Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Ầm . . . . . .. . . . . . " Hai người từ trên cao rơi xuống biển, sau khi bọt song bắn lên tung tóe, nhanh chóng trầm xuống biển rộng!
Du thuyền nổi còi, xoáy lên từng lớp bọt sóng khổng lồ! !
Hai thân thể dưới đáy biển thế, nhanh chóng lăn lộn!
Thân thể Đường Khả Hinh nhanh chóng chìm vào đáy biển, chợt cảm thấy nước biển lạnh thấu xương, nhanh chóng đóng băng thân thể yếu ớt của mình, cô ngậm chặt miệng, ở trong nước liều mạng sợ vùng vẫy, lúc mở mắt, nhất thời đối mặt cảnh vật rất mê ly kì lạ dưới biển, trái tim chợt rét lạnh sợ hãi, Trang Hạo Nhiên, anh ở đâu? Cô hoảng sợ nín thở, liều mạng vẩy nước, không để cho thân thể mình trầm xuống, bất đắc dĩ cô không quen nước, đang lúc liều mạng giãy giụa, thân thể nhanh chóng chìm xuống, não bộ bởi vì thiếu dưỡng khí, trướng lên đáng sợ. . . . . .
Rốt cuộc cô không nhịn được thở ra bọt khí lần thứ nhất, nhanh chóng liều mạng vùng vẫy ở trong nước, váy dài trắng ở trong thế giới suốt trong, tung bay, hai chân thon dài liều mạng vẫy lung tung! !
Trang Hạo Nhiên, anh ở đâu?
Âm thanh của cô, ở trong nước, không tiếng động, tuyệt vọng lan ra.
Đang lúc Đường Khả Hinh tuyệt vọng, đôi tay bị áp lực nước đè nén mà đung đưa bất an, trong miệng bởi vì thiếu dưỡng khí, tuyệt vọng thở ra bọt khí lần thứ hai, hoảng sợ nhìn thế giới xung quanh, một cảm giác sắp chết tràn đầy cả người, cô khóc, thân thể đang dần dần chìm xuống. . . . . .
Lúc này, một bóng dáng màu trắng nơi xa, dần dần di chuyển đến.
Đường Khả Hinh vô thức mở hai mắt, từng làn bọt khí từ trong miệng phun ra, nhìn về phía sóng gợn mãnh liệt ở trước mặt, bóng dáng quen thuộc dần dần đến gần mình, não bộ cô càng lúc càng thiếu dưỡng khí, một chút hơi cuối cùng ở trong miệng, rốt cuộc phóng ra, một bọt nước thật lớn bay lên, chậm rãi nhắm hai mắt lại. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng bơi tới trước mặt của Khả Hinh, mắt nhìn thấy cô đã sắp nghẹt thở, sẽ phải há miệng ra uống nước biển lạnh lẽo, anh gấp gáp nắm chặt hai vai cô trôi nổi, nghiêng người tới trước, cúi xuống nhẹ nhàng hôn vào môi đỏ mọng lạnh lẽo của cô. . . . . .
Một luồng khí ấm áp nhanh chóng truyền khắp cả người cô đang thiếu dưỡng khí, cơ thể sắp phồng lên, giống như lấy được an ủi, lần nữa bắt đầu khát vọng sinh mạng. . . . . .
Đường Khả Hinh chợt mở mắt to mộng ảo, ở trong nước nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang nhắm đôi mắt hấp dẫn, hôn chặt môi đỏ của mình, đang mút đầu lưỡi của mình, làn hơi ấm lại từng trận tràn vào trong thân thể của mình.
"Cái hộp nhạc này thật dễ nghe, tên là gì vậy?" Giọng nói của một đứa bé gái giống như từ xa xăm truyền đến.
"Tình yêu là hoa, em là hạt giống." Giọng nói của thiếu niên truyền đến, gió ấm áp thổi qua. . . . . .
"Tên thật là dễ nghe."
"Em tên gì?"
"Mẹ nói, em không thể tùy tiện nói cho người khác biết, tên của em."
"Em nói cho anh biết đi."
"Không được!"
"Em đi nha. . . . . . anh trai lớn!" Cô bé mặc váy nhỏ màu trắng, nhanh chóng biến mất ở trong thảm cỏ Lavender.
Thế giới đáy biển vẫn mãnh liệt.
Hai bóng dáng màu trắng, đang quấn lấy nhau, theo vòng xoáy khổng lồ, chậm rãi xoay tròn, anh vẫn ôm chặt cô gái trong ngực, lúc thân thể nổi lên, dốc hết tất cả hơi thở cuối cùng của mình rót vào trong cơ thể cô, trong lòng ang lên tiếng gọi: Đường Khả Hinh! ! Kiên trì lên! !
Đường Khả Hinh chậm rãi mở mắt, thấy Trang Hạo Nhiên ở trong nước, đang bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, hôn chặt mình, ánh mắt ấm áp gấp rút nhìn mình, trong lòng của cô ấm áp. . . . . .
Trang Hạo Nhiên cảm giác cô hoàn toàn khôi phục ý thức, trong chớp mắt, ôm chặt thân thể của cô, hai chân vẫy một cái, hai thân thể nhanh chóng nổi lên trên! ! !
Ầm! Một tiếng! Nước biển đập thẳng tới! !
Rốt cuộc hai người giãy giụa lên mặt biển, ngửa mặt nhìn trời xanh, cũng liều mạng hơi thở, Đường Khả Hinh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận