Chương 877: Lễ vật thần bí
Editor: Ngày Đẹp Tươi
Nữ nhân viên phục vụ vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Nhu! !
Tiểu Nhu bên trái cầm một chai “Băng hồ điệp”, bên phải cầm một chai "Băng hồ điệp", vẻ mặt ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn về phía người đồng nghiệp không hề quen thuộc được câu lạc bộ điều qua đây, lẩm bẩm nói: "Tôi thực sự không biết chai nào là vừa mới lấy, chai nào là vừa được nhặt lên do bị rơi trên mặt đất nữa? !"
Nữ đồng nghiệp cười rộ lên, liếc mắt nhìn hai chai Băng hồ điệp giống nhau như đúc, chỉ có cái ký hiệu đã bị xóa đi, hai mắt cô ta cường liệt rung động, mới nói: "Tôi... Tôi nghĩ, chuyện đơn giản như vậy, sao cô lại có thể không biết chứ? Một chai là được ướp lạnh rồi , một chai chưa được ướp lạnh..."
"Không phải a!" Tiểu Nhu thoáng cái giơ chai bên trái lên, rồi lại giơ chai bên phải này lên, mở to đôi mắt, thần bí mộng ảo tiếp tục ngây ngốc nói: "Có một chai vừa mới ướp lạnh qua, thế nhưng còn một chai Băng hồ điệp cuối cùng trong phòng rượu, lại được đặt trong tủ lạnh ! Nhiệt độ là như nhau a!"
"... ..." Nữ đồng nghiệp không biết nói gì chỉ nhìn về phía Tiểu Nhu, nét mặt kia, thật cổ quái, hình như có vài phần cam chịu số phận nói: "Vậy cô... Rốt cuộc có còn nhớ, chai rượu nào vừa mới rơi trong bữa tiệc hay không? Nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, quản lý đã nói... Rượu bọt khí đã qua ướp lạnh, giữ hương thơm là rất quan trọng, nghiêm túc suy nghĩ một chút đi?"
Tiểu Nhu nghe lời này, cũng cảm giác được tình hình nghiêm trọng, cô liền đem hai chai rượu đặt trên bàn, một hồi sau đẩy chai rượu này ra nói: "Tôi nhớ, vừa rồi sau khi lau rượu xong, là tay phải lấy rượu, tay trái cầm khăn tay, à, không! ! Là tay trái tôi cầm khăn tay, tay phải cầm rượu chứ! ! À, không! ! Hình như là tay trái, hay là tay phải nhỉ?"
Người này dường như lạc vào cõi thần tiên vũ trụ, mở to đôi mắt, cứ tự hỏi rồi lại tự trả lời mọi thứ!
Nữ đồng nghiệp nắm chặt nắm tay, chịu đựng loại buồn bực như muốn giết người, tựa như ngàn vạn loài côn trùng đang bò đầy khắp người mình, hai tròng mắt cường liệt lưu chuyển lóe lên nhìn cô, nhưng vẫn cố hết sức kiềm chế, dường như có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin hỏi cô bàn tay nào đưa ra cầm khắn, bàn tay nào lấy chai rượu, điều này có quan trọng không?"
"Đương nhiên quan trọng rôi!" Tiểu Nhu vô cùng nghiêm trọng cẩn thận nhìn về phía đồng nghiệp, nói: "Nếu như tôi cầm chai bằng tay trái, sau khi lau sạch sẽ, liền sẽ giữ ở tay trái, tay phải lấy, liền sẽ giữ lấy ở bên phải a, đây là thói quen của tôi!"
"Vậy..." Nữ đồng nghiệp nhìn cô, có chút cẩn thận hỏi: "Rốt cuộc cô là tay nào cầm chai rượu?"
"Tôi phải suy nghĩ thật kỹ a, cô chờ tôi một chút..." Tiểu Nhu lại đứng ngay hai chai rượu trước mặt, lúc cầm chai rượu này lên thử, lúc lại cầm chai kia lên thử, sau đó lại nhớ lại phương hướng lúc mình dùng khắn tay lau rượu, đem hai chai rượu không ngừng xoay qua, lại xoay lại, xoay qua rồi lại xoay lại... Xoay đến mức nữ đồng nghiệp kia nhìn đều đã hoa mắt, kìm lòng không được cắn răng nghĩ: Người này ngu ngốc đến như vậy, tương lai làm sao mà gả đi được?
"Có lẽ là chai này! !" Nét mặt Tiểu Nhu bỗng chốc ngạc nhiên vui mừng mở chai rượu ra, hướng về nữ đồng nghiệp, vui vẻ nói: "Tôi cảm thấy hẳn là chai này! !"
"Thực... Thực sự?" Nữ đồng nghiệp có chút không tin nhìn cô, trong lòng sao lại có chút hoảng loạn?
"Ừ!" Tiểu Nhu nói xong, đầu tiên vui vẻ cười một cái, nhưng lại nhíu mày đem chai rượu thu lại, vẻ mặt mơ hồ đưa tay vỗ nhẹ đầu, mới lại giơ lên một chai khác, nheo mắt nhìn chai rượu này, vẫn là vẻ mặt thật thà phúc hậu lẩm bẩm nói: "Thế nhưng tôi lại cảm thấy, chai này cũng có chút giống, nhìn thế nào cũng thấy có chút giống..."
Nữ đồng nghiệp thực sự rất bất đắc dĩ, rất cam chịu nhìn về phía Tiểu Nhu! !
Tiểu Nhu vẻ mặt xin lỗi ngẩng đầu, nhìn nữ đồng nghiệp lẩm bẩm nói: "Tôi thực sự rất xin lỗi, thực sự là không nhớ được chai nào, thế nhưng có quan trọng không? Một chút cũng không quan trọng a! Lại ướp lạnh một chút là được rồi! Đến đây, cô một chai tôi một chai!"
Cô hệt như chia kẹo khi còn bé, cô một viên tôi một viên!
Nữ đồng nghiệp ôm lấy chai rượu băng kia, mặt nhăn lại không nói được nên lời, chỉ lại như nhận lệnh nhìn về phía Tiểu Nhu.
"Tiểu Nhu?" Đường Khả Hinh lúc này nhanh chóng đi tới, nhìn Tiểu Nhu cùng một nữ đồng nghiệp đang đứng trong phòng rượu, cô liền kỳ quái hỏi: "Sao lại lâu ra như vậy?"
"À, vừa rồi tôi không cẩn thận đem một chai rượu làm rơi xuống! Cầm về lau lại thân chai một chút, rồi đem quay trở lại!" Tiểu Nhu vội vàng cười rộ lên nói.
"Không cần!" Đường Khả Hinh nhìn cô, mỉm cười nói: "Hai chai rượu này đều không cần nữa, bởi vì nghi thức quyên góp sắp bắt đầu! Đem mười chai rượu này sắp xếp cùng một chỗ đi, sau khi tiệc rượu thực sự kết thúc, lại mở ra uống mừng. Tôi qua đây lấy ba chai Xích Hà Châu 1980, sứ thần Pháp muốn uống!"
"Được! Tôi giúp cô!" Tiểu Nhu lập tức cười gật đầu, đem chai rượu đó kia đặt vào tay nữ đồng nghiệp, tự mình lại xoay người cười đi lấy Xích Hà Châu!
Nữ đồng nghiệp đáp lại xong, cả người đứng tại chỗ, ôm hai chai rượu, không biết nên làm gì bây giờ...
Sức gió trên tầng cao nhất, càng lúc càng lớn! !
Hơn mười tên người bóng đêm sau khi đem loại máy thăm dò của Điệp Y hoàn toàn giải mã xong, chặt đứt nó truyền số liệu về, lại nhanh chóng chạy tán loạn trên tầng cao nhất, lại phối hợp với súng ống, theo kế hoạch từ trước, sau khi xảy ra nổ hương, lợi dụng lúc tình hình hỗn loạn, ám sát Tô Thụy Kỳ, lại bí mật bắt cóc Đường Khả Hinh, ai ngờ từ tai nghe cỡ nhỏ truyền đến tín hiệu, tạm dừng kế hoạch, bọn họ hơi giật mình! !
Nữ nhân viên kia nâng chai rượu bọt khí vừa đi về phía trước, vừa trong bóng đêm di chuyển dùng ngón tay, nhẹ ấn bên tai, truyền lại tín hiệu, tín hiệu là: Đụng phải một đứa ngốc, lại điều chỉnh nhiệm vụ! !
Tiệc từ thiện bắt đầu! !
Hơn mười tay đàn violin danh tiếng, trong nháy mắt bắt đầu kéo đàn, khiến cho bầu không khí bắt đầu náo nhiệt lên! !
Quản lý bộ phận quan hệ xã hội nhanh chóng đi tới, thông báo với Tưởng Thiên Lỗi, khách mời của tiệc từ thiện, vì trời mưa nên vào đại sảnh sớm mười phút, tất cả diễn viên cũng đã tập luyện xong rồi, quỹ từ thiện và nhân viên chính phủ, còn có giám sát viên chính còn có kiểm kê Lạc Quyên, ngọn đèn tầng cao nhất nhà hát, bắt đầu chiếu ra những tia sáng rực rỡ huy hoàng, âm nhạc chấn động lòng người, tại bữa tiệc này vang lên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang của dòng người chen chúc náo nhiệt phía trước vang lên! !
Tiêu Đồng cũng vào 25 phút cuối cùng của tiệc, lấy thân phận người dẫn chương trình mỉm cười đứng lên, đi vê phía trước microphone của bữa tiệc, một tay nhẹ cầm microphone, khẽ cười nói: "Thủ tướng kính yêu, các vị khách mời thân mến, cảm ơn các vị đã góp mặt trong bữa tiệc từ thiện tối nay của khách sạn Á Châu, ủng hộ sự nghiệp từ thiện của đất nước chúng ta! Sau bữa tiệc tối nay khách sạn Á Châu chúng tôi có một phần cao trào nho nhỏ, đặc biệt vì ủng hộ sự nghiệp từ thiện mà đặc biệt cống hiến một chút, đương nhiên, sự nghiệp từ thiện rất nhiều người đều có trách nhiệm, khách sạn Á Châu chúng tôi cũng chỉ là vào một đêm kỳ diệu như vậy, mời các vị khách quý cùng chung chí hướng, cùng tham gia vào hoạt động ý nghĩa này. Bữa tiệc ngàn hoa đêm nay, chính thức kết thúc, trước hết xin cảm ơn người chủ trì tiệc ngàn hoa xuất sắc đêm nay – quản lý Lưu!"
Một trận tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Nhã Tuệ trong khaornh khắc nghiêng người, nhẹ tay giữ chặt lồng ngực mình, khiêm tốn lịch sự nhìn về phía khách mời gật đầu chào hỏi.
"Cho nên mới nói mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, đồng lòng tham gia quan trọng như thế nào! ! Đồng thời một lần nữa cảm ơn các nhân viên của khách sạn Á Châu! ! Xin mời kỹ sư ưu tú thắp sáng ngọn lửa hoa Mẫu Đơn!" Tiêu Đồng nhất thời vươn ngón tay thon ngọc, hướng về hai bó đuốc hoa mẫu đơn bên ngoài hội trường tiệc trông rất sống động! !
Ầm một tiếng, Hai đóa Mẫu Đơn lập tức giữa cơn mưa sáng lên ngọn lửa xanh !
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Các vị khách mời hiếu kỳ nhìn về phía hai đóa mẫu đơn kia, cuối cùng nhìn thấy ngọn lửa hừng hực, sau khi đốt hết hai đóa mẫu đơn kia, lại cùng xuất hiện hai hộp gỗ màu đỏ thẫm, mặt trên có một biểu tượng nghệ thuật Pháp nào đó rất đẹp !
Mọi người vô cùng tò mò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía hộp gỗ kia, nhao nhao suy đoán bên trong có thứ gì?
Tiêu Đồng thần bí nhìn mọi người mỉm cười nói: "Có phải các vị cảm thấy rất tò mò hay không? Rốt cuộc bên trong là cái gì đây?"
Đường Khả Hinh vừa đúng lúc này đi với thầy cùng ngồi vào ghế ở bàn ăn bên cạnh, cách Thủ tướng không xa, cũng đồng thời nghi ngờ nhìn hai hộp gỗ đỏ thẫm kia, nghĩ đây rốt cuộc là cái gì?
Trang Hạo Nhiên vẫn ngồi một bên, cùng Tưởng Thiên Lỗi còn có Lãnh Mặc Hàn vừa mới đên, đang to nhỏ nói gì đó, nói chuyện phiếm xong, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía đá lạnh hai bên hộp gỗ.
Tiêu Đồng hướng về microphone, dịu dàng thần bí mỉm cười nói: "Quãng thời gian trước xảy ra một việc, viện phúc lợi có một bạn nhỏ đáng yêu, trên đường về nhà, không may trúng đạn bị thương, bây giờ đang ở Mỹ tiếp tục trị liệu, xế chiều hôm nay theo giờ Mỹ là khoảng tám giờ tối, Tình Tình đáng yêu, cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra chuyện đầu tiên, chính là gọi chị ơi, vỏ ốc biển trong lòng bàn tay bé, vẫn mang theo một chút chúc phúc và vận may của chị cho cô bé ấy!"
Tim Đường Khả Hinh bỗng đập loạn, ngồi trước bàn ăn, có chút kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Đồng.
Các vị khách mời nghe đến say mê cũng nhìn cô.
Tiêu Đồng vẫn mỉm cười nhìn mọi người, nói: "Cho nên duyên phận là một thứ gì đó quý giá nhất trên thế giới này, tình thân, tình yêu, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình thầy trò, thậm chí đối với tình yêu nghề, đều rất khó khăn để gìn giữ. Người bạn nhỏ đáng yêu tên là Tình Tình kia, trong miệng vẫn kêu tên của người chị gái vô tư đáng yêu, người ấy chính là tiểu thư Đường Khả Hinh – Tổng quản lý bộ rượu mới nhậm chức tại tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta, cô ấy vì cùng với Tình Tình – một mối duyên phận hiếm có này, đã quyên tặng tấm vé số gải nhất của mình, trị giá ba trăm ngàn! ! Xin mọi người cho cô ấy một tràng pháo tay nồng nhiệt! !"
Một trận tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên! !
Mặt Đường Khả Hinh trong nháy mắt có chút ngượng ngùng đỏ lên, ngồi một bên, rất lúng túng cúi đầu cười.
Tô Thụy Kỳ, Nhã Tuệ, cùng bạn bè xung quanh đều nhao nhao nhìn cô, tự hào kiêu ngạo mà cười.
Thủ tướng, mấy người Tưởng Vĩ Quốc cùng Trang Tĩnh Vũ, càng bộc lộ vẻ hài lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, xúc động mỉm cười gật đầu.
Hi Văn cũng hơi nghiêng mặt, nhìn vị chị gái dịu dàng đáng yêu đang xấu hổ ngồi phía bên kia, cảm thấy chị ấy và mẹ cũng có chút đáng yêu, mặc dù vẫn còn chút ngốc nghếch.
Hai tay Tiêu Đồng nhẹ đưa lên ấp chế tiếng vỗ tay, lại mỉm cười nói: "Đương nhiên, thực ra làm việc thiện, thứ đáng quan tâm hơn cả chính là có tâm ý! Thế nhưng như tổng quản lý Đường, vẫn còn là người đang trên con đường gian khổ mà phấn đấu, cô ấy lại trả giá như vậy, có thể nói là dốc hết tất cả! Toàn tâm toàn ý! Hai vị tổng giám đốc của Hoàn Cầu biết được Đường tiểu thư không vụ lời và vĩ đại như vậy, cảm thấy vô cùng tự hào và kiêu ngạo với người cấp dưới này, do đó vì cô ấy đã đưa lên một phần lễ vật nên cô ấy xứng đáng nhận được một phần lễ vật yêu thương khác! Giúp cho cô ấy kéo dài duyên phận sâu đậm này, tiếp tục đi về phía trước! Xin mời Đường tiểu thư cất bước tiến lên phía trước tiệc!"
Một trận tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên.
Đường Khả Hinh lập tức khẩn trương khó hiểu, tim đập loạn, ngồi một bên, không biết nên làm thế nào.