Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

"Vâng" Nhân viên kéo bao gậy lập tức xoay người, rất chuyên nghiệp từ trong bao gậy mới nhất, lấy ra gậy golf số bảy đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhận lấy gậy golf bằng thép màu bạc, chợt cảm thấy tay nặng nề, cô có chút luống cuống ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt đứng ở bên cạnh cô, duỗi ra ngón tay chỉ một cây cờ màu vàng cắm bên cạnh sườn núi, giải thích nói: "Đánh golf khác với chơi bóng, đều là mục tiêu vận động nhưng nó động vận khác một chút, chính là trong quá trình vung gậy không thể nhìn thấy mục tiêu, cho nên trước khi cô vung gậy, phải phán đoán mục tiêu cách cô không xa lắm mới có thể vung gậy. Hiểu chưa?"
Đường Khả Hinh chỉ ngây ngốc gật đầu.
"Bình thường người mới học đều phải dùng gậy golf số bảy. Cây gậy đang ở trong tay cô chính là gậy golf số bảy. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, hết sức chăm chú giải thích.
Đường Khả Hinh nghe xong, liền cúi đầu nhìn gậy golf trong tay, quả thực ở dưới đáy thấy được số thứ tự của nó, cô vẫn còn có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, im lặng chuyển qua bên người cô, để cho cô dựa vào trên cánh tay mình, dán sát lồng ngực mình, vóc người cao gần 1m9, hơi thở ép tới tạo nên cảm giác vô cùng an toàn khiến cho Khả Hinh nhất thời sững sờ, nắm chặt gậy golf ở trong tay, không dám nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi đón gió, cúi xuống ở bên tai của cô rất nghiêm túc trầm giọng nói tiếp: "Bây giờ bắt đầu nghe theo tôi, trước tiên tạm thời buông lỏng thân thể, hai chân mở ra bằng độ rộng đôi vai. . . . . ."
Đường Khả Hinh thở mạnh một hơi, theo căn dặn của anh, khẽ mở ra hai chân và vai rộng bằng nhau.
Hai tay của Tưởng Thiên Lỗi mang bao tay trắng, vịn nhẹ ở trên vai của cô, cảm thấy cô buông lỏng đã đủ, liền buông thân thể cô, cầm lấy gậy golf từ người kéo bao gậy đưa cho mình, đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, dụng tâm giải thích nói: "Bắt chước tôi, nắm trên đầu gậy golf, tay trái hạ xuống, đầu ngón tay tay phải cùng ngón trỏ tay trái giao nhau. Cầm gậy như vậy có thể để cho tay của cô và gậy golf dán sát chặt chẽ. . . . . ."
Đường Khả Hinh vừa nhìn tư thế cầm can của Tưởng Thiên Lỗi hết sức đẹp trai, chính cô cũng rất chú tâm bắt chước, cúi đầu để tay trái ở phía dưới gậy golf, đầu ngón tay tay phải và tay trái giao nhau, nhưng cô cầm thế nào cũng cảm giác có chút không đúng, vẻ mặt cô lộ ra khổ não nhìn về phía tư thế tay cầm gậy golf của Tưởng Thiên Lỗi nhưng cô điều chỉnh thế nào cũng cảm thấy có chút không xuôi.
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại động tác, im lặng nhìn cô một cái, mới đưa gậy golf của mình giao cho nhân viên kéo bao gậy, cất bước đi tới sau lưng Khả Hinh, cong người xuống dán chặt thân thể của cô, mặt dán cô má phải, hai tay nắm hai tay của cô, nhanh chóng điều chỉnh tư thế cầm gậy cho cô, cả hai đều mang bao tay trắng nhưng có thể cảm thấy mạnh mẽ và mềm mại của nhau. . . . . . ánh mắt của Đường Khả Hinh có chút xốc xếch, đôi tay không tự chủ buông lỏng.
Lúc Tưởng Thiên Lỗi điều chỉnh tư thế tay cô thì cảm thấy cô buông lỏng, liền quay mặt sang, môi mỏng hấp dẫn đụng khuôn mặt của cô, nhìn mắt to cô có chút xốc xếch, sau đó nói: "Nghiêm túc một chút."
Đường Khả Hinh chớp mắt, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu, theo bản năng cố gắng để cho mình tập trung bày ra tư thế anh dạy cho mình, nắm gậy golf, thật sự phát hiện thuận hơn nhiều, liền cười nói: "Cầm gậy như vậy, thật sự cầm rất chặt."
Tưởng Thiên Lỗi vẫn cúi đầu nhìn một bên mặt cô, sợi tóc đón gió khẽ bay bay, phất qua mắt to trong veo của cô.
Đường Khả Hinh cảm thấy sau lưng hoàn toàn yên tĩnh, liền quay đầu nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang im lặng nhìn mình, mặt cô đỏ lên, nói nhỏ: "Thế nào? Tôi cầm không đúng sao?”
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, cúi đầu nhìn bao tay trắng và tư thế nắm gậy golf của cô, nói: "Ừ. Kế tiếp nghe tôi . . . . ."
Đường Khả Hinh gật đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi đứng sau lưng Khả Hinh, vô cùng chuyên nghiệp hai tay nắm hông của cô, ở phía sau nói với cô: "Buông lỏng thân thể để cho mình đứng giữa vị trí quả bóng, đầu gối hơi cong, sau đó duỗi thẳng gậy golf, nhìn mục tiêu quả bóng, sau khi phán đoán tốt cự ly, lên vung gậy golf. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi cứ tay cầm hai tay của Đường Khả Hinh cùng với cô cầm gậy golf, vung gậy golf về phía sau, anh ngừng lại, nhẹ tay nắm khuỷu tay Khả Hinh, nói: "Cô phải nhớ, lúc cô vung gậy, vị trí cùi chỏ tuyệt đối không thể đụng vào bụng hay eo của cô. . . . . ." .
Anh nói xong, tay đã từ khuỷu tay, dời nhẹ đến eo của cô, nhẹ nhàng nắm chặt.
Đường Khả Hinh nhất thời cảm giác thân thể mềm yếu, thân thể không chịu nổi trêu chọc như vậy, hơi co rúm lại một chút, Tưởng Thiên Lỗi lập tức từ phía sau, nhẹ nắm hông của cô, tiếp tục giải thích nói: "Cô phải nhớ, lúc vung gậy golf, nửa người dưới không được nhúc nhích, có rất nhiều người mới học vung gậy thường dùng sức vặn mông."
Anh nói xong, đôi tay đã từ bên hông, quét nhẹ đến bên mông Khả Hinh. . . . . .
Thân thể Đường Khả Hinh hơi cứng ngắc, mặt đã bắt đầu từ hồng chuyển sang trắng, ánh mắt rất xốc xếch, cảm giác trái tim nhảy phanh phanh.
Tưởng Thiên Lỗi nghiêng mặt thấy bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, liền nhắc cô: "Cô nghiêm túc một chút, nếu không nghiêm túc học, cô có thể trở về chỗ Lưu đổng ngồi."
Đường Khả Hinh hơi tập trung tinh thần, thở nhẹ một hơi, chú tâm cố gắng học tư thế vung gậy như thế nào, vừa học vừa yếu ớt nói: "Thật ra mới vừa rồi anh có thể bỏ mặc tôi. Chỉ cần anh đồng ý với Lưu đổng, để cho tôi đi, tôi có thể đi được rồi. . . . . . Ông ta không sẽ chọn tôi..tôi là một người không trọn vẹn, tại sao anh phải làm như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi lui về phía sau mấy bước, kiểm tra tư thế cầm gậy sau lưng Khả Hinh, vừa kiểm tra vừa nói: "Cô hi vọng ông ta phát hiện cô không trọn vẹn? ông ta sẽ không bởi vì hôm nay cô đi, ngày mai sẽ bỏ qua cho cô."
Tưởng Thiên Lỗi nói xong liền đi về phía trước, từ phía sau bao bọc Đường Khả Hinh, cùng với cô nắm cây gậy golf, đón gió mát, nâng lên gậy golf, ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, thân thể cùng nhau xoay tròn đồng thời vung gậy golf, banh golf nhanh chóng xoay tròn 360 độ xung quanh hai người bọn họ, vèo một tiếng, trái banh golf màu trắng bay về phía mục tiêu nơi xa, ở trên không trung quét một vòng cung rất đẹp mắt, cuối cùng rơi xuống bên cạnh cây cờ!
Trọng tài đứng ở đàng xa, giơ lên lá cờ nhỏ, chu môi huýt sáo một tiếng.
Đường Khả Hinh giật mình, quay đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, không nhịn được vui vẻ nở nụ cười nói: "Tôi đánh trúng rồi sao?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy đành cười nói: "Cô đánh trúng rồi."
"Ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh có chút vui vẻ cầm gậy golf muốn nhảy dựng lên, nhìn quả cầu ở nơi đó, vừa nhìn vừa hưng phấn nói: "Không nghĩ tới, đánh golf vui như vậy!"
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, phong độ xoay người nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Lưu đổng, hai mắt sắc bén chợt lóe, cuối cùng mỉm cười nói: "Lưu đổng, tôi dạy có được không?"
"Ách. . . . . ." Lưu đổng không nói lời nào, chỉ là hiểu ý tứ của Tưởng Thiên Lỗi, có chút mất mát vỗ tay nói: "Tốt. . . . . . Rất tốt. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi không cho Lưu đổng chút mặt mũi, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, đưa gậy golf cho nhân viên kéo bao gậy, mới nhìn Đường Khả Hinh hỏi: "Có học được chút nào không."
"Có." Đường Khả Hinh có chút vui vẻ vội vàng gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng kia của cô, nói tiếp: "Golf là một môn vận động sức bền lâu dài, không có dễ học như vậy. Tự cô luyện tập đi. Chú ý tư thế bắt tay"
"Ồ" Đường Khả Hinh gật đầu, cầm gậy bắt đầu cảm thấy hết sức hứng thú thử vung.
Sắc mặt Tưởng Thiên Lỗi bình tĩnh đi về phía ghế ngồi chuyên dụng của mình, giống như không có chuyện gì xảy ra nhìn Lưu đổng, cười nói: "Hôm nay thật bêu xấu, rất ít dạy người luyện bóng."
"Nào có, nào có. Ngài dạy hết sức tiêu chuẩn!" Lưu đổng lập tức cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Lưu đổng, mỉm cười nói: "Lưu đổng, ông có muốn chỉ điểm cho cô ấy một chút hay không?"
"Không cần, không cần. Có ngài chỉ điểm, cô ấy cũng đã rất ưu tú." Lưu đổng có chút xấu hổ vội vàng cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, chỉ mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn đứng ở trên sân cỏ xanh biếc thử vung gậy golf, cũng học được có chút giống, anh liền tỉnh táo lại, nhận lấy nước dưa hấu nhân viên Club đưa tới, uống một hớp nhỏ mới phát hiện trước mặt có một bản ghi chép nhỏ, trên đó viết cơ cấu tổ chức có liên quan tới khách sạn, anh thuận tay cầm lên bản ghi chép, mở ra tờ thứ nhất liền nhìn thấy tên của mình ở trước mắt, sau đó anh trợn mắt nhìn phía trước tên của mình vẽ hai con lật đật, sau đó hai con lật đật đang cầm cây xiên, muốn xiên vào tên mình, sắc mặt của anh tối sầm lại, nhắc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh phía xa, cô đang chăm chú vung gậy golf thú vị biết bao, anh hừ một tiếng, sau đó vẫy nhân viên Club, ở bên tai của anh ta nói một câu.
Nhân viên nghe xong liền im lặng gật đầu, sau đó đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi chờ nhân viên đi khỏi, lại nghiêm mặt nhìn về phía Đường Khả Hinh, cô đang chăm chú học vung cầu không biết bao nhiêu là thích thú, anh tức giận cầm lên bản ghi chép nhìn hai đường gạch chéo rất sắc nhọn a, nhọn đến anh có thể cảm thấy da đầu mình khẽ tê dại, còn có chút mơ hồ bị đau, sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi. . . . . .
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy mình thích môn vận động này, cho nên hết sức chú tâm cố gắng học, vừa bày ra tư thế vừa nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cười với cô.
Cô cũng cười với anh, sau đó xoay người tiếp tục vung gậy golf, thời gian tập vung gậy rất lâu cũng cảm giác tay mình có chút mỏi nhừ, vừa vặn nghe thấy Tưởng Thiên Lỗi gọi mình trở lại nghỉ ngơi một chút, cô nghe lời đi trở về vị trí, mới vừa do dự muốn ngồi ở chỗ cũ liền bị Tưởng Thiên Lỗi kéo đến ngồi xuống bên cạnh anh, tay nhẹ chống sau ghế cô, nửa ôm lấy cô, tiện tay cầm một ly nước táo, đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Chơi lâu như vậy, khát nước không? Uống ly nước trái cây đi."
Đường Khả Hinh nghe vậy, thật có chút khát nước liền cười nhận lấy ly nước trái cây Tưởng Thiên Lỗi đưa tới, không chút do dự uống vào một hơi, sắc mặt của cô đột nhiên biến đổi, đôi tay bưng chặt miệng, mở trừng hai mắt, cảm giác trong nước trái cây rất nóng, một mùi cay nồng nhất thời xông lên đầu, cô buồn nôn muốn phun ra nước mù tạt . . . . . .
"Dám phun ra ngoài thì đi theo Lưu đổng!" Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi truyền đến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui