Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Chẳng lẽ tôi theo mấy người lâu rồi, tôi cũng trở nên giống mấy người sao?" Trang Hạo Nhiên đáy lòng tan vỡ nói!
"Anh đừng buồn nôn như vậy !" Tô Lạc Hoành bất đắc dĩ nhìn về phía anh, tức giận nói: "Làm cho bộ dạng của anh đứng đắn chút! Chúng tôi nhiều lắm cũng chỉ muốn chơi đùa một chút thôi! Anh cư nhiên muốn Đường Khả Hinh?"
"Cậu đừng dùng những từ ngữ ác đôc, tầm thường như vậy trên người tôi được chứ?" Trang Hạo Nhiên không vui nhìn Tô Lạc Hoành nói: "Tôi lúc nào thì muốn cô ấy rồi? Tôi khi đó... Khi đó..."
Trong lúc nhất thời anh không biết phải nói thế nào, liền bảo: "Tôi khi đó... Thần... Thần trí mơ hồ thôi!"
Tô Lạc Hoành lập tức nói: "Thần trí anh đương nhiên không minh mẫn! Anh thần trí rõ ràng, lại có thể hôn cô ấy sao?"
"Đúng vậy !" Trang Hạo Nhiên dường như lại tìm được tri kỷ, không biết có bao nhiêu suy nghĩ tán thành lời nói của hắn!
"Hừ !" Lâm Sở Nhai liền hung hăng nói: "Cậu thật coi chỉ số thông minh của anh ấy là số lẻ sao? Anh ấy rõ ràng chính là loại người này, nếu như thần trí mơ hồ, thì sẽ đem chính mình ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy sao! Cậu xem anh ấy lần đó thời điểm cùng Tử Hiền tiểu thư uống rượu, không phải mở cửa ra, để cho người ta có thể tiến vào sao?
Cậu còn không thấy qua anh ấy không thích cùng nữ nhân khác tùy tiện lên giường sao ? Anh ấy lập tức sẽ bị chị gái ném ra ngoài!"
"Cậu dựa vào cái gì nói tôi bị các cô ấy ném?" Trang Hạo Nhiên tức giận nói lại: "Đó là bởi vì các cô ấy cảm thấy tôi quá đẹp trai, rất có tiền, cho nên cảm thấy cùng tôi ở một chỗ bị áp lực! ! Hiểu không?"
"Anh thật ghê tởm!" Lâm Sở Nhai lập tức dùng lời nói bức anh: "Anh có bản lĩnh, tìm một cô gái giống Tiểu Đường, nhìn một chút xem tại thời điểm cô ấy yêu tổng giám đốc Tưởng , có hay không cảm thấy sợ anh ấy có quá nhiều tiền, sợ anh ấy quá đẹp trai? Anh chính là không tìm được người yêu, cái gì cũng không có sợ người khác !"
"Cậu làm tổn hại danh dự của tôi vậy thôi chứ ? Tôi có cắt xén tiền lương của cậu sao?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Lâm Sở Nhai bực mình nói.
"Anh không có cắt giảm tiền lương của tôi!" Lâm Sở Nhai nhìn về phía anh, thấm thía nói: "Ông nội a ! Anh là người có thần trí mơ hồ ! Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc đối với Tiểu Đường ,anh có động tâm hay không?"
Trang Hạo Nhiên vừa nghe, lập tức nóng mắt nói: "Không có!"
Lâm Sở Nhai ngẩng mặt lên, nhìn về phía anh, không tin tưởng nói: "Loại người như anh, sẽ không thích cùng phụ nữ hôn môi! Vậy anh đã hôn lưỡi chưa?”
“Không có nha! Làm sao có khả năng hôn lưỡi được ?!" Trang Hạo Nhiên lập tức kêu lên! !
"Anh ta đang nói dối!" Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói câu.
"Cậu có bằng chứng gì bảo tôi đang nói dối?" Trang Hạo Nhiên lập tức nhìn về phía hắn, phẫn nộ nói.
"Lỗ tai anh đỏ." Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngắn gọn nói.
"Tôi... Tai tôi đỏ, liên quan gì tới việc tôi nói dối ?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía hắn, bực tức hỏi.
"Thời điểm anh nói dối, tai của anh sẽ đỏ, chuyện bình thường này tôi sẽ không nói với cậu ta." Lãnh Mặc Hàn lạnh nhạt nói.
"Cậu...." Trang Hạo Nhiên không nói được gì nhìn người này.
"Thật có hôn lưỡi sao?" Lâm Sở Nhai khiếp sợ nhìn về phía anh.
"Cậu hỏi câu này là có ý gì ?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía hắn, kích động gọi.
"Nếu như anh thích! Chúng tôi sẽ không nói hai lời, giúp anh trói cô ấy lại !" Lâm Sở Nhai rất trọng tình cảm nói.
Tô Lạc Hoành lúc này, có phần tỉnh táo nhìn về phía Lâm Sở Nhai, bật cười nói: "Cậu muốn... Khiêu chiến cháu trai thủ tướng sao? Đây không phải là ai khác! ! Đây thế nhưng là cậu chủ Tô đấy ! Trên người cậu ấy là toàn bộ gia tộc gần tới một trăm triệu người, chị cậu ấy bây giờ còn đang sống nhờ vào tiền cậu ấy kiếm ra đấy! !”
Lâm Sở Nhai nhìn về phía Tô Lạc Hoành chỉ vào Trang Hạo Nhiên, nói: "Người anh em , người đàn ông này, cũng rất có tiền đấy! ! Chị gái anh ấy đã sống nhờ tiền anh ấy kiếm! Chị gái anh ấy chắc có thể mua được “ Kim cương “ to nhất đất nước này !"
"Được rồi!" Tô Lạc Hoành nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cũng cam chịu nói: "Anh thắng! Anh muốn theo đuổi thế nào ?"
"Các người nói cái gì vậy? Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao?" Trang Hạo Nhiên bị bọn họ nói xong tâm phiền ý loạn, liền có một chút thất thần nói: "Tôi chỉ là muốn nói, nụ hôn này, thật là một nụ hôn vô ý, lúc đó tôi... Tôi... Tôi nhìn thấy chân nhỏ của cô ấy thập phần đáng yêu thôi..."
"Vậy anh có thể hôn chân mà..." Lâm Sở Nhai nhịn không được cười rộ lên, nói.
"Aiz! Nói chuyện với những người như các cậu, thật là mệt mỏi! Có chuyện phiền lòng mới tới tìm các cậu! Các cậu như vậy làm tổn thương tôi! Càng nói càng hồ đồ! !" Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt đứng lên, đi nhanh ra ngoài! !
"Lão đại!" Lâm Sở Nhai hiển nhiên gọi anh , lại rất thận trọng nói: "Tôi cảnh cáo anh ! Nếu như anh đối với cô ấy không có động lòng, ngàn vạn đừng gặp cô ấy nữa! Cậu chủ Tô, kỳ thực sự không như tổng giám đốc Tưởng. Lúc anh ấy tàn nhẫn, sẽ thật tàn nhẫn! Bởi vì anh ấy rất coi trọng nguyên tắc! Không giống tổng giám đốc Tưởng và anh từ nhỏ cùng nhau chơi đùa! Anh là cô dâu, anh ấy là chú rể..."
"Cậu..." Trang Hạo Nhiên thật muốn cầm gối ôm ném hắn! !
Mấy người đàn ông cùng nhau cười né tránh .
"Quá buồn nôn!" Trang Hạo Nhiên hướng cánh cửa đi tới, định kéo cửa ra.
"Lão đại! !" Tô Lạc Hoành đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thật tình nói: "Anh... Rốt cuộc đối với Khả Hinh có cảm giác hay không? Nếu quả thật có, nói ra, anh em cho anh lời khuyên."
Trang Hạo Nhiên tay cầm nắm cửa, trầm ngâm một hồi, mới cười nói: “Tai tôi không có hồng đi?”
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt quay đầu...
"Phanh! !" Cửa bịch một tiếng đóng lại, rơi xuống một chút bụi!
"Thấy không?" Tô Lạc Hoành một đám người đánh về phía Lãnh Mặc Hàn, rất kinh ngạc hỏi.
"Không có..." Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói.
"Aizz..." Lâm Sở Nhai bọn họ có chút mất mác ngồi lại vị trí.
Trang Hạo Nhiên dọc theo đường đi về phía trước, sờ lỗ tai của mình, vẻ mặt khinh thường nói: "Tai hồng! ! Thành lũy của lão tử thâm sâu như thế, lại giám lấy lỗ tai tôi ra chơi tôi sao?"
Anh đi ngang qua phòng khách nhỏ, không cẩn thận đi qua một giá sách, mặt trên để một mặt cái gương, anh đột nhiên dừng lại, nheo mắt đi tới trước gương, ngửa mặt nhìn về phía khuôn mặt đẹp trai của chính mình trong gương, lại không để ý hơi nghiêng mặt, muốn nhìn lỗ tai có thật hay không đổi màu hồng, phía sau xuất hiện một bóng dáng màu đen, chính là đang trầm ngâm nhìn về phía anh. Anh kêu a một tiếng, quay đầu lại, nhìn thấy Đường Khả Hinh cũng bị hoảng sợ nhìn về phía mình. Anh ôm chặt ngực, nhìn về phía cô, thở hổn hển nói: "Này ! Tiểu thư! Cô sẽ dọa chết người đấy! ! Cô làm gì đứng ở phía sau tôi hả?"
Đường Khả Hinh rất oan uổng nói: "Tôi đã gọi anh hai lần rồi !"
Trang Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn cô nói: "Cô gọi tôi ? Cô gọi tôi ! ?"
"Đúng vậy..." Đường Khả Hinh bực mình nhìn về phía người này, có chút không biết phải làm thế nào nói.
"Cô gọi tôi làm gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi.
"Hỏi anh thích ăn hoa quả gì, tôi làm cho anh ăn..." Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, có chút bất đắc dĩ nói.
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn Đường Khả Hinh, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh khẽ chớp, cánh môi hồng mê người, anh quay mặt đi, nói thẳng: "Không cần. Tôi đi về luôn."
"Nhanh như vậy ?" Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên kinh ngạc hỏi.
"Ưhm. Tôi uống rượu, không thể lái xe, phải gọi tài xế tới đón.." Trang Hạo Nhiên nói cho hết lời,rồi nhanh chóng xuống lầu.
Đường Khả Hinh cũng theo anh đi xuống .
Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu Nhã Tuệ các cô ấy chính là vừa nói vừa cười, Trang Hạo Nhiên nhìn về phía các cô cười nói: "Tôi có việc phải đi trước, các cô chậm rãi chơi đùa. Mười hai giờ, liền đem mấy tên cầm thú kia chạy về nhà a..."
"Tổng giám đốc, anh ở lại nói chuyện đi..." Nhã Tuệ liền vội vàng đứng lên, cười nói.
"Không cần, không cần tiễn tôi, bên ngoài lạnh lắm." Trang Hạo Nhiên hơi giơ tay, quay đầu, nhìn Đường Khả Hinh liếc mắt một cái, mới nói: "Đi đi."
"Tôi tiễn anh..." Đường Khả Hinh đi theo ra ngoài.
"Không cần..." Trang Hạo Nhiên một mình đi ra ngoài, đoán chắc rằng tài xế rất nhanh sẽ đến , liền đứng ở trong vườn nhỏ, nhìn về phía bầu trời nơi có vầng trăng sáng kia, hít sâu một hơi.
Phía sau có tiếng bước chân.
Anh quay mặt sang, liền nhìn thấy Đường Khả Hinh đã đi đến, dịu dàng nhìn về phía mình.
"Cô đi ra làm cái gì? Bên ngoài rất lạnh, mau trở về..." Trang Hạo Nhiên hai tay đút túi quần, quay mặt sang, nhìn về phía con đường đầy hoa anh đào kia, cảm thấy một trận hương thơm, thật thoải mái.
Đường Khả Hinh nhìn về phía bộ dáng kia của anh, đột nhiên bước lên phía trước, vươn tay nhẹ nhàng khoác lên khuỷu tay của anh, mỉm cười nói: "Chúng ta đi nhìn một chút con đường hoa anh đào này , sợ qua một thời gian nữa, đã qua thời kỳ nở hoa..."
Cô sững sờ tại chỗ.
Trang Hạo Nhiên lập tức buông tay cô ra, ho khan hai tiếng, mới nói: "Không cần. Tôi uống rượu, đầu có chút choáng váng. Không muốn đi."
"Tôi thật... So với Tiêu Đồng khác xa như vậy sao?" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh, đột nhiên hỏi.
Trang Hạo Nhiên trong lúc nhất thời có chút không hiểu, quay đầu, nhìn về phía cô, nói: "Gì cơ?"
Đường Khả Hinh có chút mềm mại cười nói: "Cô ấy xinh đẹp, duyên dáng, lại có tài, cô ấy còn rất nghe lời... So với tôi nghe lời hơn, hơn nữa sẽ không gây rắc rối, cũng sẽ không cho anh truyền máu cho tôi..."
Trang Hạo Nhiên yên tĩnh nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ôn nhu cười nói: "Tô Thụy Kỳ nói cho tôi biết trong thời gian tôi phẫu thuật, mất rất nhiều máu, kho máu trong bệnh viện không đủ máu, là anh thay tôi hiến máu, thiếu chút nữa gặp nguy hiểm..."
"Bất kể là ai, tôi cũng sẽ làm như vậy ." Trang Hạo Nhiên đáp qua loa.
"Anh hôm nay làm sao vậy?" Đường Khả Hinh có chút nghi ngờ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhớ tới vừa rồi ở trong sân, trong nháy mắt ngẩng đầu thấy, Tô Thụy Kỳ cúi đầu, muốn hôn Đường Khả Hinh, hai mắt của anh nhanh chóng chuyển động, do dự một hồi, mới nói: "Tối hôm nay, tôi nghĩ muốn đi một mình , một mình thanh tỉnh một chút. Cô tuổi cũng không còn nhỏ , cậu chủ Tô là người tốt, mặc dù không cần quá sốt ruột chuyện tình cảm, thế nhưng bên người có một bằng hữu như vậy, coi như tương lai đi tìm đối tượng, cũng không vấn đề.... Đi thôi."
Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, lập tức muốn đi ra vườn nhỏ.
Đường Khả Hinh trong nháy mắt hai tay nhẹ khoác khuỷu tay của anh, nghi ngờ nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, lại trầm mặc buông lỏng tay cô ra bước nhanh đi về phía trước.
Đường Khả Hinh nhẹ đi ra ngoài, ở phía sau anh, nhìn về phía bóng lưng dịu dàng của anh, có chút khẩn trương nói: "Có phải hôm nay tôi vặn ngón tay khiến anh tức giận không? Tôi xin lỗi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui