào trong, quả nhiên là một số điều khoản mua đất, rốt cuộc cô thở phào nhẹ nhõm, nói: "Xoay người sang chỗ khác. . . . . ."
"À?" Trang Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn cô.
"Thay quần áo! Khốn kiếp!" Đường Khả Hinh nhìn anh, khe khẽ nói!
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng xoay người, cũng không nhìn, lại thấp giọng hỏi cô: "Hôm nay làm sao vậy?"
"Cái gì ?" Đường Khả Hinh vừa nhanh chóng mặc váy cúp ngực trắng, vừa kéo lên, vừa hỏi.
"Lúc nảy cô gái kia vừa cởi hết ở trước mặt của tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên xoay người, bất đắc dĩ nói.
Đường Khả Hinh nhanh chóng xoay người lại, nhìn anh, nóng mắt hỏi: "Cái gì? Cô ấy cởi hết ở trước mặt của anh? Anh nhìn ?"
"Không có. . . . . ." Trang Hạo Nhiên thở dài, nói.
"Không có làm sao anh biết cô ấy cởi hết?" Đường Khả Hinh đưa tay ra phía sau váy dài, muốn khóa kéo.
"Đã nói không có nhìn. . . . . ."
"Vậy làm sao anh biết cô ấy cởi hết?" Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn anh, lại muốn kéo váy.
"Bởi vì. . . . . ." Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô, gấp gáp nói: "Cô ấy vừa muốn kéo xuống khăn tắm, tôi liền xoay người. . . . . ."
"Chậc!" Đường Khả Hinh coi thường anh.
"Thật!" Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô giải thích, lại nhìn tay cô đang vòng phía sau, liền căng thẳng hỏi: "Rốt cuộc cô đang làm gì thế?"
"Tôi không kéo dây kéo được. . . . . ." Đường Khả Hinh căng thẳng, lại đưa tay ra phía sau! !
"Ôi chao! !" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng xoay người của cô, tay đưa đến mông của cô, quét qua một cái, quay mặt chỗ khác kéo dây kéo lên!
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt lúng túng xoay người, tức giận nhìn Trang Hạo Nhiên! !
Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ và xin lỗi nhìn cô, nói: "Được rồi. Đừng nóng giận, cô xem tôi như là cha của cô đi. . . . . ."
"Phi!" Đường Khả Hinh lại nói nhỏ!
"Đi ra ngoài trước rồi nói!" Trang Hạo Nhiên nhanh chóng vươn tay, hỏi: "Chai nhỏ kia đâu?"
Đường Khả Hinh sững sờ, nhìn anh nói: "Ở phía dưới ghế sa lon . . . . . ."
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức không nói nên lời, nói nhỏ: "Bà cô ơi, chai nhỏ kia là dùng để hôn mê Eva, cho tôi thoát thân. . . . . . Nếu không, cô nghĩ tôi ném cho cô làm cái gì?"
Đường Khả Hinh trợn tròn mắt, hỏi: "Vậy. . . . . . Vậy làm sao bây giờ?"
Trang Hạo Nhiên nhìn cửa sổ phòng tắm, chỉ đành phải nói: "Không có cách nào, chỉ đành phải leo ra từ cửa sổ."
"Quá nguy hiểm!" Đường Khả Hinh nhớ tới hình ảnh kinh hiểm mới vừa nhìn thấy, trái tim đập thình thịch nói.
"Không có chuyện gì. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức dời cái ghế nghỉ ngơi trong phòng tắm qua, tựa vào bên cửa sổ, cất máy vi tính nhỏ xong, mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô gái ngốc này, lúc nảy biểu hiện ở trong phòng khách, đột nhiên mỉm cười, lại bước xuống, ôm cô vào trong ngực, hôn lên tóc cô, mới nói: "Bảo bối! Cô thật giỏi! Quá tuyệt vời! !"
Đường Khả Hinh không nhịn được cười khổ.
Tiếng gõ cửa vang lên, Eva ở ngoài cửa, kêu nhỏ: "Đường tiểu thư?"
Hàng này chỉ biết một câu trung văn này sao?
Đường Khả Hinh đáp nhẹ một tiếng, quay đầu lại nhìn Trang Hạo Nhiên đã thuận lợi mở cửa sổ, một luồng gió biển mãnh liệt thổi tới, phất áo sơ mi màu trắng của anh, anh đón gió, cắn răng nhanh chóng bò đi ra ngoài, trong lòng còn nhớ tới tây trang của mình! !
"Cẩn thận . . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn anh, lại nói nhỏ.
Không có


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui