Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

“Làm thế nào?” Đường Khả Hinh đứng ở đầu kia nhìn Trang Hạo Nhiên, sâu kín hỏi.
Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, cười khổ nói: “Có thể làm sao? Bọn họ cũng xách thức ăn đi rồi, em muốn ăn cua chua cay, vậy thì làm thôi. . . . . .”
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cảm thấy ánh mắt của Trang Tĩnh Vũ mới vừa nhìn mình, để cho mình lòng có chút hoang mang rối loạn, cô có chút xấu hổ, khẽ lầu bầu nói: “Thầy giáo bảo em mười giờ về nhà, bây giờ cũng sắp rồi, em . . . . . em vẫn đi thôi. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn Đường Khả Hinh một lát, không nhịn được cười nói: “Em thật sợ anh ăn em sao.”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên vừa bình tĩnh xắn ống tay áo của mình, vừa mỉm cười xoay người, nói: “Ở trước mặt thức ăn ngon, tâm hồn của mỗi người chúng ta đều phải sạch sẽ, bởi vì nó là thứ kéo dài sinh mạng của chúng ta. . . . .”
Đường Khả Hinh khẽ sững sờ, những lời này là cha thường nói, tại sao anh nói không thiếu một chữ?
“Tới đây, giúp một chút. . . . . .” Trang Hạo Nhiên xoay người nhanh chóng đi vào phòng bếp, nói: “Nhanh lên!”
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền không thể làm gì khác hơn, khẽ mỉm cười, đi vào phòng bếp, nhìn Trang Hạo Nhiên đã nhanh chóng bỏ cua vào trong nước rửa sạch, cô cũng buộc tạp dề xong, đứng ở một bên, hỏi: “Cần giúp cái gì?”.
Trang Hạo Nhiên không nói gì, ánh mắt chăm chú lưu loát đưa tay lấy dao lớn, dao nhỏ, kềm, muỗng, để ở một bên, mới nói: “Từng giết cua chưa?”
“Không có. . . . . .” Đường Khả Hinh vừa lấy hành lá ra, mở nước rửa sạch, vừa nói: “Hơn nữa, lúc em còn nhỏ đặc biệt sợ cua.”
Trang Hạo Nhiên rửa cua xong, lấy thêm bàn chải lông, vừa chà thân cua, vừa bật cười nói: “Em thích ăn cua, lại sợ cua?”

Đường Khả Hinh cũng không nhịn được bật cười nói: “Đúng vậy, thích ăn, lại sợ! Như thế nào?”
“Anh dạy cho em! !” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng ở sau lưng Đường Khả Hinh, vòng đôi tay ôm lấy bên hông mềm mại của cô, cầm một cây đũa, nói: “Cầm cua đi!”
“. . . . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của Trang Hạo Nhiên ở phía sau, mạnh mẽ nhào về phía mình, cô liền giật mình một cái, hơi từ chối nói: “Không cần, em sợ. . . . . .”
“Dũng cảm một chút!” Trang Hạo Nhiên cầm con cua bị dây cỏ trói chặt, cúi xuống đưa cho Đường Khả Hinh nói: “Cầm đi.”
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải cau mày, có chút cẩn thận cầm con cua, nhìn con cua đang giương mắt nhìn mình, trái tim của cô không khỏi nhảy lên, nói: “Nó sẽ không kẹp em chứ?”
“Sẽ không!” Trang Hạo Nhiên cười cầm một cây đũa, lại đưa tới trong tay Đường Khả Hinh, nắm cùng với cô, nói: “Đâm qua bụng cua.”
Đường Khả Hinh nghe vậy, liền không nhịn được đâm qua bụng con cua.
“Nhìn đi. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, vươn tay cùng với cô nâng nhẹ con cua, lại nắm chặt một bàn tay khác của cô, chuẩn bị đâm đầu chiếc đũa vào mắt con cua. . . . . .
“Mẹ ơi!” Đường Khả Hinh lập tức hoảng sợ đến nhắm mắt lại, quay mặt đi.
Trang Hạo Nhiên trầm ngâm nhìn Đường Khả Hinh nhắm mắt lại quay mặt ngó mình, bộ dáng thở hổn hển lo lắng, rất đáng yêu, không nhịn được hơi cúi xuống, môi mỏng hấp dẫn chạm vào môi đỏ mọng mềm mại của cô, mới ngẩng mặt cười nói: “Thế nào? Sợ sao. . . . . .”
Đường Khả Hinh không nhịn được mở mắt, nhìn Trang Hạo Nhiên đã cúi đầu, ở khoảng cách thật gần nhìn mình, mặt của cô lại đỏ lên, vội vàng quay đầu đi, lại nhìn thấy con cua lớn đã giết xong, còn thuận lợi mở mai ra, cô sững sờ kêu lên nói: “Nhanh như vậy sao?”

Trang Hạo Nhiên cúi người xuống, khuôn mặt kiên nghị cọ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, vừa tiếp tục rửa sạch bụng cua, lấy muỗng múc gạch cua, mới nói: “Không phải em sợ sao? Làm xong cũng sẽ không sợ nữa.”
Trong lòng Đường Khả Hinh vừa động, mỉm cười muốn giãy giụa khỏi ngực của anh.
“Học cái gì cũng đừng học một nửa, tiếp tục học!” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng lấy hết gạch cua, sau đó cầm dao xắc thức ăn lên, đặt con cua lên tấm thớt, rầm rầm mấy cái, chặt con cua làm bốn miếng, quan sát chất dầu trong thân cua tràn ra, anh hài lòng mỉm cười, tiếp tục ôm Đường Khả Hinh trong ngực, nhanh chóng giết ba con cua nữa, cánh tay không ngừng hoạt động. . . . . . Cô đứng ở một bên, trái tim nhảy thình thịch, giống như một chút ngọt ngào không cách nào buông thả. . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đem thịt cua ướp gia vị, thêm rượu mới căn dặn Khả Hinh: “Băm tỏi, ba trái ớt đỏ. . . . . . lấy ra tiêu xanh trong ngăn tủ. . . . . .”
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh nhẹ nhàng muốn tránh thoát ngực của anh.
Trang Hạo Nhiên lại ôm chặt cô, bật cười nói: “Ôm một lát nữa!”
“Đi!” Trái tim Đường Khả Hinh nhảy lên, đẩy anh ra, liền nhanh chóng từ trong ngăn tủ lấy tiêu xanh, mở nắp ngửi một cái, ngay lập tức sặc muốn hắt xì.
Trang Hạo Nhiên cười, cầm hai trứng gà lập tức đập vỡ, phân ra lòng đỏ trứng bôi ở trên mình cua, lại lấy tay nhúng bột gạo (cũng có thể là bột bắp) trộn một lúc, mở lửa, rót vào dầu phộng mùi vị hết sức đậm đặc, quan sát dầu phộng sôi, ngay lập tức lấy bốn miếng vỏ cua bỏ vào trong dầu sôi, lấy ra, lại bỏ vào thịt cua đã chiên vàng óng ánh, trở mặt hai lần. . . . . .
Một mùi thơm cua tươi ngon lan ra.
“Thơm quá. . . . . .” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, nghe mùi vị đó, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, kêu nhỏ, nói: “Thơm quá . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên lập tức ôm cô vào trong ngực, bá đạo cúi xuống hỏi: “Mùi vị cua ngon, hay là mùi vị môi anh ngon?”

Đường Khả Hinh lập tức nhìn chằm chằm người này.
“Nhìn anh nữa, đè em vào tủ bếp hôn em!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nở nụ cười, vươn tay véo nhẹ cằm của cô, lại tiếp tục mở lửa, bỏ vào hai thìa dầu, bỏ vào ớt đỏ băm, tiêu xanh, ớt sa tế, tỏi băm xào cho thơm, sau đó trộn vào trong gạch cua một chút rượu khuấy đều. . . . . . Lập tức một mùi vị nồng tràn ra tới, Đường Khả Hinh quả thật kích động muốn kêu lên, giống như đứa bé cười nói: “Thật thật thật sự rất thơm! !”
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, lại đem nước sốt rót vào trong cua, không ngừng xào, bên này đã nhanh tay chuẩn bị nước, đường cát, xì dầu, sốt cà chua, giấm thơm cha đặc chế (tức giấm thơm độc môn của cha Đường), nước sốt cay, rượu, dầu mè, tiêu xay, thêm bột trộn đều, rồi nhanh chóng rót vào cua xào, khuấy 360 độ. . . . . .
Một mùi thơm ngọt ngào chua cay, lập tức lan tràn cả phòng bếp.
Thân thể Đường Khả Hinh giống như lên tới cảnh giới nhất định, cười thật vui vẻ, thậm chí trái tim đập rộn lên nói: “Mùi vị này. . . . . . Thật sự là kỳ diệu không nói ra được, là cua xào chua cay em thích ăn nhất, nhưng mùi chua cay này, lại làm em hết sức kích thích, làm sao anh biết em thích ăn mùi vị cua xào chua cay thế này?”
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chỉ cười cười, nhìn cua đã xào xong, liền cầm một cái đĩa, nhanh chóng đặt vào lá kinh giới, sau đó múc món ăn lên, nhìn thịt cua vàng óng, từng miếng nằm ở bên trong lá kinh giới, thật sự là làm cho người chảy nước miếng.
Đường Khả Hinh nhìn thịt cua, thật sự không nhịn được hưng phấn, lập tức muốn đi ra ngoài bày đũa!
“Đi đâu?” Trang Hạo Nhiên lập tức cười nắm cổ tay Đường Khả Hinh, dịu dàng hỏi.
“Đi ra ngoài chuẩn bị đũa, sau đó ăn cơm ! ! !” Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên nói.
Trang Hạo Nhiên chỉ ngẩng mặt cười, để đĩa thịt cua xuống ở bên cạnh sàn bếp bóng loáng, mới nói: “Em chưa từng nghe qua một câu nói sao? Ăn phòng bếp ăn, loại cảm giác này là tốt nhất. Bỏ qua nghi thức và quy tắc trong phòng ăn một chút, chính thức hưởng thụ thức ăn ngon.”
Đường Khả Hinh dừng lại động tác, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô một cái, mới mỉm cười cầm đũa lên, gắp lên một miếng thịt cua, thổi thổi mới đưa tới bờ môi cô, dịu dàng nói: “Đây, nếm thử một chút. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, liền nghiêng người tới trước muốn ăn miếng thịt cua, rồi lại mới nhớ tới chuyện gì, lập tức nhạy bén nói: “Anh đừng cho vào trong miệng anh đấy . . . Em không muốn ăn thịt cua anh đã nhai!”

“Chớ chán ghét!” Trang Hạo Nhiên lập tức bật cười, lại giơ thịt cua đưa đến bờ môi cô.
Đường Khả Hinh lại liếc anh một cái, lập tức ăn miếng thịt cua, cảm giác mùi vị ngọt, chua nồng nặc tê dại chạy trong khoang miệng của mình, cô lập tức cảm thán, nhai nhẹ thịt cua, thịt cua bên ngoài giòn, bên trong trơn mềm lập tức tan ra, một loại thơm ngon ẩn ở bên trong thịt cua, hoàn toàn không có bị phân rã, cô lập tức kích động đưa tay bưng miệng, nhìn Trang Hạo Nhiên cười vui vẻ kích động kêu lên, nói: “Ăn thật ngon. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, đi tới tủ lạnh cầm một chai rượu vàng, rót một ly đưa tới bên môi Đường Khả Hinh, nói: “Đây!”
Đường Khả Hinh cúi xuống, hớp một ngụm nhỏ, chợt cảm thấy loại cảm giác này, quá khiêu chiến khứu giác, cô chống đỡ không được, bật cười, cảm thán nói: “Thật sự quá hạnh phúc!”
Cô nói xong, cũng cầm đũa lên, gắp một miếng thịt cua, cũng đưa tới bên môi Trang Hạo Nhiên, cười nói: “Anh cũng ăn đi!”
Trang Hạo Nhiên cười, lập tức cúi xuống, ôm nhẹ hông của cô, ăn miếng cua, nhai nhẹ hai cái, liền gật đầu, vừa cúi đầu nhã một chút vỏ cua, vừa gật đầu nói: “Không tệ!”
“Ăn ngon chứ?” Đường Khả Hinh hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như thịt cua này là mình làm.
“Ăn ngon.” Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải cười gật đầu.
“Cám ơn anh! !” Đường Khả Hinh không có nói nữa, tiếp tục đưa đũa, gắp một miếng cua đưa vào trong miệng, lại hưng phấn cười to, nói: “Thật sự ăn rất ngon, một chút nữa lấy một chút mang về cho Thầy giáo ăn!”
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, im lặng nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc ôm vai đứng ở một bên, nhìn cô cười nói: “Học với thầy giáo khổ cực không?”
“Tạm được!” Đường Khả Hinh đứng ở một bên, tiếp tục ăn cua, thật kích động.
“Kiểm tra em, trong khoảng thời gian này, em có tiến bộ hay không!” Trang Hạo Nhiên nhìn cô, mỉm cười nói.
Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu, nhìn anh hỏi: “Kiểm tra cái gì?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận