Chương 936; Khát nước
Văn phòng tổng giám đốc! !
Tưởng Thiên Lỗi không thể tin nổi mà đứng lên, sắc mặt hơi lộ ra chút tiều tụy, ho khan, hai con ngươi mãnh liệt bắn ra ánh sáng, nhìn về phía Thẩm Quân Dụ và Đông Anh, lặp lại câu nói mình vừa mới nghe được, nhanh chóng nói : "Các ngươi nói cái gì hả! ? Các ngươi nói, Như Mạt được cứu đi? Thậm chí giết tất cả vệ sĩ của tôi?"
Thẩm Quân Dụ đứng ở một bên, sắc mặt nặng nề mà nhìn về phía anh, gật đầu nói; "Phải! Chuyện này, quả thật là chúng ta sơ sót, thật không ngờ sẽ có người sử dụng quy mô lớn như vậy đi cứu cô ta! Nghe nói tình huống lúc đó, có không ít người đã mai phục ở trước nhà thờ và các cao ốc, thậm chí sử dụng đến vũ khí tàn nhẫn như vậy,, trong đó còn có ảnh hưởng gây thiệt hại đến xe ta-xi hơn mười hành khách! Lưng và thậm chí cả mặt cũng bị thương rất nghiêm trọng!"
Trong nháy mắt Tưởng Thiên Lỗi xoay người, hai tay nắm chặt quả đấm đến khanh khách rung động, nhớ tới gương mặt bình thường luôn dịu dàng của Như Mạt, thật không ngờ cô ta lại ngoan độc như vậy, rồi nói ra nghi vấn của mình, nói : "Cái này kì quái! Mặc dù Như Mạt có liên quan đến tập đoàn sát thủ kia, thế nhưng cô ta gặp chuyện không may, lại sử dụng quy mô lớn như thế tới cứu cô ta, thậm chí không sợ cảnh sát trong thành phố, thậm chí coi rẻ cảnh vệ, chuyện này là sao?"
Trần Tuấn Nam ngồi ở phía trước vị trí Tổng giám đốc, nhíu chặt mi tâm, nhanh chóng nói : "Nghe nói bí mật rượu đỏ, liên quan đến chính phủ và quan viên, tập đoàn sát thủ đó có khi nào cấu kết với chính phủ không? Thậm chí thân thế của Như Mạt, cũng không có đơn giản như vậy?"
Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mi tâm, nhìn về phía Trần Tuấn Nam! !
Tống Lạc Trạch, luôn xử lý công việc khách sạn bên Nhật Bản và Hàn quốc, ít khi về nước, chỉ thấy anh đang mặc âu phục màu lam, bên trong là áo sơ mi màu tím đậm, đầy hơi thở giới thượng lưu, hai chân vắtchéo mà ngồi ở trên ghế tiếp khách màu đen, hơi ngẩng đầu lên, lăng lẽ mà phân tích nói : "Tôi nhớ Như Mạt hình như lớn lên ở cô nhi viên, rồi sau đó đi theo Tần gia, chuyện này hiện nay xem ra, có quá nhiều trùng hợp! ! Hòan Cầu của chúng ta yên ổn nhiều năm như vậy, đều là bởi vì chúng ta hợp tác rất tốt với Tần gia, sau khi ông Tần vứt bỏ chính trị thì thương lượng càng lúc càng có lợi, nhưng từ khi Như Mạt ly hôn với thị trưởng Tần, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra! ! Thậm chí còn dính dáng đến ám sát, trúng độc, v..v…tình huống! ! Chúng ta giả thiết, quả thật nếu chuyện này dính dáng đến Như Mạt, thì lúc nào cô ta cũng có thể điều động thế lực, thật không có khả năng là quan hệ hợp tác bình thường! Tôi vừa rồi cúp máy, trực tiếp đến cục cảnh sát, điều tra khu vực giám sát và điều khiển, vừa đúng khu vực giám sát và điều khiển thành thị không có đóng, sau đó tôi liền đến hiện trường điều tra, vừa vặn thấy cameras trước của siêu thị, quay rõ ràng tình huống lúc đó, tôi phát hiện một chuyện, chính là phương hướng tản đạn lạc, còn có súng trường ám sát, ngược lại không như người bình thường bắn ra được!"
Tưởng Thiên Lỗi nhíu chặt mi tâm, nhìn về phía anh nói; "Ý của cậu là..."
Tiếu Nại đang mặc âu phục màu lam nhạt, áo sơ mi trắng, thân cao gần một tám - chín, ngồi ở trên vị trí, mỉm cười, mang theo quen chút kiêu ngạonói : "Quân nhân! ! Giống như quân nhân xuất ngũ!"
Đôi mắt của Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt lóe lên, suy nghĩ đến chuyện này! !
"Bọn họ cứu Như Mạt! Chỉ có hai tình huống! !" Thẩm Quân Dụ nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói : "Một là trên người của cô ta có bí mật, có giá trị lợi dụng! ! Nhưng tôi thấy tình huống này không giống! ! Bởi vì có giá trị lợi dụng, cứu người sẽ không thể nào cẩn thận từng li từng tí như vậy, mà tràn ngập tôn kính! ! Như vậy chỉ còn lại một khả năng!"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Thẩm Quân Dụ !
Vẻ mặt của Thẩm Quân Dụ nhàn nhạt mà nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng nói : "Vô cùng có khả năng, cô ta và thủ lĩnh nhóm người đó có quan hệ máu mủ, dù không phải là cha con, cũng có thể là người thân nhất! !"
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi nặng nề, im lặng nhớ kỹ câu này..."Người thân nhất! !"
"Nếu như giả thiết như vậy, có thể nói! !" Thẩm Quân Dụ lại nhanh chóng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói : "Rất nhiều nghi vấn của chúng ta, đều có thể hiểu rõ rồi! !".
"... ... ..." Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lập tức sắc bén nhìn về nơi nào đó, tay không kìm được mà nắm bút máy.
Lúc này Tiếu Nại quay đầu nhìn về phía Trần Tuấn Nam, hơi tươi cười, nói; "Nếu như Như Mạt là con gái của người đứng đầu tập đoàn sát thủ! ! Như vậy bây giờ cô ta mang theo bí mật của Tưởng gia, có thể giúp được một ân lớn cho quan viên chính phủ! ! Thậm chí tương lại, cô ta là nhân vật quan trọng để hủy diệt Hoàn Cầu của chúng ta! !"
Lúc này Tống Lạc Trạch, cũng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, phong cách nhanh chóng quyết đoán xử lý mọi chuyện, nói : "Hôm nay là thời khắc nguy cơ của Hoàn Cầu, đầu tiên chúng ta phải nhanh một chút tìm được bình rượu đỏ kia, hiểu rõ bí mật trong đó, mới có thể hóa giải vấn đề! !"
"Cái đó đến cùng... ..." Tiếu Nại nhíu mày nhìn về phía mấy vị tổng giám đốc, cười nói; "Đến cùng bình rượu đỏkia, đi vào trong đó rồi hả? Có thể... Vẫn còn ở chỗ tổng giám đốc Trang không?"
"Trăm phần trăm ở đó!" Thẩm Quân Dụ gần như có thể khẳng định nói : "Tính cách của Lãnh Mặc Hàn tôi hiểu rõ nhất, lần trước lúc nắm giữ thị trường chứng khoán, chiêu số của anh ta âm lắm! ! Tôi ghét nhất là anh ta với Tô Lạc Hoành! !"
"Bọn họ cầm rượu đỏ, là muốn làm gì hả?" Tiếu Nại nhíu mày nói.
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi vẫn mặt lạnh ngẩng đầu, nghiêm túc nói : "Hiện tại quan trọng nhất, không phải là bọn họ cầm rượu đỏ làm gì! Mà là rượu đỏ ở đó! Đồng thời chuyện này, chúng ta còn có một chuyện quan trọng hơn cần làm!"
Bốn vị phó tổng giám đốc cùng một chỗ nhìn về phía anh! !
Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên ánh sáng sắc bén, nói :====”Bắt được Như Mạt!”
Thẩm Quân Dụ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nhanh chóng nói: "BắtNhư Mạt, chúng ta không làm, nhưng tổng giám đốc Trang cũng sẽ phái người tìm được cô ta! Chỉ là, tôi đã sớm pháingười của chúng ta tìm kiếmở khắp thành, tin tưởng sẽ rất nhanh có kết quả! Bây giờ tôi khó hiểu một chuyện khác!"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh ta. Thẩm Quân dụ cũng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hai mắt chợt lóe, sâu kín nói: "Rốt cuộc cô ta đã hợp tác với ai trong chính phủ? Hàng động tiếp theo là gì?"
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai mắt lóe lên, nhanh chóng cầm một phần tài liệu lên, mở ra, rút ra bút máy màu đen, ở phía trên viết vài hàng chữ, sau đó nhanh chóng khép phần tài liệu này lại, đưa cho Đông Anh nói: “Cô lập tức đem phần tài liệu này bí mật đưa đến trong phủ Thủ tướng! Nhất định phải tự mình đưa! !"
Đông Anh lập tức đưa tay nhận lấy tài liệu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nặng nề gật đầu, nói: "Dạ! !"
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
"Cô phải chú ý! !" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đông Anh, vẻ mặt nghiêm túc giao phó, nói: "Chú ý sau khi Thủ tướng mở tài liệu này ra, ánh mắt của ông ta cùng vẻ mặt, sau khi trở về, nói rõ cho tôi biết! !"
Đông Anh không khỏi cảm thấy trong tim đầy áp lực, nhưng vẫn là vi gật đầu, nói;"Dạ! !"
"Đi đi! !" Tưởng Thiên Lỗi nói xong, sắc mặt liền biến thành lộ vẻ chút mệt mỏi cùng tiều tụy, hơi cúi đầu ho khan một tiếng.
Tống Lạc Trạch ngẩng đầu lên, có chút quan tâm nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói;"Anh không thoải mái hả? Muốn đi gặp bác sĩ hay không?"
"Không cần! !Bây giờ tôi muốn đi một chỗ! ! Tìm một người! !" Tưởng Thiên Lỗi trầm mặc một chút, mới híp mắt nhìn về phía trước, hai mắt lóe lên ánh sáng mãnh liệt! !
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi ra Hoàn Cầu, sau đó cầm điện thoại di động lên, vừa đi xuống bậc thanh, vừa bấm điện thoại gọi Tiêu Đồng của,: "Cô có thời gian, lập tức trở về, đi tìm điện thoại cho Lena, nếu như cô ấy đã nghỉ phép về, nói cô ta biết, tôi có việc gấp muốn tìm cô ta! Khi cô ta trở về điện thoại cho tôi!"
"Dạ! !" Tiêu Đồng nói xong, lập tức cúp điện thoại, đi tìm người! !
Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, liền cất điện thoại di động, cảm giác thời tiết nóng bức, liền nhanh chóng thoát cà vạt, cúc áo, vừa cởi âu phục xuống, vừa ngồi vào trong Rolls-Royce của mình, mới phân phó tài xế trở về bệnh viện, liền vô cùng đẹp trai ngồi ở bên cạnh mình, mặt của anh cười như không cười, nhìn về phía anh ta nói: "Thân ái! Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?"
Thẩm Quân Dụ ngồi ở ghế phụ kế bên tài xế, giận tái mặt, ở trước đầu gối, cong ngón tay. Tài xế nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt khẩn trương. Tưởng Thiên Lỗi chậm chạp quay mặt sang, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khó có được mập mờ, nói;"Không có gì, nhớ cậu!" Da gà run lên rụng đầy đất. Trang Hạo Nhiên nhanh nhẹn vươn tay, cài lại cúc áo trước ngực che đây bắt thịt mê người của bản thân, mới nặng nề thở ra một hơi, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cười lên nói: "Cho dù anh nhớ tới tôi, một cuộc điện thoại tôi liền đến rồi! Ngồi vào xe của tôi, làm cho mập mờ như vậy, muốn cùng tôi kết hôn hả?"
Tưởng Thiên Lỗi lần này không để ý tới anh nói gì, chỉ là hơ hững nói: "Tôi chỉ là . . . . . Đột nhiên cảm thấy khát nước, muốn đi nhà cậu uống ly nước!"
Mi tâm của Trang Hạo Nhiên căng thẳng, hai mắt mãnh liệt chợt lóe, nhìn về phía anh ta. Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cũng cười như có như không , nhìn về phía anh. "Nếu như cậu không có mất trí nhớ. . . . . ."
Vẻ mặt của Trang Hạo Nhiên không nhịn được bày ra khổ nhục kế, nhìn về phía anh ta có chút khó chịu nói;"Tôi còn đau lắm! Vừa rồi muốn trở về bệnh viện nằm xuống! Ngày hôm qua tôi còn mặc kệ hiềm khích lúc trước kêu Khả Hinh đi an ủi ah! Anh là người vong ân phụ nghĩa!"
Anh thù dai lắm nha, nhất là Thiên Lỗi! !
"Cho nên tôi cảm kích cậu! Đến nhà cậu uống ly nước, thuận tiện thăm Truy Phong của cậu một chút!" Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía anh, lạnh nhạt nói. Trang Hạo Nhiên cười cười, bất đắc dĩ nói: "Truy Phong nhà tôi không thích anh! Anh cũng không phải không biết! Huống chi, thương thế của nó không được, không thể gặp khách!"
"Vậy hả?" Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, lạnh nhạt nói: "Vừa rồi tôi kêu người ta mang một rương ong độc, đang muốn đi cho Truy Phong nhà cậu ăn! ! Nếu như cậu không trở về, nó có thể phải vô cùng lâu, thậm chí vĩnh viễn sẽ không gặp khách!"
"Phắc ! !" Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía anh ta, tức giận nói: "Oscar nhà anh, ông đây cũng chưa từng đối xử ác như vậy! ! Vì uống ly nước, về phần anh hả? Tôi với anh hôn lưỡi được không?"
"Vậy về nhà chúng ta hôn lưỡi! !" Tưởng Thiên Lỗi quay đầu, chăm chú nhìn anh một cái , nhanh chóng phân phó tài xế, nói: "Trở về Trang gia!"