Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Vài ngày sau, toàn thành tuyết rơi dày đặc bay tán loạn, gia tộc người York tiếp tục phát động tấn công, thẳng đánh London, Công Tước Johnson vì chúc mừng chiến tích, cử hành vũ hội, chào mừng thời khắc lịch sử này.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, bao trùm khắp vườn nho.
Gió cùng tuyết gào thét kéo đến.
Một bóng dáng màu hồng, ở giữa rừng nho trắng xóa, chậm rãi bước đi.
Jenny mặc váy dài xương cá màu trắng hồng bó sát người, nâng váy lên bước đi, lạc vào giữa tuyết trắng, giống như một loại dịch rượu đỏ, cái lược hai bên búi tóc hình bươm bướm bung ra, dùng ngọc trai quý giá dọc theo bím tóc xinh đẹp, nhẹ cài vào, bên ngoài khoác áo choàng màu hồng, trùm lên trên đầu, đứng trước một gốc nho, vươn đôi tay nhỏ bé trắng tuyết đang lạnh buốt ra, đem từng mảnh vải cũ quấn trên cây nho, tháo ra, một lần rồi lại một lần gỡ bỏ.
Gió lớn, cuốn theo tuyết trắng ập tới, toàn bộ đập vào người cô gái nhỏ này.
Cô chỉ thở ra khói trắng, chịu đựng lạnh lẽo, mặc kệ tuyết rơi xuống chỗ mình, trên mặt, trên người, hai tròng mắt lại bộc lộ dịu dàng cùng ánh mắt xanh thẳm, lại đem từng mảnh vải, gỡ xuống.
Xa xa có một bóng dáng màu đen, ở phía trước di chuyển, giẫm lên tuyết, làm phát ra tiếng xèo xèo.
Anh ta mặc trang phục nô lệ màu đen, dùng một miếng vải tơ tằm lớn bao quanh người từ đỉnh đầu tới bên hông, giấu kín màu tóc vàng óng, đi tới cạnh bóng dáng nhỏ màu hồng kia , nhìn thấy một cô gái hết sức mỏng manh, đứng dưới vườn nho, đem dây nhỏ gỡ xuống, cánh tay còn mang một cái giỏ xách xinh đẹp đã cũ, trên mặt hiện ra vài tia sắc bén nhỏ, anh ta đứng cách đó không xa, hai tròng mắt sâu xa, nhìn cô.
Từ sau ngày gặp trong hầm rượu, cô không còn xuất hiện, chỉ là đúng giờ sẽ đưa tới thức ăn cùng rượu nho cho mình.
Jenny vẫn như cũ chuyên tâm mà dịu dàng tháo gỡ mảnh vải, thậm chí ở gốc cây nào đó, cảm thấy cành cây quá nhiều, liền trực tiếp lấy dao nhỏ, đem cành cây dư thừa kia cắt bỏ đi.
"Tại sao phải làm như vậy?" Anh nhìn cô, sắc mặt ngưng trọng hỏi.
Jenny mới giật mình xoay người, nhìn thấy anh đã xuất hiện trước mặt mình, thậm chí cuối cùng cũng chấp nhận mặc quần áo của dân thường, che giấu thân phận của anh, thế nhưng khuôn mặt hoàn mỹ kia, đôi mắt sâu màu nâu kia, chợt hiện ra tia sáng sắc bén mà mãnh liệt, vẫn làm cho người ta không thể lờ đi được.
"Tại sao phải làm như vậy?" Anh nhìn cô, hỏi lại! !
Jenny lưu chuyển ánh mắt, cũng không để ý đến lời anh nói, lúc sau mới biết rằng anh hỏi chính là động tác mình lúc này, liền thật dịu dàng cười rộ lên, khuôn mặt ngọt

ngào giữa trời tuyết rơi, đẹp như bông hoa hồng, cô cầm dao nhỏ, xoay người tiếp tục cắt những cành cây dư thừa, mới mỉm cười nói: "Loại bỏ những cành cây nho khiếm khuyết, sau đó giữ lại những cành cây khỏe mạnh, mở ra, để cho nó có thể tiếp thu ánh mặt trời rực rỡ và những giọt mưa mùa đông."
Anh đứng trong gió tuyết, nhìn cô gái kia, đứng giữa trời tuyết rơi, kiên định như vậy, tòa thành công tước, xa xa, đã truyền đến âm thanh hưởng ứng vũ hội, anh quan sát quần áo của cô, cũng không giống như nô lệ hay dân thường, liền mặt lạnh hỏi: "Cô là ai?"
Jenny dừng động tác trong tay, nhìn anh, do dự một lát, mới tiếp tục xoay người, cắt tỉa những nhánh cây dư, chọn ra cành cây khỏe, không ngừng cắt những nhánh cây khô, để cho nó "Lộ thanh" mà xuất hiện.
"Vì sao cô phải làm việc này?" Anh hỏi lại!
Cô đứng giữa trời tuyết bay, tay cầm dao nhỏ, dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười nói: "Bởi vì đàn ông tự tay mình giết chết những linh hồn, còn phụ nữ lại phụ trách việc làm cho nó sống lại lần nữa."
Anh nhíu mày!
"Nước rượu nho là một chất lỏng quý báu như hoa như ngọc lại rất mê hoặc do Thượng đế ban cho chúng ta, đó không chỉ là một loại nước trái cây, mà còn ẩn giấu trong đó linh hồn của thời gian, tỏa ra hương khí mê người, nó thậm chí tựa như một loài động vật, có thể tồn tại trong cơ thể chúng ta, ở vùng quê thì chạy như bay, ở trên trời thì tự do bay lượn, trong rừng rậm thì tung bay theo chiều gió, tựa như những tinh linh huyền bí... Anh cho tới bây giờ có lẽ cũng chưa từng thấy dáng vẻ xinh đẹp của nó từ trong suốt đến màu đỏ hồng... Này..." Cô càng nói càng hưng phấn, tay cầm dao nhỏ,
có chút ngượng ngùng mà khoái trá mỉm cười nói: "Đó là một thứ màu sắc quá mê hoặc lòng người! Tôi cho đến nay cũng không tìm được một loại màu sắc nào, có thể tương xứng cùng với nó!"
"Giống như mái tóc dài xinh đẹp màu đỏ của cô..."
Phía sau bỗng nhiên ấm áp.
Anh đứng phía sau cô, cầm lên một sợi tóc, để xuống chóp mũi hôn nhẹ, một mùi thơm mang theo hương vị nụ hôn ngọt ngào ngày đó kéo đến.
Cô đứng tại chỗ, im lặng không lên tiếng.
Tay anh cầm sợi tóc đỏ, khẽ nâng mí mắt, nhìn về cái cổ trắng tuyết của cô, cùng khuôn mặt tròn xinh đẹp, im lặng không lên tiếng nhẹ ôm lấy cô, nắm lấy dao nhỏ trong bàn tay cô, tiếp tục dùng lực mạnh, cắt bỏ những nhánh cây.
Một đêm này, thật là dài đăng đẳng, hai người trong lúc chiến tranh vẫn đang tiếp diễn tại gia tộc mình, lại trong hoàn cảnh tràn đầy yên tĩnh này, tiếp tục im lặng cắt tỉa cành, thỉnh thoảng Jenny lại nói về trận chiến tranh này...

Cô nói: "Chiến tranh là phá hủy!"
Anh nói: "Chiến tranh là xây dựng lại!"
Cô nói: "Hủy hoại rồi sau đó xây dựng lại, sát hại bao nhiêu linh hồn của thượng đế?"
Anh nói: "Linh hồn vốn là phải về với thượng đế!"
Cô nói: "Các anh làm sao biết, thỏa mãn đáy lòng của bản thân, thượng đế cũng sẽ chấp nhận linh hồn của các anh sao?"
Một cơn gió lớn thổi qua! !
Anh tức giận cầm chặt cằm cô, khiêu khích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hai tròng mắt nóng cháy nói: "Người Lancaster các người thật đáng chết! Người trong bộ tộc của các người, giết hại người trong bộ tộc tôi, tựa như cơn gió mùa thu, quét hết lá rụng trên mặt đất!"
"Vì chiến tranh mà chiến tranh, cho nên các anh cũng chỉ là món đồ chơi thượng đế mà thôi!" Jenny dũng cảm nói ra ý kiến của mình! !
"Trên thế giới này, chỉ có phụ nữ mới là món đồ chơi!" Anh tức giận kêu to: "Các người chỉ là một đám người, cởi quần áo ra, đợi chúng tôi kêu gọi chơi đùa mà thôi!"
