Mưa tiếp tục rơi xuống.
Đường Khả Hinh vẫn đứng ở tảng đá đầu kia, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cả người anh đã ướt đẫm rồi, nhưng vẫn nằm ở trong mưa to, ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình, cô không lên tiếng, nuốt cổ họng khô rát, mặc cho nước mưa trút trên người của mình, giọt mưa chảy xuống, cuối cùng vẫn nhấc đuôi váy thật dài, chân trần, từng bước từng bước đi về phía anh. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nằm ở trong mưa, cười khẽ.
Cả người Đường Khả Hinh rét lạnh, thở hổn hển, đạp từng tảng đá đi tới trước mặt của anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ướt đẫm, nước mưa chảy xuống, không có cách nào, chỉ đành phải vươn tay nắm tay của anh, dùng sức, nói: "Lên."
Trang Hạo Nhiên thở mạnh một hơi, được cô kéo lên, rốt cuộc chống mạnh thân thể, đứng lên.
Hai người đứng trong mưa nhìn nhau thêm vài lần, cũng mệt mỏi không muốn lên tiếng, cùng dắt díu, đạp lên tảng đá lớn, loạng choạng từng bước từng bước đi về phía trước.
Mưa tiếp tục xuống.
Ngoài cửa sổ ‘Phòng tổng thống' tiếp tục truyền đến tiếng mưa rơi, ào ào ào. Không biết Du thuyền đã quay lại từ lúc nào, ánh đèn lập lòe, chiếu sáng trong bầu trời đêm.
Chỉ là, ánh đèn có chút mờ nhạt.
Bên trong nhà, ánh đèn thật ấm áp.
Trên lầu vang lên tiếng cửa mở.
Trang Hạo Nhiên mặc áo len màu trắng cổ chữ V, quần thường màu trắng, dùng khăn lông trắng, vừa lau tóc ướt đẫm, vừa đi ra phòng ngủ thiết kế kiểu mở của mình, cũng đã thấy Đường Khả Hinh mới vừa tắm xong, mặc áo thể thao màu trắng có mũ đội đầu, cùng quần short màu trắng, tóc vẫn có chút ướt đẫm, hơi ngượng ngùng đi ra phòng tắm, đứng ở bên cửa, nhìn thẳng về phía mình. . . . . .
Anh dừng lại động tác trong tay, hơi ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu xuống.
"Tới đây. . . . . ." Trang Hạo Nhiên gọi nhỏ một tiếng, ném khăn lông đến một bên.
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, trước đó hai người còn xa lạ, trải qua cuộc Sinh và Tử, hoàn toàn biến mất, thật im lặng đi tới trước mặt của anh, nhẹ nhàng đứng đó. . . . . .
"Ngồi xuống. . . . . ." Trang Hạo Nhiên từ trong ngăn tủ, lấy máy sấy ra.
Đường Khả Hinh chỉ đành phải im lặng ngồi ở trên giường nệm mềm mại màu trắng.
Trang Hạo Nhiên mở máy sấy, tay tiếp xúc đầu gió, thấy có gió mát ra ngoài, mới ngồi ở sau lưng Đường Khả Hinh, vươn tay ngón tay dịu dàng, kéo tóc ngắn mềm mại của cô, vừa dùng máy sấy thổi sợi tóc ướt đẫm.
Đường Khả Hinh cúi đầu, cảm thụ ngón tay anh dịu dàng, quét nhẹ sợi tóc mềm mại của mình, một loại ấm áp cảm động, giống như trận gió ấp áp tràn vào lòng.
Trang Hạo Nhiên chăm chú sấy khô sợi tóc phía sau cô, lại nói: "Xoay người lại."
Đường Khả Hinh im lặng xoay người, cúi đầu.
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục vươn tay, kéo tóc trên trán cô, sấy khô sợi tóc ướt đẫm. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn Trang Hạo Nhiên, cảm giác lồng ngực anh lộ ra hơi thở mãnh liệt, dịu dàng nhào về phía mình, rốt cuộc có chút cảm giác chân thật, anh đã trở lại, không nhịn được ngẩng đầu lên, mở mắt to mộng ảo, liếc anh một cái.
Đúng lúc này Trang Hạo Nhiên cúi xuống, dịu dàng nhìn cô một cái.
Đường Khả Hinh vội vàng cúi đầu xuống.
Anh không nhịn được mỉm cười, tiếp tục sấy khô tóc cho cô, ngón tay không nhịn được chạm tới vết sẹo bên má trái của cô, có chút cứng rắn, vừa chạm vào liền hoảng sợ.
Trái tim Đường Khả Hinh chấn động mạnh một cái, lập tức xoay mặt, dùng ngón tay đặt nhẹ má trái.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, tiếp tục sấy khô tóc cho cô, cho đến khi tóc hoàn toàn khô, mới cốc nhẹ đầu của cô, nói: "Có thể. Dựa vào."
Người khác đứng lên, cất máy sấy, lại đi về phía giá sách, cầm hòm thuốc, nói: "Cuốn ống tay áo lên."
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, không lên tiếng, tựa vào trước giường, nhẹ nhàng nâng cánh tay phải trắng nõn của mình, một miếng băng keo màu nâu không thấm nước, dán trên da thịt trắng nõn.
Trang Hạo Nhiên nhìn vết thương kia một cái, mới ngồi ở bên giường, mở hòm thuốc, từ trong lấy ra nước sát trùng, bông băng, kềm, còn có thuốc mới, cùng băng gạc. . . . . .
Trong lòng của Đường Khả Hinh căng thẳng, bắt đầu lo sợ.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên bình tĩnh cầm cánh tay của cô, vươn ngón tay thon dài đẹp mắt, thật cẩn thận mở ra. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức khẽ nhăn mày.
Trang Hạo Nhiên nhìn vết thương trên da thịt trắng như tuyết, vì có vào chỗ bầm đen, thịt hơi nhăn nhẹ, anh nhíu mày, không lên tiếng, cầm kềm, nhẹ thấm nước sát trùng, quét khử trùng vết thương. . . . . .
"A!" Đường Khả Hinh hoảng sợ, thu tay lại.
Trang Hạo Nhiên lại nắm nhẹ cánh tay của cô, cúi đầu, dùng bông băng nhẹ nhàng thấm da thịt xung quanh vết sẹo, cho thuốc tê da một chút, mới dịu dàng nói: "Không phải là không sợ đau sao?"
Đường Khả Hinh sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên thừa dịp cô không lưu ý, bông băng nhẹ chậm vào vết thương. . . . . .
"A. . . . .