Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Cô đơn?" Tưởng Thiên Lỗi nhẩm hai chữ này.
Trên mặt Laurence khẽ nhếch nụ cười, nói tiếp: "Tôi chú ý đến đứa bé này, cho dù từ vòng sơ khảo đến tuyển chọn cuối cùng, cô ấy luôn tiết lộ tin tức này cho tôi, đây là một loại nhiệt tình đối với rượu đỏ, có cảm giác rất cô đơn, cũng chỉ có cô đơn mới có thể chăm chú lĩnh hội được rượu đỏ, nhận thức được mùi vị rượu đỏ để biểu đạt lại cho chúng ta. . . . . . Tôi cũng cần một chút máu mới, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể phát hiện mới tại khách sạn Á Châu. . . . . . thế giới này vẫn không ngừng tồn tại và lặng lẽ thay đổi. . . . . . Cho nên chúng ta cần một số người trẻ tuổi, chúng ta cần sức sống của bọn họ, chúng ta cũng cần trí tuệ của bọn họ. . . . . . đó là điều chúng ta cần!"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence chằm chằm.
Laurence cũng nhìn Tưởng Thiên Lỗi chằm chằm, đưa mắt nhìn nhau thật lâu, thật lâu. . . . . . Rốt cuộc. . . . . . Hai người bọn họ người cùng nâng một ly, giơ lên, hướng về phía đối phương khẽ chạm ly, uống một hớp nhỏ. Nghe nói bạn bè sơ giao nhạt như nước, cuộc đời hiểu nhau mới kết bạn, thật ra cũng không cần quá nhiều hình thức?
"Tôi vô cùng mong đợi, lần tuyển chọn chuyên gia pha rượu năm nay, cô ấy có thể tới tham gia, tôi sẽ đích thân coi thi, nếu cô ấy có thể thuận lợi trúng tuyển, hi vọng Tổng Giám đốc có thể cùng tôi và cô ấy uống chung rượu đỏ. . . . . ." Laurence nhìn Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi hiểu ý của Laurence, liền mỉm cười chậm rãi nói: "Nếu như cô ấy là thí sinh mà Laurence tiên sinh nhìn trúng, có thể thuận lợi vượt qua kiểm tra tuyển chọn chuyên gia pha rượu, tôi cần phải mở tiệc chiêu đãi. . . . . ."
Đông Anh nghiêng mặt lắng nghe đoạn đối thoại này, có lẽ có thể đoán được mấy phần cô gái trong miệng bọn họ là ai, đang do dự muốn tiến lên nói chuyện. . . . . .
Vào lúc này, Tào Anh Kiệt mỉm cười dẫn hai nhân viên chuyển món ăn đang bưng chiếc khay màu vàng đi tới, bảo nhân viên phục vụ cẩn thận đem hai bản thực đơn món ăn màu đỏ thật cao nhã, chuẩn mực nhẹ nhàng đặt xuống ở trước mặt của Laurence và Tưởng Thiên Lỗi, rồi tự mình đặt xuống ba cái ly thủy tinh ở trước mặt hai người, đưa lên đĩa thủy tinh kiểu lá sen, chiếc đĩa nhẹ nhàng nổi lên vài cành sen và một đóa màu đỏ. . . . . .
"Laurence tiên sinh đường dài vất vả mệt nhọc, nhất định bây giờ cũng đói rồi, sau khi dùng cơm tới khách sạn nghỉ ngơi trước một chút, bữa tiệc tối nay của Thủ tướng, ông cũng không cần ra mặt quan tâm." Tưởng Thiên Lỗi không có phát hiện Đông Anh khác thường, cầm lấy thực đơn, vừa mở ra, vừa mỉm cười nói.
"No. . . . . ." Laurence mỉm cười nói: "Khó được trở lại liền gặp phải buổi tiệc lớn như vậy, tối nay nhất định phải tự mình xem nhân viên khách sạn chúng ta trưởng thành trong ba năm qua . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi biết rõ tính tình của Laurence cũng không từ chối, chỉ mỉm cười giơ tay, nhìn ông ta nói: "Mời chọn món ăn. . . . . ."
Laurence mỉm cười gật đầu, tay đặt lên thực đơn tại trước bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng, hỏi: "Quản lý Trần, lúc này lão đầu bếp thế nào rồi?"
Trần Mạn Hồng lập tức mỉm cười nói: "Tốt! Rất tốt! Khó được ngài nhớ tới nhưng hôm nay tâm trạng của ông ấy không quá tốt, bởi vì ăn thử món ăn mới không quá lý tưởng."
"Ồ! ?" Laurence nghe vậy rất hứng thú nhìn Tưởng Thiên Lỗi lặng lẽ mỉm cười, ông ta cũng cười nói: "Nói lão đầu bếp đưa lên hai phần món ăn mới hôm nay, tôi và Tổng Giám đốc nếm thử một chút, ngồi máy bay hơn mười giờ thật sự miệng cũng rất nhạt, vừa lúc thích hợp trứng cá muối . . . . ."
Trần Mạn Hồng có chút do dự, bởi vì lão đầu bếp Quách thử món ăn mới không thành công, chưa bao giờ cho người ngoài thưởng thức, lúc cô đang do dự nhìn thấy Tào Anh Kiệt nhìn mình chớp mắt, ngay lập tức cô mỉm cười gật đầu nói: "Vâng!"
Cô nói xong, lập tức lui về phía sau mấy bước mới xoay người tự mình đi về phía phòng bếp.
Tào Anh Kiệt mỉm cười đứng ở giữa bàn ăn, nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Laurence nói: "Tổng Giám đốc, Laurence tiên sinh, chuyên gia pha rượu lập tức đến ngay, xin hỏi các vị có ý muốn dùng rượu đỏ không? Hãy để cho chuyên gia pha rượu tự mình chọn lựa vị rượu đỏ ngon nhất cho các vị?
"Không cần." Laurence để xuống khăn ăn, đứng lên nhìn Tào Anh Kiệt, mỉm cười nói: "Tôi là chuyên gia pha rượu, hôm nay để cho tôi tự mình chọn lựa một chai rượu ngon thích hợp cho Tưởng Tổng Giám đốc. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Laurence hào hứng như vậy cũng để xuống khăn ăn, lịch sự đứng lên, nhẹ cài lại cúc áo âu phục, nói: "Tôi cùng Laurence tiên sinh đi một chuyến đến hầm rượu?"
"Không cần! Nhà hàng Ngự Tôn của chúng ta có rượu đỏ và sâm banh rất ngon! Còn có ly thủy tinh cao cổ sáng lấp lánh . . . . ." Laurence mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi nghe thế cũng mỉm cười nói: "Vậy thì đi thôi. . . . . . Hôm nay hiếm khi nhìn thấy bản lĩnh chọn rượu ngon của Laurence tiên sinh . . . . . ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui