Chương 911: Thần bí
Trung tâm bệnh viện cấp cứu!
Tô Thụy Kỳ mặc áo bác sĩ từ phòng thay đồ nhanh chóng đi vào phòng cấp cứu, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang được kiểm tra, sau đó sẽ chụp CT cắt lớp não, anh trầm mặc tiếp nhận kết quả kiểm tra, hai mắt lướt qua, trực tiếp hỏi: "Mắt bệnh nhân có triệu chứng mơ hồ phải không?"
Bác sĩ cấp cứu Lý xoay người, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ lập tức nói; "Đúng vậy "
Tô Thụy Kỳ vội vàng nói: "Lập tức xét nghiệm máu! Có thể là do trúng độc chì!"
"A?" Ba bác sĩ khác nghi ngờ nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nói: "Nhưng triệu chứng chính của bệnh nhân là nôn ra máu."
Tô Thụy Kỳ nhìn Trang Hạo Nhiên đang hôn mê, nói: "Nôn có liên quan đến đường hô hấp, liên quan cả đến dạ dày! ! Nhưng bệnh nhân ngất đi kèm theo nôn mửa, có phần không bình thường, theo tôi với thân thể bình thường khỏe mạnh của bệnh nhân chắc chắn không có khả năng nôn ra máu! Nhất định là do thân thể anh ấy còn có vấn đề khác nữa, ngay cả lúc bị thương nặng tình trang ho ra máu là hết sức rõ ràng! Mà trúng độc chì sẽ liên quan đến hệ tiêu hóa, hệ thần kinh, toàn bộ hệ thống máu cũng có tổn thương! Cộng thêm thị lực mơ hồ, tôi càng khẳng định điểm này!"
Bác sĩ nghe thấy vậy, lập tức phân phó y tá trưởng: "Lấy máu! ! Mau, kiểm tra lượng chì!"
"Tôi đi! !" Tô Thụy Kỳ trong nháy mắt nhận lấy ống kim và găng tay cao su từ tay của y tá trưởng đến bên Trang Hạo Nhiên rút máu, nói: "Khi anh ấy bị ngất, tôi nghe thấy âm thanh rất lạ trong lồng ngực của anh ấy, có chút không bình thường!"
Anh vừa nói xong, đem mẫu máu lấy ra, tự mình giao cho y tá trưởng, thế nhưng tay mới đưa ra, lại rút về, nói thẳng: "Để tôi tự đi! !"
Tất cả bác sĩ cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ ngay lập tức chỉ đạo y tá theo dõi chặt chẽ bệnh tình của Trang Hạo Nhiên, sau đó anh mới nhanh chóng rời đi, nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc, Trang Tĩnh Vũ cùng người hai nhà, anh cũng không nhiều nói, liền trực tiếp cầm mẫu máu hướng phòng xét nghiệm đi đến, viện trưởng vội vàng dẫn hai người theo sau đến trước mặt Tưởng, Trang chủ tịch cùng phu nhân, khẩn trương nói về tình trạng của Trang Hạo Nhiên...
Ân Nguyệt Dung nghe viện trưởng nói tình trạng của Trang Hạo Nhiên lập tức đau lòng khóc lên, sợ đến lỗi hồn bay phách tán, nghẹn ngào gọi; "Hạo Nhiên..."
Trang Tĩnh Vũ ôm lấy vợ, muốn an ủi, nhưng vì nghe nói tình trạng con trai lần này có phần nguy hiểm, cũng bị dọa đến nỗi không nói nên lời...
Trang Ngải Lâm đứng ở một bên, cũng hai tròng mắt đỏ bừng khẩn trương, khó chịu, lo lắng đứng bên cạnh mẹ, nhưng cũng không thể nói chuyện.
Tưởng Vĩ Quốc cùng Cố Mạn Nghi cũng bị lời nói của viện trưởng làm cho khiếp sợ nhưng vẫn đi lên phía trước, dò hỏi viện trưởng, bệnh tình cụ thể của Trang Hạo Nhiên như thế nào.
Sắc mặt viện trưởng nghiêm trọng nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cùng cố Mạn Nghi nói: "Tôi nghĩ, thân thể tổng giám đốc Trang rất nghiêm trọng..."
Tô Thụy Kỳ đứng ở đầu bên kia, nghe lời này, không hiểu sao lại muốn quay đầu nhìn viện trưởng, liếc mắt một cái...
Viện trưởng tiếp tục khẩn trương nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cùng Diệp Mạn Nghi, vừa muốn nói, lại thấy Thẩm Quân Dụ đang thì thầm nói gì đó với Tưởng Thiên Lỗi, Tưởng Thiên Lỗi ngẩn ra... Hắn tiếp tục nhìn về phía bọn họ, khẩn trương nói: "Theo kiểm tra ban đầu của bác sĩ, đêm qua bản thân tổng giám đốc Trang đã bị thương, hôm nay vì cứu Đường tiểu thư, tung mình xuống biển, thân thể lại thêm một lần bị thương nữa, hiện nay chính hôn mê bất tỉnh, Tô thiếu gia và các bác sĩ của chúng tôi đang cấp cứu, nghe nói cậu ấy vẫn không ngừng nôn ra máu, tình trạng không tốt lắm."
Ân Nguyệt Dung nghe thấy câu này, thật là sợ hãi, nước mắt rơi lã chả, tay vội vàng run rẩy nắm lấy cánh tay Trang Tĩnh Vũ, khóc nói: "Ông xã, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Con mình đã xảy ra chuyện! Con mình thực sự đã xảy ra chuyện! Đều tại ông bình thường hay đánh con mắng con, nói không ít lời khó nghe, nhìn nhìn, con trai thực sự nghĩ chúng ta không thích hắn ! Con đã xảy ra chuyện! Con trai của ta đang rất nguy hiểm! !"
Trang Tĩnh Vũ cũng đau lòng, ôm lấy bà xã, nước mắt tràn đầy hai mắt cũng không khỏi kích động, cũng có vẻ mất bình tĩnh, nặng thở phì phò tức giận, nói; "Nguyệt Dung, bà bình tĩnh một chút! Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Kia súc... Đứa bé kia vẫn là kiện tướng thể dục thể thao, bình thường bơi qua vịnh, cũng có thể lặn ở trong nước một giờ không lên! ! Không có chuyện gì không có chuyện gì! Không cần hù dọa mình!"
"Dù thế nào khi nó còn khỏe mạnh, cũng chịu được ít giày vò nhưng đang bị thương lại xuống biển cứu người làm sao chịu được, con trai đáng thương của ta..." Ân Nguyệt Dung chưa nói hết câu, lại đau lòng che mặt lên khóc.
"Mẹ! Đừng như vậy..." Lúc này, tâm trạng của Trang Ngải Lâm cũng rất lo lắng, bình thường đánh hắn, cũng là muốn cho thân thể hắn được khỏe mạnh hơn thôi, thế nhưng em trai phải do tự mình đánh, còn người khác không thể đụng vào! ! Lần trước em trai gặp chuyện không may mất tích, chính là ở nhà Bác Dịch đến khi không có việc gì mới trở về, không để người nhà lo lắng, thế nhưng lần này, mắt mở trừng trừng nghe em trai gặp chuyện không may, đang nằm cấp cứu trong phòng, cô cũng không khỏi lo sợ.
Diệp Mạn Nghi nghe Nguyệt Dung khóc như vậy, hai mắt nhanh chóng nặng trĩu, vẻ mặt đau lòng, vươn tay nắm cánh tay Tưởng Vĩ Quốc...
Tưởng Vĩ Quốc khẩn trương nhìn về phía viện trưởng, uy nghiêm, nói: "Bằng bất cứ giá nào, các ngươi nhất định phải bảo đảm tổng giám đốc Trang được an toàn, hiện tại hắn là nửa bầu trời của Hoàn Cầu chúng ta!"
"Vâng! Hai chủ tịch cùng phu nhân xin yên tâm! ! Chúng tôi nhất định sẽ đem hết sức, toàn lực cứu tổng giám đốc Trang!" Viện trưởng vừa nói hết câu, nhanh chóng xoay người, bước qua Tưởng Thiên Lỗi cùng Thẩm Quân Dụ, hướng đến phòng xét nghiệm.
Phòng xét nghiệm! !
Tô Thụy Kỳ đứng ở trong phòng xét nghiệm đang theo dõi bác sĩ cầm mẫu máu để kiểm tra, anh nhìn thấy trên màn hình máy vi tính, nồng độ chì trong máu của Trang Hạo Nhiên không ngừng tăng lên, vừa đến hai mươi, lại đến ba mươi, số liệu đang càng ngày càng đi lên, bác sĩ xét nghiệm cũng ngơ ngác nhìn số liệu vượt lên cột UG60 , tiếp tục đang đà đi lên, vượt qua sáu mươi, cho đến bảy mươi, tám mươi, chín mươi, một trăm, hoàn toàn...
Bác sĩ nặng nề thở một cái, kinh ngạc nhìn về phía con số đang tăng lên, lãnh đạm nói: "Trời ạ! ! Cao như vậy! !"
Tô Thụy Kỳ nhìn số liệu kia dừng ở mức 160, anh lập tức cầm điện thoại lên, bấm máy đến thẳng phòng cấp cứu, và nói với y tá trưởng: "Chẩn đoán chính xác, bệnh nhân bị trúng độc chì, phải lập tức bài chì, chuẩn bị DMS, EOTA! !"
Bên kia cúp điện thoại, nhanh chóng xoay người, lại nhìn thấy viện trưởng khẩn trương đi tới phòng xét nghiệm dò hỏi tình huống, lập tức nói:"Chuẩn đoán chính xác tổng giám đốc Trang trúng độc chì, cho nên mới dẫn tới bị thương nặng như vây, lập tức bài chì!"
Viện trưởng vừa bước tới cửa phòng, nghe thấy lời Tô Thụy Kỳ vừa nói, tức khắc khiếp sợ, nhìn và hỏi Tô Thụy Kỳ; "Bị trúng độc chì? Sao lúc trước không biểu hiện gì?"
"Có thể là trúng độc cấp tính! Cơ thể tổng giám đốc Trang cường tráng khỏe mạnh như vậy, không biểu hiện ra bên ngoài cũng là điều bình thường !" Tô Thụy Kỳ vì đang vội, liền nhanh chóng đi ra ngoài, chạy về phòng cấp cứu! !
Trong phòng cấp cứu! !
Thân thể Trang Hạo Nhiên bắt đầu không bình thường, bị co giật, bác sĩ cấp cứu lập tức phân phó y tá chuẩn bị Natri phenobarbital, để tiêm vào bắp thịt, Tô Thụy Kỳ lúc này thở hổn hển xông tới, vội vàng chỉ đạo: "Lập tức chuẩn bị dung dịch acid sulfuric để rửa ruột trước đã! Mau! !"
"Vâng! !" Một y tá khác lập tức đi chuẩn bị! !
Tô Thụy Kỳ nặng nề, thở phì phò, hai tay chống ở trước mặt Trang Hạo Nhiên, bình thường nhìn thấy anh tràn đầy nhiệt huyết, khuôn mặt luôn tươi cười, thực sự không quen gương mặt tái nhợt này, hai tròng mắt kiên nghị của anh lóe ra nhìn nói: "Anh sẽ không có chuyện gì!"
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
***
Bên ngoài phòng cấp cứu, mọi người đang lo lắng chờ đợi, ngay cả thói quen luôn luôn bình tĩnh của Tưởng Thiên Lỗi cũng bị thay đổi, hôm nay cũng đứng ngồi không yên.
Viện trưởng cũng mọi người đang cùng nhau ngồi trước màn hình, quan sát Tô Thụy Kỳ và các bác sĩ đang cứu chữa khẩn trương, trong lòng hắn cũng lo lắng vạn phần! !
Phòng bệnh độc lập bên kia, Truyền đến tiếng kêu đau đớn của Thanh Bình rống lên, vì đây là phòng bệnh độc lập cho nên không có quấy nhiễu đến các phòng khác của bệnh viện, mấy hộ lý đi dọc theo hành lang, thấy bảo vệ rất nghiêm ngặt, khi nghe tiếng khóc đáng sợ ở trong phòng nữ bệnh nhân kia phát ra, làm các cô sợ hãi phải đi vòng qua đường khác...
Uyển Thanh đứng ở ngoài phòng bệnh, ngẩng đầu nhìn bộ dáng sợ hãi của mấy hộ lý kia, hai mắt của cô lóe lên, lại nghiêng mặt lắng nghe tiếng rống bên trong!
"Đồ khốn kiếp đáng chết này! ! Nếu như đợi một lát nữa chứng minh Thanh Bình bị oan, ta nhất định đem bọn chúng lột ra! ! Nhất là Tiêu Yên kia! !" Mỹ Linh đứng một bên, hai mắt tràn đầy nước mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, lại được trông coi nghiêm ngặt, nghẹn ngào nói.
Uyển Thanh từ sau khi Lãnh Mặc Hàn rời đi, bình tĩnh đứng ở một bên.
Mỹ Linh đi tới trước mặt Uyển Thanh, khẩn trương cùng kích động kêu lên: "Cô vì sao vừa nãy không nói đỡ Thanh Bình một câu? Cô biết rõ cô ấy bị oan!"
Uyển Thanh nhíu mày nhìn về phía Mỹ Linh, yếu ớt nói: "Tôi làm sao biết cô ấy bị oan chứ?"
Mỹ Linh ngẩn ra, nước mắt rơi xuống nhìn về phía Uyển Thanh.
Uyển Thanh cũng nghiêm túc nhìn và bất đắc dĩ giải thích; "Ngay cả tôi cũng hoài nghi chính tôi, rốt cuộc kia bình rượu đỏ kia đi đâu ! ! Vừa hay cô có nghi ngờ chính mình không?"
"Tôi... ..." Mỹ Linh nhất thời tim đập mạnh.
Uyển Thanh cười lạnh nhìn nói với cô: "Lòng người chính là đáng sợ như vậy! Nó ẩn giấu ở trong thân thể, bản thân mình cũng không thấy rõ lắm, huống chi người khác?"
"... ..." Mỹ Linh nghe lời này, hai tròng mắt cường liệt lóe lên một cái, nắm chặt tay, cắn răng kiên quyết nói; "Tôi tin Thanh Bình! ! Cô ấy sẽ không làm loại chuyện này!"
"Nếu như cô hiểu rõ một người! Còn cần tôi phân tích làm cái gì?" Uyển Thanh lại lạnh lùng nhìn cô.
"Vậy cô..." Mỹ Linh nhất thời ngẩng đầu, đau lòng nhìn về phía Uyển Thanh, hỏi: "Cô đến đây nhìn cô ấy làm gì?"
Uyển Thanh nghe lời này, hai tròng mắt chợt lóe, nhìn xung quanh nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là hơi ngửa mặt, thần sắc lại hơi lộ ra mấy phần thần bí, cất bước đi về phía trước...
"Ai!" Mỹ Linh vội vàng gọi.
Uyển Thanh đi qua hoa viên, sau đó đi qua cầu nối hai tòa nhà, từng bước từng bước hướng đến trung tâm bệnh viện, đôi mắt lạnh lùng bước đi, nghe thấy tiếng giày cao gót bước trên sàn gạch rất rõ ràng, rất mạnh mẽ!
Ở phòng cấp cứu mọi người còn đang sốt ruột chờ đợi...
Uyển Thanh xuất hiện, chậm rãi đi đến, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn đứng cách xa mọi người, nhìn xung quanh một lượt, như là vô ý nói bên tai của anh, khẽ nhúc nhích môi, hơi hạ giọng nói; "Rượu đỏ đã được bí mật cất đi, dự đoán lúc này, đã tới biệt thự của tổng giám đốc Trang. Chỉ là lần này, đã làm khó Thanh Bình, cô ấy cái gì cũng không biết... Em tin, những người đó sẽ rất mau ra hiện..."
Sắc mặt Lãnh Mặc Hàn u ám, hai tròng mắt mạnh mẽ lóe lên một cái.
***
Trung Quốc một chân trời khác!
Sáng sớm, trăm hoa đua nở, tỏa hương khắp nơi, chim hót líu lo, từng mảnh lá xanh của rừng trúc đón gió mát, sương mù bay lơ lửng, một phụ nữ mặc áo yếm màu trắng, quần yoga trắng, đi chân trần, lấy lá trúc làm đối thủ, bàn tay giống như con rắn nhẹ nhàng di chuyển, thủ pháp thuần thục tránh né lớp lá dày đặc, thân thể nhanh nhẹn từng đợt tung lên hạ xuống, cảm giác như một hạt bụi cũng không dính vào người! !
Thỉnh thoảng lá trúc xẹt qua đôi mắt quyến rũ, đủ thấy sự lợi hại của người phụ nữ này! !
Một trận gió lại thổi tới, từng chiếc lá trúc rơi xuống.
Một thân ảnh màu đen, ngồi thiền ở trên một gốc cây già hàng trăm tuổi, không vì bất cứ vạn vật nào mà di chuyển, bóng dáng cứ như thế mà trầm mặc.
Có tiếng bước chân từ rừng trúc truyền đến.
Dẫn đầu người Bóng Đêm nhanh chóng đi tới sau lưng, tôn kính nói; "Chủ nhân, rượu đỏ lại lần nữa bí mật biến mất!"