Chương 903: Vì anh, vì em.
Editor: Chi Misaki.
Tí tách , tí tách !!
Mưa vẫn không ngừng trút xuống,! !
Vô số người bóng đêm, nhìn thấy cuối ngõ hẻm phía trước, liền lập tức muốn tung mình tiến lên, lại trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng đạn đều nghiêng người tránh né, nhanh chóng rút súng vô thanh ra, cùng bọn họ quyết một trận sống mái với nhau! !
Một cặp song bào thai nhanh chóng cầm súng xuất hiện, hai chân đạp lên mặt tường, cả người tung mình nhảy lên, quát to một tiếng, đồng thời rút súng lục, liền lập tức giết chết hai người bóng đêm, Lãnh Mặc Hàn cũng đón từng đợt mưa đạn mà người bóng đêm bắn qua đây, trong nháy mắt lên nòng súng, cùng bọn họ quyết đấu một trận kịch liệt, Uyển Thanh nhanh chóng cùng mọi người thật nhanh nhào vào cái hẻm nhỏ, kêu to: "Mau! ! Bảo vệ Đường tiểu thư cùng Đường phu nhân an toàn! !"
“ Vâng! !" Hơn mười người áo đen trong nháy mắt nhảy đến trước một bước chia ra trái phải xung quanh, quan sát tình hình!
Uyển Thanh khẩn cấp đi tới trước ngôi nhà, dùng sức vỗ cửa, kêu to: "Đường tiểu thư! ! Đường phu nhân! !"
Cô vừa đập cửa, vừa thở gấp, nhìn về phía cánh cửa cũ rích dễ dàng bị phá nát, đập mạnh hơn, kêu to: "Đường tiểu thư! ! Đường phu nhân! !Nhanh mở cửa! !"
Không lâu sau...
Lý Tú Dung lại lần nữa mặc quần áo đơn giản, đón làn mưa nhỏ đi đến, tức khắc hoang mang mở cửa, nhìn thấy một cô gái trong trẻo dịu dàng động lòng người, bà lập tức kinh ngạc hỏi: "Cô... Cô là ai?"
Uyển Thanh thở gấp, nhìn về phía Lý Tú Dung khẩn trương nói: "Đường phu nhân, chào ngài! ! Chúng ta là bảo tiêu mà tập đoàn Hoàn Cầu phái tới, bởi vì Đường tiểu thư không hiểu sao lại mất tích, chúng tôi vô cùng lo lắng cho an nguy của cô ấy, xin hỏi ngài có biết tình hình của cô ấy không ạ?"
Lý Tú Dung lập tức trong lòng dâng lên một cỗ rét lạnh, nhanh chóng nói; "Nó đã tới! ! Hơn mười phút trước liền đi rồi! Khả Hinh đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Cô ấy đã tới! !" Uyển Thanh thì thào ba chữ này, mặc dù còn lo lắng, nhưng ít nhất vẫn biết là cô ấy tạm thời an toàn , liền thở hắt một cái, lập tức sai người nói: "Tức khắc bảo vệ Đường phu nhân đến nơi an toàn!"
Lý Tú Dung nghe thấy những lời này, liền biết có chuyện xảy ra, sắc mặt lập tức tái nhợt nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con gái của tôi thế nào rồi ?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một hai giờ đêm đến gõ cửa, rốt cuộc có muốn cho lão tử ngủ hay không đây!" Một thanh âm khác truyền đến, một người đàn ông tráng kiện,hai mắt buồn ngủ, vẻ mặt phẫn nộ đi tới, mắt còn chưa thấy rõ ràng, liền theo thói quen vung lên tay, trong nháy mắt liền bổ tới trên mặt Lý Tú Dung.
"A ——————" một hồi tiếng kêu thê lương vang vọng! !
Uyển Thanh trong nháy mắt ném người đàn ông vóc người vạm vỡ này qua tay, ngón tay trong nháy mắt quấn lấy cổ tay hắn, mắt nháy một cái, chỉ nghe được răng rắc một tiếng, cổ tay người này liền bị bẻ gãy.
"A! !" Người đàn ông này ngã trên mặt đất, che tay của mình lại không ngừng thống khổ kêu to! !
"Ai! !" Lý Tú Dung nhìn về phía người đàn ông ít nhiều cũng đã sống cùng với mình vài năm tháng, nhất thời có chút không biết phải làm sao.
"Đi thôi! ! Sự tình rất khẩn cấp! !" Uyển Thanh lập tức nắm lấy cổ tay của bà, sau đó phân phó Thanh Bình cùng vài bảo tiêu giúp bà ấy thu thập chút quần áo đơn giản, rồi lập tức rời đi! !
Đêm nay, mưa này không biết sẽ còn kéo dài đến bao lâu! !
Một người bóng đêm có hình xăm cây trúc nơi cổ tay, đang nhanh chóng tung người nhảy lên, thừa dịp lúc thủ hạ cùng đối thủ quyết đấu, bỗng nhiên một quyền muốn hướng lồng ngực Lãnh Mặc Hàn đấm tới, thú tính chợt hiện lên trong ánh mắt Lãnh Mặc Hàn, anh vươn hai tay tạo thành hình chữ thập, lùi về sau một chút, kẹp chặt nắm tay mà người đàn ông vừa tung qua đây, gầm lên một tiếng, dùng hai cánh nay như kẹp sắp này tới kẹp chặt người đàn ông, trong nháy mắt đem hắn đập thẳng xuống đất! !
Người đàn ông kia trong lúc ngã xuống, lại vươn bàn tay chỉ có bốn ngón ra, ngón tay như rắn rết, mãnh thế tiếp cận lồng ngực Lãnh Mặc Hàn, đầu tiên là bốn ngón tay đâm thẳng đâm thẳng vào lồng ngực của anh, sau đó nắm chặt bàn tay lại đấm thẳng vào ngực anh!
Lãnh Mặc Hàn mi tâm căng thẳng, cảm giác được một trận đau đến nghiêng trời lệch đất, hít sâu một hơi, hai tay nắm lại thành quyền, kéo mạnh thân thể của hắn đập xuống đất, khuỷu tay húc thẳng vào lưng dưới của hắn, phịch một tiếng , chỉ nghe thấy một trận thanh âm gãy sương vang lên, người nọ miệng phun máu tươi, muốn trốn đã đã không kịp, Thanh Bình nha một tiếng, tay cầm con dao, hướng bờ vai của hắn cắm mạnh một cái, nói; "Muốn chết? Còn rất sớm! !"
Lãnh Mặc Hàn nắm chặt tay, đứng ở trong mưa, nhìn thấy Uyển Thanh đã bí mật mang người đi, anh lập tức muốn cất bước tiến lên, lại cảm giác có một phi tiêu sắc bén, xoạt qua gương mặt của anh, tao thành một vết thương nhỏ, trong nháy mắt anh ngẩng đầu nhìn thấy một thân ảnh màu đen, nhanh như tia chớp phóng tới, trong bóng đêm chỉ nhìn thấy đôi mắt ngập tràn độc ác, mười ngón tay đều kẹp phi tiêu, chỉ cần một kích đều sẽ mất mạng! !
Lãnh Mặc Hàn tức khắc tung người lên, chặn hai tay của cô ta qua đây, tay cũng ném ra đoản đao về phía éo của cô ta, ai biết cô ta vậy mà thân hình lại như xà độc uốn éo trốn được, trong lúc đó vô số con rắn nhỏ lao đến trên người Lãnh Mặc Hàn, cặp song bào thai nhìn thấy tình trạng đó, lập tức quát to một tiếng: cẩn thận, sau đó lập tức lao nhanh qua ném dây thép, quấn lấy rắn độc, ném trên mặt đất, rắn độc cuồng loạn xoay thân mình,uốn éo dãy chết! !
"Thật ghê tởm!" Thanh Bình không nói hai lời, liền đốt lửa lưu hoàng Bác Dịch cho mình, ném về phía cái đống buồn nôn kia, nghiến răng nghiến lợi nói; "Chị đây hôm nay không có thời gian ăn thịt rắn của bọn mày! !
Lãnh Mặc Hàn nghiêng người đứng ở trong mưa, nghe thấy người tới báo cáo nói, Khả Hinh còn chưa rõ tung tích, anh liền nắm chặt nắm đấm, suy nghĩ: Cô ấy rốt cuộc đã đi đâu? Đêm nay cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Một chiếc taxi màu hồng, ở trong làn mưa nhanh chóng chạy đi! !
Đường Khả Hinh ngồi ở phía sau ghế lái, nhìn về phía ngoài cửa sổ mưa đang không ngừng chút xuống, đôi mắt của cô mờ mịt, lại nhớ tới, người đàn ông đã giao chai rượu đỏ cho mình trong bóng tối đó, trong lòng cô nghẹn ngào nói:Anh dùng tính mạng để đổi lấy rượu đỏ giao cho tôi,trên thế giới này có phải anh cũng giống tôi , cũng đang khổ sở! Khổ sở cho những oan hồn đã chết đi, bất công như vậy, khổ sở cho đông đảo những người tâm huyết vì Hoàn Cầu, mà bị những ác ma đó quấn lấy? Tôi nghĩ nếu như anh còn sống, tôi tin anh nhất định sẽ là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, gánh vác hết vận rủi, mang lại cuộc sống tương lai cho Hoàn Cầu! ! Anh ở trên thiên đường có khỏe không? Tôi thường xuyên nửa đêm tỉnh mộng, cũng cảm giác được anh cùng tôi tâm ý tương thông, cho tôi dũng khí, cho tôi sức mạnh! Anh dùng tính mạng để đổi lấy cho tôi một bí mật kinh người, anh dùng tính mạng để tiếp thêm sức mạnh cho tối... Tôi sẽ đi tới! ! Tôi nhất định sẽ đi tới! ! Mang theo hứa hẹn mà anh để lại cho tôi, hảo hảo mà đi về phía trước! !
Cô gái này trong lúc nói chuyện, đã hiểu rõ chính mình một đi không có đường trở lại, dù có nguy hiểm cỡ nào, lại phát hiện ra linh hồn của chính mình cùng người đàn ông trong bóng tối kia, tâm ý tương thông như vậy, cô nặng nề thở một cái, tùy ý để nước mắt chảy xuống, lại kiên quyết cắn chặt răng quyết không lùi bước...
***
Chiếc Pikes Peak màu trắng thắng gấp ở ven đường! !
Trang Hạo Nhiên trong lòng là một trận quặn đau, bởi vì tìm không được Đường Khả Hinh, anh nắm chặt tay lái, hai mắt đã dâng đầy nước mắt, đau lòng kêu to: "Khả Hinh! !Em ở đâu?Em rốt cuộc ở đâu?"
Anh thống khổ nằm ở trên ghế dựa, nhắm mắt lại, tùy ý để giọt nước mắt kia chảy xuống, lại nuốt ngụm máu tươi đang muốn phun ra trong cổ họng! !
"Khụ khụ..." Trang Hạo Nhiên ho một hồi, máu tươi phun thẳng ra, màu đỏ tươi nhiễm lấy áo trước ngực, sắc mặt của anh tái nhợt, mồ hôi lạnh liên tục chảy xuống , đôi mắt kiên nghị ánh lệ, bởi vì nhớ nhung, mà trên khuôn mặt thâm tình đang run rẩy tràn đầy đau đớn, anh thở gấp, hơi thở càng lúc càng suy yếu, lại vẫn như cũ cắn chặt răng, ngăn lại, lên đường tiếp tục đi tìm người con gái mà anh yêu thương sâu sắc..
Chuông điện thoại lúc này lại vang lên.
Trang Hạo Nhiên thở gấp mấy lần, tay run run rẩy rẩy cầm lên di động, ấn nút nghe, đưa tới bên tai, suy yếu nói "Ưhm?"
Bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu.
Trang Hạo Nhiên tức khắc ngẩn ra, nước mắt lập tức rơi xuống, một trận kích động nặng nề thở ra, trong nháy mắt ném di động đi, nhanh chóng điều khiển Pikes Peak tuyệt trần lao vút trong bóng đêm! ! !
***
Mưa, bóng trúc lay động, hồ bơi, sóng nước lăn tăn, ánh lên màu xanh trong vắt!
Tô Thụy Kỳ cùng Tưởng Thiên Lỗi đồng thời đứng ở trước bãi cỏ, nhìn về phía thân ảnh dịu dàng đang che dù trước mặt, trong mắt là sự đau lòng cùng bất đắc dĩ.
Xa xa truyền đến từng đợt âm thanh của xe đua! !
Pikes Peak giống như tên bắn thắng gấp trước bãi cỏ! !
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Trang Hạo Nhiên run rẩy kéo chiếc áo sơ mi trắng duy nhất, nhanh chóng chăm chú mặc vào, lại sốt ruột lấy khăn tay, lau đi vết máu trên khóe miệng, nhịn xuống máu tươi đang muốn phun ra, nhanh chóng đẩy cửa xe, liền như vậy mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đón mưa nhỏ, rốt cuộc nhìn thấy xa xa bóng dáng cô gái anh tìm suốt một đêm, đang mặc đồng phục pha chế rượu, cầm cây dù màu đen, đang đưa lưng về phía anh, nhìn khối kiến trúc mà trắng trước mặt, anh không hiểu biết cô đang nhìn về phía ảnh chụp Cambridge, trong lòng đau đớn, đôi mắt lại ướt.
Đường Khả Hinh cầm cây dù trong suốt, đôi mắt ngập nước, nhìn về phía tòa kiến trúc màu trắng kia, trong lòng sâu sắc mặc niệm: Đã từng nói muốn làm cây dù nhỏ che mưa cho anh, nhưng vẫn không có biện pháp thực hiện lời hứa, em biết Hoàn Cầu so với tính mạng của anh còn quan trọng hơn, em biết anh quý trọng đến từng ngọn cây, cọng cỏ bên trong, huống chi là các nhân viên dốc hết tâm huyết vì tập đoàn, đây là chuyện liên quan đến sinh mệnh, ông trời che chở cho em và anh, để cho em nắm được chai rượu đỏ này, em đã không còn cách nào có thể đối mặt với hơn ba trăm mạng người vì sự nghiệp rượu nho mà ra đi, em càng không có cách nào đối mặt với nguy cơ to lớn mà Hoàn Cầu sắp phải đón lấy, em chỉ có thể làm như vậy... Anh hãy tha thứ cho em,anh trai... Tha thứ cho em... Em yêu anh, thế nhưng em với anh giống nhau, đều mang trong mình xứ mệnh của Hoàn Cầu , em nguyện ý vì anh, vì em, trả giá tất cả để bảo vệ nó...
Trang Hạo Nhiên sốt ruột đi qua Tưởng Thiên Lỗi cùng Tô Thụy Kỳ, bước nhanh tới phía sau cô, thật sâu nhìn về phía cô...
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi cầm cây dù trong suốt quay lại, đôi mắt rưng rưng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mặt cười như hoa đào nở rộ mùa xuân.
Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, cố nuốt vào ngụm máu tươi đang muốn phun ra, sắc mặt tái nhợt, mỉm cười.