Chương 916: Em đang ở đâu?
Trong phòng bệnh truyền đến một tiếng kêu thê lương.
Nữ y tá nằm nghiêng trên mặt đất lạnh như băng, hai chân run rẩy, tất cả đều là máu tươi tràn ra, khuôn mặt của Uyển Thanh vẫn bình tĩnh, cầm lấy cây dao sắc nhọn , rạch lên giữa bắp đùi một nhát, tay lại tiếp nhận công cụ Mỹ Linh lần lượt đưa cho mình và con chip ghi âm cỡ nhỏ nhét vào trong thịt, vừa rồi cùng Tô Thụy Kỳ học kỹ thuật khâu vết thương, cầm lấy xuyên qua đường cong, còn có cái kìm, cũng không gây tê cho cô ta, một bên vừa đứng lên, một bên âm u nói: "dù sao hôm nay cô để lộ bí mật của chúng tôi, đi ra ngoài cũng là chết, không bằng tiện nghi cho chúng tôi, cứu cho cô một con đường sống, thế nhưng là ngàn vạn lần đừng tưởng bở, lấy cái máy nghe trộm từ đùi trong ra, hoặc giả rất nhiều lối quay về, tôi đây có thể cam đoan với cô, cô sẽ bị hai người chúng tôi, khiến cho cô sống không bằng chết! "
Nữ y tá đó cảm nhận được từng kim từng kim đâm vào thịt của mình, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, thậm chí cảm giác được máy ghi âm nghe rầm rĩ giấu ở trong thịt, đau đến tê tâm liệt phế, cô thật sự chịu đựng không nổi, thở gấp ...
Uyển Thanh lại như cũ mặt không thay đổi từng kim từng kim khâu hết miệng vết thương, nhìn máu tươi từ đường cong và lỗ kim trong đang điên cuồng tràn ra, cô dừng lại, đem tuyến dây quấn quấn, chỗ đó quấn quấn, cảm giác, cảm thấy có chút là lạ, liền quay đầu, nhìn về phía Mỹ Linh nghi ngờ nói; "buổi sáng Tô thiếu gia dạy tôi khâu vết thương? phần cuối thu kim phải làm sao?"
"Sao tôi biết được? Tôi đâu có học!" Mỹ Linh ngồi ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, vuốt vuốt đầu của mình.
Lãnh Mặc Hàn vẫn như cũ ngồi ở một bên, vuốt vuốt cái bật lửa.
Uyển Thanh cau chặt mi tâm, nhìn Mỹ Linh, mới tiếp tục tức giận khâu hết vết thương lại, âm u nói; " đau lắm phải không? thật sự xấu hổ, tôi không phải bác sỉ chuyên nghiệp. bất quá muốn cô nhớ kỹ, hôm nay cô đi ra ngoài, nếu như dám lấy cái con chip này ra, lộ chuyện ra bên ngoài dù có nữa chữ chúng tôi sẽ khiến cô đau hơn cái này gấp trăm lần. Có điều, cô cũng không còn đường để đi, phản bội tổ chức, chủ nhân của cô bắt cô thì sao? Chẳng bằng tiện nghi cho chúng tôi, tương lai có con đường tốt để đi, tôi cam đoan với cô, sau khi xong chuyện này, tôi sẽ tha chết cho cô."
Nữ y tá nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cả người đổ mồ hôi, đau đến choáng váng đầu óc, quả thực so với ai khác còn khó chịu hơn.
Uyển Thanh nhắc mí mắt lên, nhìn cô một cái, liền nở nụ cười mà không phải cười, cau chặt mi tâm, tiếp tục sỏ sợi dây tuyếndài kia, qua lại hai bên ở trong thịt...
"A ————" nữ y tá đau đến đầu chôn xuống đất, nước mắt tràn ra, hai chân đã bắt đầu đau đớn mà run rẩy.
Đột nhiên ánh mắt của Uyển Thanh sáng lên, cẩn thận từng li từng tí trong đống máu tươi trên thịt, kéo kim qua trái phải, rốt cuộc cũng khâu xong khe hở của vết thương, cô cũng mệt mỏi đến trên trán đổ đầy mồ hôi, vừa cắt đứt chỉ, vừa lắc đầu cảm thán nói; "Bác sĩ cũng không phải là việc tốt, quá chú ý chi tiết rồi."
Tiêu Yên mỉm cười mà cầm bình nước khử trùng, đi tới, ung dung rảnh rỗi nói : "Vậy cũng không phải? Có thể làm bác sỉ đều là người không đơn giản, bọn họ lợi hại như vậy, vì báo thù, học đại học y khoa tám mười năm, dễ dàng sao? Y tá cũng phải 3 4 năm đi?"
Uyển Thanh không để ý cô, chẳng qua là tiếp nhận bình nước khử trùng cô đưa tới, tàn nhẫn đỗ lên miệng vết thương...
Lúc này Lãnh Mặc Hàn mới chậm chạp đứng lên, đi đến trước mặt y tá kia, âm u mà ngồi xổm xuống, hai con ngươi lạnh nhạt, bá một tiếng, bật lửa trong tay sáng lên, nhìn ngọn lửa ửng đỏ theo hô hấp ổn trọng của bản thân mà có chút lay động, anh chậm chạp mà di chuyển cổ tay, nghiêng bật lửa trong tay, lại để cho lửa kia chậm chạp mà thiêu đốt máu tràn ra ở trênmiệng vết thương... 17frc.
Hai mắt nữ y tá nóng lên, trong nháy mắt đau đến há miệng hét to, Uyển Thanh tức giận mà nhét miếng vải vào miệng cô ta, cô ta A... một tiếng, cả khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, cắn răng chịu đựng máu trên người bị lửa thêu đốt đau đớn, đau đến tê tâm liệt phế...
Vẻ mặt Lãnh Mặc Hàn chỉ lạnh lùng như cũ, âm u mà lại nắm cái bật lửa, âm thanh xèo xèp mà đốt da thịt mềm mại bị thương của cô ta, nhìn máu và thịt bị thêu cháy, lạnh lùng nói : "Trong thân thể mỗi người, đều ở một ma quỷ cô có, tôi cũng có, người muốn sống, phải thức thời thông minh chút, cũng đừng có khiêu chiến ma quỷ trong người của người khác, cũng không đừng nghĩ muốn hận thù gì mà phải trả giả, đến cùng có tình trạng gì, tôi có thể thẳng thắn nói cho cô biết, nếu cô phản bội tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết... So với chủ nhân của cô càng làm cho cô sống không bằng chết... Vì vậy, không nên khiêu chiến tới điểm mấu chốt của tôi..."
Cả người nữ y tá đau đến nổi hết gân xanh, hoa mắt run rẩy, từng đợt đau đớn dẫn tới cả người cô ta bắt đầu run rẩy, đau đến hai con ngươi tràn đầy tơ máu, trái tim giống như căng nứt ra, hoàn toàn hít thở không thông, nói không ra lời! !
Lãnh Mặc Hàn lại như cũ tiếp tục vô tình nắm cái bật lửa trong tay, dọc theo đường máu chảy tiếp tục thiêu đốt lên, vưa vì cô cầm máu, vừa nói : "Bên trong vết thương của cô, có hệ thống tự nổ tung, nếu như trong quá trình này, cô có chút không nghe lời, cho sẽ khiến cơ thể của cô bạo nổ, đây là ràng buộc duy nhất mạng sống của cô, hiểu chứ?"
Cả người nữ y tá run rẩy co giật, mồ hôi lạnh ứa ra, hai mắt như cầu xin được chết đi, đau đến nói không ra lời...
Ánh mắt Lãnh Mặc Hàn nhíu lại, có chút không vui bật lửa ra ngọn lửa lớn hơn, nặng nề đặt đến chỗ miệng vết thương của cô ta, chỉ nghe một thanh âm vang lên! !
"A ————" nữ y tá giống như đau đến nứt tim nứt phổi, đơn giản làm rớt miếng vải trắng, giọng nói khàn khàn giống như bị rách cổ họng cầu xin tha thứnói : "Hiểu.. hiểu.. đã hiểu..."
Uyển Thanh nghe lời này, trong nháy mắt mới ngẩng đầu, tay cầm thuốc giải độc rắn, nhét vào trong miệng của cô ta, mới phân phó : "Lúc đi ra ngoài, tốt nhất không nên để bộ dáng quá đau khổ, miễn cho bị người ta chú ý, sẽ không tốt, hiểu không?"
Nữ y tá càng không ngừng nặng nề thở gấp, đau đớn gật đầu, trên trán vừa đổ mồ hôi, vừa run lẩy bẩy gật đầu.
"Cút!" Lãnh Mặc Hàn ném đi cái bật lửa.
Mỹ Linh nghiêng người ném cho cô một bộ quần áo y tá mới, mới mặt lạnh nói; "Thay quần áo xong hả cút! !Bộ dáng cứ làm bộ ủy khuất, giống như chúng tôi khi dễ cô vậy!"
Lãnh Mặc Hàn đã không muốn nói thêm lời nào, chậm chạp đứng lên, hai tay đút vô túi quần, vẻ mặt lạnh lùng bước đi ra phòng bệnh.
Uyển Thanh cũng bước nhanh đuổi kịp, đối với Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng nói : "Thật là cám ơn Nhã Tuệ, bởi vì cô ấy làm hỏng gốm sứ, để cho chúng ta thật sự là đã đoán đúng, quả nhiên là ở huyện kia, lần này chúng ta đã có địa chỉ vô cùng chính xác, có phải muốn lập tức hành động hay không?"
Lãnh Mặc Hàn không nói lời nào, chẳng qua là dọc theo hàng lang bệnh viện đi lên phía trước, sắc mặt ngưng trọng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Uyển Thanh nhìn bộ dáng này của anh, cũng không nói chuyện nữa.
Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng đi đến phòng bệnh khu Vip, vốn là nhìn cửa phòng bệnh đang đóng chặt của Đường Khả Hinh, mới từ từ nói : "Tăng số người ở xung quanh bảo vệ an toàn của cô ấy, tuyệt đối không thể lại có chuyện gì xảy ra, bắt đầu từ hôm nay, thuốc uống của cô ấy, toàn bộ từ Tô thiếu gia tự mình xem qua, người của chúng ta tự mình nhìn chằm chằm vào y tá đưa thuốc, tuyệt đối không thể lại mượn tay người khác cho người khác! ! Căn phòng bốn phía giám sát và điều khiển đã khởi động rồi chưa?"
"Đã khởi động! !" Uyển Thanh lập tức nói.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Đôi mắt của Lãnh Mặc Hàn lóe lên, nghĩ đến rượu đỏ vừa mới xuất hiện, mặc dù Đường Khả Hinh tạm thời an toàn, nhưng vẫn là phải đặc biệt cẩn thận, hơn nữa anh nghi hoặc một chuyện, từ trước đến nay tiểu Đường làm việc rất cẩn thận, vô cùng tự ái, lần này sao có quyết tâm lớn như vậy, lấy hết dũng khí, một thân một mình muốn uống cạn rượu đỏ? Chẳng lẽ cô ấy đã cùng thỏa thuận với người nào đó? Mang theo nghi hoặc này, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh của Trang Hạo Nhiên ra, cũng nhìn thấy Tô Lạc Hoành, Lâm Sơ Nhai, Tào Anh Kiệt đã thả người nhảy lên giường bệnh, bổ nhào vào trong ngực Trang Hạo Nhiên, vui vẻ cảm động kêu to : "Lão đại! ! Anh dọa chết chúng tôi rồi, nhìn thấy anh nhảy xuống biển, chúng tôi đều vội muốn chết!"
Trang Hạo Nhiên bưng lấy chén cháo kia, vẻ mặt đau khổ nhíu lại, nói : "Các ngươi chết cho tôi nhờ! ! Cơ thể ông đây còn chưa có hồi phục đó? Nếu ông đây biết ai cho ông hút ô-xy hoá chì hả, tôi nhất định phải làm thịt hắn ta.!"
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, chẳng qua là trầm mặc mà đi vào.
"Đã đến?" Trang Hạo Nhiên thấy Lãnh Mặc Hàn, hơi buông chén sứ, thu hồi sắc mặt hỏi; "Tình huống sao rồi hả?"
Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt nói : "Bức ra rồi."
"Đương nhiên bức ra rồi! !" Tô Lạc Hoành đứng gần Trang Hạo Nhiên nằm xuống, vừa vuốt cơ bắp khêu gợi của anh, vừa cười nói : "Vừa rồi tôi nhìn vô phòng bệnh một cái, chậc chậc thật tàn nhẫn."
"Từ trước nếu hoàng đế không tàn nhẫn không giết người sao có thể đoạt giang sơn?" Lâm Sơ Nhai, liền muốn đẩy Tô Lạc Hoành ra, bản thân đi chen lấn Trang Hạo Nhiên.
Lãnh Mặc Hàn ngược lại không cho là đúng nói : "Hoàng Đế chưa bao giờ giết người, giết người đều là thủ hạ của hắn..."
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, nhếch miệng mỉm cười, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn.
Lãnh Mặc Hàn chậm chạp ngồi trên sa lon, suy nghĩ một chút, mới âm u nói : "Bây giờ chúng ta có thể lấy được rượu đỏ, tiểu Đường tạm thời an toàn, chẳng qua là dù sao cô ấy cũng là cô gái cất giữ rượu đỏ nhiều năm, phương diện kia người đối với cô ấy còn có chút kiêng kị, chẳng qua là bây giờ chỉ phân tán lực chú ý của cô ấy mà thôi. Nhưng là bí mật rượu đỏ, không thểgiấu diếm, nhất định phải càng nhanh càng tốt, vì vậy bây giờ thời gian của chúng ta không nhiều lắm!"
Uyển Thanh cùng người vệ sĩ khác, còn có người mặc áo đen giữ ở ngoài cửa, mỗi người vô cùng cẩn thận mà nhìn về phía tình huống chung quanh.
Lúc này Mỹ Ngọc, bước nhanh mà đi tới trước mặt Uyển Thanh, nhỏ giọng ở bên tai của cô nói; "Chúng tôi phát hiện hành động bí mật của viện trưởng, bây giờ ông ta đang mượn cơ hội ra ngoài! !"
Uyển Thanh nghe lời này, hai con ngươi nhanh chóng lóe lên, lập tức nắm chặt cổ tay Mỹ Linh, thấp giọng mà phân phó : "Ngươi lập tức để cho Giang Thành cùng Tiêu Yên đến đây canh giữ, bảo đảm cuộc nói chuyện bên trong, không cho người ngoài nghe thấy, ngay cả một con muỗi cũng không lọt qua! !"
"Vâng! !" Mỹ Linh lập tức gật đầu.
Đôi mắt của Uyển Thanh có chút do dự, bởi vì chuyệnkhẩn cấp, còn chưa truyền tin cho Lãnh Mặc Hàn, bản thân đã nhanh chóng đi ra ngoài! !
***
Sân bay! !
Một máy bay hành khách vô cùng lớn, mang theo âm thanh ong ong chấn động hướng rung trời bay thẳng lên bầu trời xanh thẳm! !
Một phụ nữ, đang mặc váy ngắn bó sát màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác ngắn tay màu vàng nhạt đến đầu gối, buộc tóc đuôi ngựa, mang kính râm thật lớn, trên lưng đeo blo màu trắng, một tay đút vào túi áo khoác, một tay đẩy nhẹ kính râm, ngón tay lơ đãng mà lướt qua trong tai, mới âm u hỏi : “Cô ta ở đâu?"
"Đường lớn Tây Hoàn!" Một giọng nói truyền đến.
Phòng lớn lãnh lẽo của con gái. **************************************************************************************************