Jenny tức giận thở dốc nặng nề, hai tròng mắt rưng rưng nhìn anh ta, miếng vải đen che lấp khuôn mặt hoàn mỹ, nghe nói hoàng tử người York bị mất tích, lại không dám lên tiếng, cô có khả năng sẽ bị treo cổ trên pháp trường vì thân phận của anh ta, giống như những chiến sĩ dũng cảm, treo cổ trên tường thành!
"Cô khuôn mặt xấu xí như vậy, chính là Thượng đế đang trừng phạt người Lancaster các người! !" Hai mắt anh ta nóng lên, đem cả người cô đẩy sang một bên!
Cô té ngã trên mặt tuyết, máu đỏ thẫm như muốn trào ra.
"Xèo xèo xèo xèo xèo xèo..."
Anh ta trong đêm tối trống vắng, bước nhanh về phía trước, vải đen rớt xuống, lộ ra mái tóc vàng thanh khiết.

Jenny trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn bóng lưng anh, hai tròng mắt nóng lên, vội nhấc chiếc váy dài đỏ thẫm, giẫm lên lớp tuyết dày, chạy như bay về phía trước, kêu nhỏ: "HEY! HEY!"
Anh ta mặt lạnh không quay đầu lại, tiếp tục cất bước về phía trước, vóc người như kỵ sĩ , anh mạnh mẽ bước đi trong gió! !
"HEY! HEY!" Cô tiếp tục nhấc váy dài, chạy như bay về phía trước.
Cách cửa hầm phịch một tiếng nghiêm trọng! !
Jenny đứng ngoài cửa, bất chấp tuyết bay tán loạn, nhìn cánh cửa kia, bất đắc dĩ xoay người, chỉ nhấc váy dài lên đi về phía trước, bước qua vườn nho, đi vào pháo đài cổ kính, trong nhà bếp của Công tước, nâng một cái khay tinh xảo tuyệt đẹp lên, phía trên là rượu nho được trang trí rực rỡ, còn có điểm tâm và thịt gà tây làm cho người ta không khỏi nuốt nước bọt, bước đi vào hầm rượu, nhẹ đẩy cửa ra, xoay người lại, vừa
muốn cho anh ta hưởng thụ thắng lợi cùng dân tộc anh ta, ai ngờ cô vừa mới đi vào, nhìn phòng rượu vắng vẻ , khay phịch một tiếng, rớt xuống dưới đất, cô đau khổ mà vội vàng kêu to một tiếng: "Không ———— "
Tòa thành Công tước đột nhiên được canh phòng nghiêm ngặt, ánh đèn tòa thành, bất ngờ sáng lên, không bao lâu sau, liền nghe thấy hàng loạt âm thanh phá cửa thật lớn, vô số binh lính, chạy vào tòa thành! !
"Ngươi tên phản bội này! !" Có một giọng nói, từ đầu bên kia tòa thành thảm thiết vang lên!
Jenny đứng ngoài tòa thành, ngẩng đầu trong không khí lạnh buốt, dường như nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ truyền đến nơi này, hai tròng mắt màu lam của cô vội vã lóe lên, muốn chạy vào trong thành, trong nháy mắt lại chạy ra, nhìn thấy vài tên binh sĩ, cấp tốc ép buộc một người đàn ông đi ra, miệng bị bịt kín, hai bên đưa đẩy đang bị lôi ra bên ngoài, cô vội vàng rơi lệ, lập tức muốn đi lên...
Anh bị kẹp chặt ở giữa, tức giận nhìn cô, ánh mắt cực kỳ phẫn nộ nói: "Ngươi bán đứng ta! ! Ngươi bán đứng ta! ! Ngươi, người Lancaster đáng bị căm ghét! Bởi vì các người là một dân tộc hèn hạ! !"
Jenny rơi lệ nhìn anh, lắc đầu kêu to: "Không! ! Không ———— "
Mẹ tôi là nhân tình bí mật của Công tước, cho nên tôi biết mưu đồ bí mật của hắn cùng hoàng tộc tôi chuẩn bị tạo phản, anh không thể đi gặp hắn! !
Anh nhanh chóng bị đưa đi, bị nhốt vào mật thất tòa thành! !
Jenny đứng trong tuyết, nhìn tường thành cao chọc trời kia, tuyết trắng nhẹ nhàng rơi, tường thành như một mê cung tầng tầng lớp lớp, làm thế nào có thể phá hủy mà vào được!
"Mẹ ————" Jenny nhấc váy dài lên, nhào vào giữa một căn phòng lộng lẫy, quỳ gối bên chân mẹ mình, rơi lệ khẩn cầu nói: "Xin người cứu anh ta, bất luận như thế nào, xin người hãy cứu anh ta!"
Mẹ cô mặc trang phục lộng lẫy màu xanh, đầu đội nón lông đính ngọc trai, cúi đầu, nghiêm khắc nhìn về phía con gái, nói: "Jenny! Mẹ của con, ta cũng chỉ là một món đồ chơi của công tước, để cho ba chị em các con có thể sống được, ta cũng đã cầu xin Công tước, miễn hình phạt roi cho con vì việc cứu hoàng tử, con cư nhiên vào lúc này lại còn xin tha cho hắn?"

Jenny ngửa đầu nhìn mẹ, rơi lệ nói: "Không, mẹ ơi, không! Người không hiểu, con đã yêu anh ta, con đã yêu anh ta! Xin người hãy cứu người con yêu!"
Mẹ cô sắc mặt lãnh đạm đứng lên, sửa lại đôi găng tay châu ngọc nói: "Con đi xuống đi! Lập tức rời khỏi đây! Công tước sẽ trình báo với Quốc vương Lancaster, nói hắn bắt được hoàng tử!"
Jenny vội vã nhìn mẹ mình vô tình, không biết nên làm gì bây giờ!
"Thân phận chúng ta ti tiện, chỉ là đồ chơi của đám đàn ông! ! Chết tâm đi!" Mẹ cô lãnh đạm nhìn về phía cô, lại nói: "Con có thể ở trong vườn nho này sống sót, hi sinh lớn như vậy, còn muốn ta làm gì cho con?"
Jenny im lặng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp trong gương trang điểm bằng gỗ đào, thoáng qua một chút hồng nhạt, nhớ tới lúc anh ta ôm chặt mình, nói câu kia: ""Giống như mái tóc dài xinh đẹp màu đỏ của cô..."
Cửa mật thất được mở ra!
Jenny mặc váy lông chim màu đỏ rực, tóc được thắt bím cao quý, lộ ra nửa bộ ngực sữa, thản nhiên kéo một dải lụa mỏng, che khuất cô, vốn là một khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, một chút điểm hồng kia chỉ vì che ánh mắt đàn ông...
Chiếc váy rực rỡ bước đi, nặng nề mà vững chắc quét trên mặt đất đầy nham thạch.
Người canh giữ mật thất nhốt hoàng tử tuổi chừng 50, Vegas, đang chuẩn bị đem hoàng tử bí mật chuyển đến người trong bộ tộc Lancaster, lại nghe được thông tin truyền đến có người muốn gặp mình, hắn nhìn thấy Jenny tối nay lộng lẫy xuất hiện trước mặt mình, bộ ngựa kia lúc ẩn lúc hiện, khuôn mặt già nua của hắn, hơi nhăn lại, ánh mắt lóe sáng...
Hai tròng mắt Jenny màu xanh, chăm chú nhìn hắn, dịu dàng như nước.
Bí mật như ánh đèn, mỏng manh yếu ớt như vậy.
Anh ngồi trong mật thất, hai tròng mắt lạnh lẽo, nhớ tới Jenny ánh mắt thuần khiết, gương mặt thiện lương, còn nói về rượu nho ngọt ngào tươi cười... Anh lại một trận tức giận nặng đấm trên mặt đất, kêu to: "Sẽ có một ngày khi ta khôi phục vương vị, ta nhất định phải đem ngươi xé nát! !"
Một loạt tiếng rên rỉ của đàn ông truyền đến.
Bóng dáng thật nặng nề! !
Vegas, gã đàn ông già nua này, đè chặt cô thiếu nữ mới 18 tuổi trên người mình, đem y phục của cô lần lượt cởi ra, hôn khắp người cô, cuối cùng xé bỏ quần lụa mỏng manh, giữa ánh đèn yếu ớt, hết lần này đến lần khác phát ra tiếng kêu dâm đãng.
Jenny, cô gái xinh đẹp, giữa thế giới dịch rượu nho, tìm được phương thức tiếp cận thượng đế xinh đẹp nhất, cự tuyệt tất cả đàn ông, chỉ mong đem bản thân mình cống hiến tất cả cho vườn nho đẹp đẽ này, thế nhưng một khắc kia chỉ gặp mặt một lần, liền yêu anh ta, dâng ra lần đầu tiên quý giá nhất của mình...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận