Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Năm con chó lớn lông vàng, mỗi con đều uy phong lẫm liệt đứng ở bên ngoài phòng ăn, tinh thần vô cùng cảnh giác trừng mắt nhìn về phía trước!
Đường Khả Hinh phẫn nộ đứng cách một trong số những con chó đó không xa, thở dốc nhìn toàn bộ cảnh vật xung quanh, nghiến răng nghiến lợi vuốt lại một chút những sợi tóc tán loạn trên trán , cũng không coi lại mình bây giờ là một khuôn mặt đen bẩn , quần áo bị cháy thủng mấy lỗ nhỏ, liền như vậy hùng hổ ngửa mặt, hung ác mười phần nói: "Ta nuôi năm con chó! ! Mỗi con trông một phòng ăn! Đến tối, thời điểm nhà hàng đóng cửa, ta liền đem nó thả ra! Để xem, ai còn giám đụng đến phòng ăn của ta, ta liền giết chết người đó!"
Không gian xung quanh yên tĩnh, không một chút tiếng động.
Bruce và NIKY hai người đứng chung một chỗ, lại có chút sợ hãi nhìn về phía mấy con chó lớn xung quanh phòng ăn, cái lưỡi dài thè ra , trên đầu đeo cái mũ nhọn đỉnh, trên thân là quần áo cảnh sát cắt may riêng biệt, chính là những chú chó cảnh sát rồi! !
Đường Khả Hinh không nói thêm gì nữa, chỉ là oanh liệt xoay người, đi vào phòng ăn!
Trong phòng ăn truyền đến từng đợt thanh âm bang bang, bịch bịch.
Bruce cùng NIKY nghe thấy âm thanh này, nghi ngờ đi vào phòng ăn một nửa đã bị thiêu rụi như đống tro tàn, tràn đầy mùi khét khó chịu, nhìn Đường Khả Hinh gương
mặt căng thẳng, đứng ở trước quầy bar , dung một cái rổ màu đen, đem những cái ly, chén còn lại không có bị đốt cháy, từng cái, từng cái đặt vào trong rổ.
NIKY xin lỗi nhìn về phía Khả Hinh, kêu nhỏ: "KEXING..."
Đường Khả Hinh không muốn nói nữa, chỉ là gương mặt lạnh lùng, đem một cái lại một cái cốc bỏ vào trong rổ, vốn cho là còn có thể sót lại không ít, thế nhưng lại phát hiện, cũng chỉ còn lại có tám cái chén là hoàn hảo không tổn hao gì , hốc mắt cô đỏ bừng, hít hít mũi, đặt rổ sang một bên, nhìn xung quanh quầy bar, những chén rượu nhỏ, mới mua về để khai trương, những ly cooktail cổ xưa tinh xảo, tất cả đều không còn...
Lòng tràn đầy chán nản.
Trong đôi mắt cô là sự lạnh nhạt và nước mắt,... Cô không nói gì thêm, chỉ là nâng nó lên, hướng đến giữa phòng ăn đi tới.

Bruce đau lòng nhìn cô gái dáng người nhỏ bé, gầy gò, tóc trên trán có sợi đã bị cháy xém, lại cái gì cũng không nói, yên tĩnh đứng ở giữa phòng ăn, không ngừng tìm kiếm trong đống khăn trải bàn đã bị đốt, xem còn cái nào có thể sử dụng được nữa hay không, thậm chí có một tấm ván gỗ, còn vô cùng nóng, cô cũng muốn vươn tay, nghĩ dời tấm ván gỗ đi...
"NO!" Bruce đau lòng tiến lên, nắm chặt cổ tay Khả Hinh , nói: "is-too-hot”
"Buông tay!" Đường Khả Hinh chán nản, tránh thoát tay ông, một bên vừa nhìn vừa lật, một bên vừa tìm...
"HEY! stop-it,there-is-nothing-here”
Bruce nhìn về phía cô gái đang vùng vẫy trong đau khổ, lớn tiếng gọi: "there-is-nothing,the-resterant-is-burn-out,you-go-back-to-china!”
Đường Khả Hinh dừng động tác lại, hai tròng mắt đẫm lệ nhìn về mấy chiếc bàn ăn trên mặt đất, nhớ tới chúng nó mặc dù cũ, nhưng tất cả đều là gỗ lim thượng đẳng được trạm khắc tinh xảo, thập phần nghệ thuật, luôn toát ra vẻ dịu dàng, tinh tế mỹ lệ, mà lúc này đây đã hoàn toàn trở thành than củi...
Cô im lặng nhìn thật lâu, rồi lại tiếp tục tìm kiếm trong đống tro tàn kia....!
"stop-it! “ Bruce nắm chặt tay cô, lớn giọng kêu to.
Đường Khả Hinh phẫn hận xoay người, một phen đẩy ông ra! !
Bruce vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh không nói gì, chỉ là nghiến răng nghiến lợi xoay người, tiếp tục đạp trên những tấm gỗ đã cháy đen thui, hai mắt lại đảo quanh, tìm kiếm một cái gì đó còn xót lại của quá khứ........!

"Khả Hinh..." NIKY thương tâm nhìn về phía cô ấy, thân ảnh tịch mịch, cô đơn mà kiên cường,....Cô lặng yên mà rơi lệ, khổ sở xin lỗi nói: "i 'm-sorry-sorry,sorry.”
Đường Khả Hinh không muốn để ý đến cô ấy, chỉ là tiếp tục cúi đầu, ở trong từng đợt mùi cháy khét, trên trán thấm đẫm mồ hôi, cô cũng chẳng buồn lau, sắc mặt lạnh lùng lật từng mảnh một! Một bóng dáng đầy ôn nhu từng bước từng bước đi tới.
Bruce và NIKY hai người cùng nhau quay đầu lại, cư nhiên nhìn thấy bé Mick cũng chạy vào, cùng Khả Hinh lật từng miếng một, thậm chí còn nhặt lên một cái trâm nhỏ, vẫn còn rất sáng, cậu cười vui vẻ, cầm lấy giơ lên cho Khả Hinh nhìn!
Đường Khả Hinh quay mặt sang, mệt mỏi nhìn về phía cậu bé Mick ngoan ngoãn, vui vẻ giơ lên cây trâm nhỏ, cô nhìn về phía cậu bé, cảm kích cười.
Bruce cùng NIKY hai người liếc mắt nhìn nhau, liền cũng im lặng đi vào lật dở từng mảnh gỗ, tìm kiếm những gì còn sót lại, ai cũng không nói gì, dường như lúc này, ngôn ngữ của thế giới là sự biểu đạt bằng ký hiệu.
Kỳ thực chúng ta cũng có không sợ thay đổi, nhưng trong số chúng ta đã quá nhiều người quen với việc không thay đổi rồi.
Cô bé này còn không kịp bi thương, thậm chí không muốn cho mình cơ hội để bộc lộ sự bi thương, cô liền bận rộn lao vào việc tu sửa phòng ăn, đầu tiên là dùng thời gian cả đêm, đem phòng ăn quét tước sạch một lần, thu thập lại những vật phẩm có thể dùng được, sau đó một ngày nhờ số tiền Trang Tĩnh Vũ đưa qua, mời nhà thiết kế một lần nữa trang hoàng lại sảnh ăn .
Nhà thiết kế gật đầu, đồng ý dựa trên thiết kế của phòng ăn cũ, lại phát triển mở rộng phòng ăn bên ngoài, thay đổi quầy bar hiện đại bằng thủy tinh trong suốt, toàn bộ bàn ăn một lần nữa được thiết kế bằng gỗ, mặt tường bốn phía là màu trắng trang nhã, ở giữa được ngăn cách bởi những tấm rèm che màu tím bồng bềnh, cả không gian được bao trùm bởi thứ ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ những chiếc đèn thủy tinh đầy lãng mạn......
Công nhân lại theo yêu cầu của nhà thiết kế, ở trên vách tường trước mắt, cứ mỗi ba bước lại có một chiếc đèn nhỏ cây quýt , mở rộng ra ngoài phòng ăn, lấy màu tím cùng màu trắng trong suốt làm chủ đạo, tạo ra phòng ăn ở bên ngoài trên sân cỏ, hình thành ba chỗ hình cái ô, rải rác từ nhỏ cầu tới phòng ăn, ... Tất cả đều ổn định, kiên cố như hiện tại...
Có tiền thật có thể giải quyết rất nhiều vấn đề!

Đường Khả Hinh trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều cùng nhà thiết kế thảo luận, thế nào để bảo trì cho phòng ăn còn nguyên dạng cơ bản ban đầu, thêm một chút công nghệ hiện đại , còn làm cho mình một cái phòng nhỏ để ở, vì NIKY sửa chữa một gian phòng khác....
NIKY thật có xin lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, cô gái mặc quần áo thể thao màu trắng, tóc buộc cao, trên trán đầy mồ hôi, giúp đỡ công nhân bó củi ra ra vào vào, lúc thiết kế phòng nhỏ cho mình , còn muốn xin nhà thiết kế mở ra một cái cửa sổ nhỏ , cô cảm kích nhìn về phía Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh cắn chặt răng , kéo tấm ván gỗ cuối cùng đi vào phòng ăn, trong khoảng thời gian này, cô cơ hồ là không có chợp mắt, vì tiết kiệm tiền, chính cô tự làm thêm vài việc, ban ngày hỗ trợ quét sơn, thời gian buổi tối, dùng đôi tay nhỏ bé tinh xảo, tự tay vá lại những chiếc khăn trải bàn màu tím, chính mình cắt vải, khâu từng
đường kim mũi chỉ, thậm chí là đính thêm những sợi ren trông thật đáng yêu, thỉnh thoảng còn giúp đóng đinh, và khiêng tấm ván gỗ! !
Cậu bé Mick trong khoảng thời gian này, làm chân sai vặt của Khả Hinh , phụ giúp cô kéo tấm ván gỗ.
Bruce mang mũ giấy, một bên quét dầu, một bên nhìn cháu trai đi theo sau Khả Hinh, đẩy tấm ván gỗ cho cô, ông không khỏi mỉm cười, trong khoảng thời gian này, bé Mick lúc nào cũng bám lấy Khả Hinh cùng nhau ngủ, thậm chí cô còn tắm cho bé, đút cơm cho bé ăn, từng miếng từng miếng, còn dạy cậu bé mở miệng nói chuyện... Mặc dù cháu trai thật vui vẻ nhìn về phía cô cười , nhưng cũng không có nói chuyện, Khả Hinh lại không chút nào phiền chán, một lần một lần chỉ dạy! !
Cứ như vậy, hơn nửa tháng trôi qua, phòng ăn rốt cuộc cũng tu sửa xong!
Mùa xuân như trở lại trên mảnh đất này, đã trải qua nửa tháng, Cambridge rốt cuộc tại thời điểm này, cũng chân chính khoác lên một chiếc áo mỹ lệ, gió xuân ấm dần, ánh mặt trời xán lạn, cánh hoa anh đào nhẹ bay, mùi hoa quế theo gió đưa hương thật xa, ở con đường nhỏ mộc mạc lưu luyến quên đường về...
Kiến trúc nhà hàng theo ánh mặt trời xán lạn càng thêm huy hoàng rực rỡ , vô số học sinh, từ một học viện, có lẽ là học viện đế vương, cũng có khi là học viện đế hậu hoạt bát đùa vui như những chú chim mùa xuân tràn đầy sức sống, đến những phòng ăn thôn quê, vừa thưởng thức phong cảnh nông thôn tươi đẹp, vừa nếm thử những món ăn đặc biệt ngon mắt.
Đường Khả Hinh cùng Lỗ Bố Tư bọn họ đứng ở bên ngoài cầu nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía nhà hàng sau khi tu sửa, phát ra một loại khí tức vừa hiện đại lại vừa hòa quyện cùng cái cổ xưa, nhất là những hạt giống mà Khả Hinh đã gieo trồng, nay đã nẩy
mầm, khắp nơi tràn ngập hương thơm lá hoa hồng,... Cô lại mua về hai chiếc bàn đu, vẫn như cũ đặt dưới gốc cây hồng, chỉ khác là ở mỗi chỗ, nhiều hơn mấy camera...
Đường Khả Hinh nghiêm túc mà cẩn thận đứng ở dưới cầu thang, nhìn về phía nhân viên công tác đưa lên cho họ một chiếc đinh cuối cùng để cố định camera, đột nhiên có chút hiểu được hai nhân vật như Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên, vì sao chỗ ở đều phải thật cẩn thận, chính mình kinh doanh một nhà hàng, cũng còn phải tính toán tỉ mỉ cẩn thận như thế, huống chi là một vị tổng giám đốc, có lẽ chỉ là một quyết định nho nhỏ, nhưng đã có thể giải quyết được rất nhiều sự việc...
"OK!" Nhân viên công tác mỉm cười cầm bút đinh ốc, giơ giơ lên, mới nói: "Tất cả đều đã xong.”

Bruce cùng NIKY đứng ở giữa phòng ăn thủy tinh , nghe thấy công nhân một tiếng OK, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm cười, phải biết trong khoảng thời gian này, vì muốn đuổi kịp trận thi đấu, Khả Hinh cơ hồ ngày đêm đều không nghỉ ngơi, mới có được một phòng ăn trang trọng như thế này , thực sự không dễ dàng gì, thậm chí Bruce nói, nếu như quay lại khoảng thời gian còn trẻ, ý thức được điều này, có lẽ ở một nơi nào đó trong trường học Cambridge , nhất định có bóng dáng của ông.
Mọi người nghe lời này, đều cười vui vẻ. Đường Khả Hinh cũng đứng ở trước cửa phòng ăn, nhìn về phía phòng ăn sau những cố gắng nỗ lực để trang trí lại , giờ đã rực rỡ hẳn lên, cô đột nhiên cười gượng, cũng không có quá quyến luyến thứ cảm xúc này, mà là nhanh chóng cùng NIKY, thay ra đồng phục màu đen của nhân viên phục vụ, Bruce mặc trang phục giành riêng cho quản lý, bé Mick cũng được may một bộ quần áo phục vụ nhỏ,...Lên kế hoạch tuyên truyền cho nhà hàng.
Lúc đó Hoàn Á cử một bộ phận nhân viên thiết kế những ý tưởng cơ bản để tuyên truyền cho nhà hàng, nhưng là đối mặt với mấy người bọn họ thật không dễ dàng gì, cảm thấy những ý tưởng tuyên truyền này của họ căn bản không có chút sáng tạo ấn tượng nào, liền tự mình nghĩ tới một chủ ý, chủ ý này còn tới sự đáng yêu Tiểu Nhu, cảm thấy có thể thể hiện được sự sôi nổi mà không mất đi sự quý phái của những quý ông, quý bà Anh quốc, mấy người bọn họ liền lớn mật bắt trước những tư thái động tác
của các vai diễn trông bộ phim nổi tiếng vang danh 007. Để cho Bruce dóng vai một người đàn ông mập mạp, điển trai, đứng ở trước cửa phòng ăn, biểu tình nghiêm túc, cánh tay có lực ôm vai đứng, NIKY cùng Khả Hinh hai nữ hầu, làm ra một tư thế xinh đẹp, trái phải tựa ở hai bên vai Bruce,, hơi ngửa khuôn mặt hoạt bát, tràn đầy sức sống. Bé Mick mặc mặc trang phục nhỏ giành cho nhân viên phục vụ, cũng ôm vai đứng ở trước ông nội, một bộ dáng 007!
Nhiếp ảnh gia đứng ở trước ống kính , nhìn về phía tổ hợp kì quái bên này, nhịn không được cười ha ha!
Bruce mấy người bọn họ cũng nhịn không được nữa ngửa mặt há mồm cười to. Ánh đèn flash sáng ngời, chụp lại khoảnh khắc bọ họ thoải mái tự nhiên cười, thật là một bức tranh sống động.
Ánh đèn nhấp nháy liên tục.
Mấy người bọn họ vui vẻ, nhao nhao thay đổi vị trí, mỗi phòng ăn một kiểu, khiến cho khắp nơi trong phòng ăn đều lưu lại tiếng cười của họ.
"Chỉ thiếu một một chút gì đó..."
Nhiếp ảnh gia điều chỉnh ống kính, nhìn về phía bọn họ cười rộ lên nói.
"Cái gì?" Đường Khả Hinh nhìn về phía nhiếp ảnh gia, kỳ quái hỏi.
Một thân ảnh dịu dàng , đứng dưới những tán cây anh đào, xa xa hướng về bên này nhìn qua........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận