Chương 948: Thở gấp công tâm
Editor: Chi Misaki
Mưa rền gió dữ, bóng trúc không ngừng lay động.
Toàn bộ thế giới dường như đều bị bao phủ bởi một mảnh tăm tối!
Chiếc Rolls-Royce màu bạc phóng nhanh trong làn mưa, dọc theo con đường núi thật dài, đi thẳng tới chân núi, ven theo hang đá, lướt vào trong! !
Ánh đèn được chiếu sáng! !
Chiếc xe cứ thế đi sâu vào trong, ánh đèn chiếu lên những tảng nham thạch bên trong hang động, một mảnh tối tăm mờ mịt, những đỉnh đá nhọn, cứ ngỡ như thời gian lao thẳng xuống, tài xế vừa nắm chặt tay lái, vừa có chút kinh ngạc nhìn phương hướng xung quanh, cảm giác ở đây nhiệt độ luôn giữ ở mức ổn định tầm 20 độ C, thoang thoảng mùi thơm nồng nàn của rượu, thật không thể không hỏi; "Đây là đâu a?"
Trang Hạo Nhiên chỉ là trầm mặc lãnh đạm, ngồi ở ghế sau, nhìn về phía hang động uyển chuyển, nhớ tới hồi bé, đã từng cùng ông nội đi tới nơi này, nhìn ông tự mình sắp xếp những thùng rượu trong đó, đối với anh lộ ra ý cười, lời ít ý nhiều nói: "Thế gian người nào có thể miêu tả rượu đỏ, đều là nông cạn ! ! Chỉ có đem rượu đỏ coi như sinh mệnh của chính mình, cất giấu sự tươi mới, cùng thành tâm đi đối mặt nó, con mới có thể phát hiện ra sự huyền bí trong đó! Ông vẫn luôn tin, hiện tại chúng ta thế nhân có thể hiểu được rượu đỏ, chẳng qua là chỉ là một chút bí mật của nó! Tương lai sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra!"
"Ông nội, bên trong rượu đỏ thực sự có thể cất giấu bí mật gì sao?"Đứa cháu trai này luôn rất thích ông nội ôn nhu rộng lượng của nó.
"Đương nhiên! ! Rượu đỏ trên thế giới này đều cất giữ bí mật! Bởi vì nó thay đổi thất thường, giỏi nhất chính là mê hoặc tâm trí cùng lý trí người thưởng thức! !" Ông nội Trang lời nói thấm thía: "Nếu như muốn cho một chai rượu đỏ cất dấu bí mật, phát huy được mị lực tối cao của nó, như vậy lúc chân tướng rõ ràng, nó nhất định khiến chúng ta đủ kinh ngạc ! ! Như vậy mới không phụ lòng mong mỏi của mọi người! !"
"Vậy làm như thế nào mới đủ kinh ngạc ạ?" Cậu bé không hiểu hỏi lại.
"À... ..."
"Ông nội... Người vì sao không nói lời nào?"
“Bí mật chân chính, không phải là hắc ám, lại càng không phải giấu kín, cũng tuyệt đối không phải là giết chóc, không phải là thương tổn, không phải là chia lìa... Bởi vì kinh ngạc, phải là mang đến cho người chính diện năng lượng , bất kể là hi sinh người khác, hay phải trả giá, xét tới cùng thì bản thân mình có thể tỉnh táo cùng tiến lên phía trước mới là điều quan trọng nhất."
Lời nói lạnh lùng lan tỏa thẩm thấu vào toàn bộ không gian hang động! !
Trang Hạo Nhiên kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn về phía hang động tối tăm mà kéo dài này, anh dường như nhìn thấy một đứa bé trai, vừa cười vừa cầm lên một hòn đá nhỏ, ở trên tảng đá vẽ lại những điều mình thích, có chim nhỏ, có hoa hoa cỏ cỏ, có con cá nhỏ, thậm chí còn có cả những thùng gỗ đựng rượu, đôi mắt anh lóe sáng, hai tay không khỏi nắm chặt...
Một hồi tia chớp mãnh liệt chém xuống như xẻ ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm rền vang, đá vụn trên đỉnh thi nhau rơi xuống,văng tung tóe trên mặt đất! !
Trang Hạo Nhiên trong lúc ngẩng đầu, ánh mắt cũng sáng như những tia chớp ngoài kia vậy! !
Bệnh viện! !
Tưởng Thiên Lỗi cầm chiếc ô màu đen, đón lấy mưa gió trút xuống người, nhìn về phía bầu trời xa xa vừa sấm chớp dữ dội kia, vẻ mặt anh có chút ngưng trọng, tay nắm chặt chiếc ô, đôi con ngươi không ngừng di chuyển , trong người dâng lên một loại dự cảm không tốt...
"Tổng giám đốc..." Đông Anh che ô, tới trước mặt anh, nhắc nhở anh nói: "Chúng ta không còn nhiều thời gian lắm..."
Tưởng Thiên Lỗi cầm ô, đôi mắt như đã rõ ràng, tự hỏi một hồi, liền gật gật đầu, ở trước sự ủng hộ của vệ sĩ, cất bước đi về phía đại sảnh bệnh viện , lúc này anh nhìn thấy vô số quan viên cùng viện trưởng nhanh chóng tiến về phía khu vực phòng VIP, Tịnh Kỳ cũng đứng ở một bên, phân phó đặc công, cần phải loại trừ hết những người phục vụ, trong vòng một giờ, phải đem tư liệu về bác sĩ và người chăm sóc bệnh nhân đưa vào quản chế trung tâm, anh nhàn nhạt nhìn tất cả những điều nầy, biết đây là do Tịnh Kỳ cùng Hạo Nhiên an bài, liền không nói gì nữa nữa, cất bước đi vào một hành lang thật dài khác trong bệnh viện...
Cuối hành lang, có hai vị cảnh sát đang đứng, bọn họ mỗi người tay cầm súng, hết sức nghiêm túc đứng ở cương vị của mình, sắc mặt lạnh lẽo, mắt nhìn phía trước, không chút động đậy.
Tưởng Thiên Lỗi dừng lại, hơi nghiêng mặt.
Đông Anh lập tức giao hai cây dù đen cho vệ sĩ, sau đó nhanh chóng cất bước, đi tới trước mặt hai vị cảnh sát kia, lấy ra giấy xác nhận thăm tù, thậm chí là do giám ngục trưởng tự mình viết, hai vị cảnh sát mới khẽ gật đầu, hơi dời bước tránh ra!
Đông Anh quay đầu lại, khẩn trương nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi! !
Đôi mắt Tưởng Thiên Lỗi phát ra tia sáng mãnh liệt, hai tay kìm lòng không được nắm chặt, cuối cùng cũng bước lên, đi về phía trước... Đi tới trước cửa phòng bệnh, nhìn cửa phòng treo tên bệnh nhân Đường Chí Long, trong thâm tâm anh lại cất giấu sự tôn kính, đứng ở cạnh cửa do dự đã lâu, mới rốt cuộc nói; "Mấy người ở lại bên ngoài chờ tôi! Tôi muốn một mình đi vào! !"
"Vâng! !" Đông Anh cùng vệ sĩ lập tức lên tiếng trả lời.
Tưởng Thiên Lỗi lúc này, mới cảm giác lồng ngực nặng nề như bị ngăn cản bởi không khí dồn nén, tay cầm nắm cửa, nhẹ chuyển động, cửa cạch một tiếng mở ra, anh rốt cuộc cũng cúi đầu, cất bước đi vào, lập tức cảm giác được không khí trong phòng bệnh thật lạnh lẽo, kìm nén không được lại nhớ tới Đường Khả Hinh đau khổ rơi lệ vì người cha đáng thương của mình, anh lập tức ngẩng đầu, cư nhiên nhìn thấy bên trong phòng bệnh nho nhỏ, một người đàn ông chừng bảy mươi tuổi, tóc đã hoa râm, trên mặt là ưu thương mà năm tháng để lại, nếp nhăn nới khóe mắt rũ xuống, mặc đồ bệnh nhân màu trắng, cả người tràn đầy ưu thương, thậm chí còn có vô hạn buồn bã ———— anh trong nháy mắt hóa đá! !
Đường Chí Long lúc này, cảm thấy bên trong phòng bệnh có tiếng động không bình thường, ông đè xuống những mệt mỏi mở mắt, ở đôi con ngươi có chút ánh sáng, nhìn về phía người trước mặt...
Tưởng Thiên Lỗi trong khoảnh khắc nhìn về phía con người vĩ đại từng một thời hiển hách tại Hoàn Cầu này, thế nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của ông, tâm như bị nứt ra, lúc này tất cả những gì là nhi nữ tình trường, tất cả toàn bộ đều tan thành mây khói, trong thâm tâm anh chỉ còn lại sự kính phục người vĩ nhân của thế giới này! ! Anh ẩn nhẫn thật lâu, mới tôn kính đứng ở trước mặt Đường Chí Long, thập phần có lễ khom lưng, trầm trọng cũng đau lòng gọi: "Đường... . . . Đường chủ tịch! !"
Đôi mắt Đường Chí Long lập tức đầy lệ, nằm ở trên giường, giống như bệnh nhân thoi thóp còn một hơi, vẻ mặt kích động, nhìn về phía người thanh niên tuyệt đối có phong phạm của Tưởng lão đang đứng trước mặt này...
Trong lòng Tưởng Thiên Lỗi, như bị tảng đá nặng đè xuống, đối mặt bộ dáng như vậy của Đường Chí Long, anh không thể tìm ra từ nào khác, để miêu tả lại thái độ thập phần tôn trọng cùng kính ngữơng của mình, trong long lại một trận xót xa nói: " Chủ tịch Đường! ! Cháu là Tổng giám đốc của Hoàn Cầu-Tưởng Thiên Lỗi, là trưởng tôn Tưởng gia, hồi bé, từng cùng ngài có duyên gặp mặt mấy lần, chỉ là ngài lúc đó thân ở địa vị cao, vì Hoàn Cầu bày mưu nghĩ kế, dốc hết tâm huyết, cháu lại tuổi còn quá nhỏ, tịnh không có nhiều hơn cơ hội sùng bái ngài công thành danh toại! Thật sự cảm ơn ngài cùng ông nội đã dẫn dắt Hoàn Cầu, như rồng cuốn hổ chồm, một đường đi tới ngày hôm nay! ! Thế nhưng cháu vạn vạn không nghĩ đến, ngài lúc đó vì bảo trụ Hoàn Cầu, mà cam tâm tình nguyện gánh chịu ô danh này nhiều năm! ! Cháu ở đây, thay mặt tất cả nhân viên của Hoàn Cầu, còn có cha cháu cùng chủ tịch, cảm ơn ngài! ! Nhiều năm như vậy, ngài phải chịu ủy khuất rồi! !"
Tưởng Thiên Lỗi nói xong, lại vô cùng tôn kính, khom lưng cúi người, đôi mắt không khỏi nhạt nhòa.
Đường Chí Long nghe thấy những lời này, nhất thời lại bị bi thương bao phủ, đôi mắt già nua, lại kéo thêm những nếp nhăn buồn bã, nước mắt làm nhòe đôi mắt, nhìn về phía đứa nhỏ trước mặt này...
Tưởng Thiên Lỗi xúc động tiến lên hai bước, đi tới bên giường, lại vì quá mức tôn kính, không dám lỗ mãng, chỉ là tâm tình hỗn loạn đứng ở một bên, muốn nói chút gì đó, nhưng cái gì cũng nói không lên lời, chỉ là nhớ tới lúc Đường Khả Hinh vừa tới Hoàn Cầu, khóc lóc quỳ gối với chính mình, khát cầu kia một chút ánh sáng, nghĩ như thế, anh lại cảm thấy thật châm chọc, hối hận và tự trách, tay nắm chặt, hít thật sâu, áy náy cùng xót xa nói: "Nếu như cháu... Nếu như cháu đã sớm biết, Khả Hinh là con gái của ngài, cháu tuyệt đối sẽ không đối xử với cô ấy như vậy, tuyệt đối sẽ không, sẽ để cho cô ấy thấy được ánh sáng muôn màu của cuộc sống! Cô ấy vốn phải là thiên kim quý thể, có tài hoa tuyệt đối, phượng hoàng niết bàn! ! Là chúng cháu hiểu lầm cô ấy... Là lỗi của chúng cháu! ! Chúng cháu thật đáng chết! ! Làm cho cô ấy phải chịu nhiều ủy khuất như vậy! ! Thân phận của cô ấy đáng nhẽ ra so với mỗi người chúng cháu đều quý trọng hơn ! !"
Tưởng Thiên Lỗi nói cho hết lời, lại thật sâu hướng Đường Chí Long khom lưng ân hận cùng tự trách!
Đường Chí Long nghe xong lời nói này, khóe mắt cuối cùng chảy xuống giọt lệ, vốn là thiên ngôn vạn ngữ nuốt ở nơi cổ họng, nói không nên lời, lại vì Tưởng Thiên Lỗi , cuối cùng thanh âm khàn khàn, kích động cảm ơn nói: "Cuộc sống của mỗi người, đều tự có đạo lý riêng của nó! Mỗi loại trả giá, theo thời gian trôi đi, kỳ thực là chính mình... Không có người nào thiếu ai , tất cả đều là ông trời sắp đặt!"
" Chủ tịch Đường! !" Tưởng Thiên Lỗi nghe xong, trong nháy mắt đau lòng nói: "Quá khứ của ngài khiến trời đất rung chuyển đất, bày mưu nghĩ kế, tuyệt đối không thể có loại ý nghĩ do ông trời sắp đặt này! Vận mệnh không phải vẫn nắm giữ ở trong tay chúng ta sao? Ngài cùng hai người ông truyền lại lý tưởng, chúng cháu về sau mỗi người lãnh đạo, đều suốt đời không quên! Vô cùng cảm ơn ngài! Chúng cháu tuyệt đối không coi những gì ngài trả giá cùng hiến dâng, đều coi là chuyện đương nhiên! Cho nên, cũng xin ngài đừng có loại ý nghĩ này! Mặc dù biết ngài đang ở trong tù, góc cạnh cũng bị năm tháng mài mòn, nhưng là tinh thần của ngài, cũng sẽ luôn được truyền thừa cho thế hệ của chúng cháu. Cũng xin ngài, vào giờ khắc này, cũng đừng tuân theo thiên mệnh, cảm thán năm tháng trôi qua, đều là bánh xe vận mệnh! Chúng ta mỗi người đều phải đấu tranh nắm giữ số phận của chính mình! ! !"
Đường Chí Long nghe những lời này, đôi mắt sáng chói rạng ngời, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi vươn tay, nhẹ nắm lấy đôi bàn tay tràn đầy chai sạn của Đường Chí Long, cảm giác được làn da của ông nhăn nheo, vô lực, trái tim anh như thắt lại, loại đau đớn phát ra từ nội tâm, từ tận đáy lòng nói: " Cháu cũng xin thẳng thắn, trong quá khứ cháu đã làm rất nhiều việc có lỗi với Khả Hinh. Đáng tiếc lúc cháu cảm nhận được điều này, thì hối hận cũng đã không kịp nữa rồi, nhưng hạnh phúc của cô ấy đời này vẫn là chuyện quan trọng nhất trong lòng cháu! ! Hiện nay Hoàn Cầu đang bị bức ép, Khả Hinh không biết từ nơi nào lấy được chai rượu đỏ của ông già nhà cháu, muốn lấy cái chết, để bảo toàn cho Hoàn Cầu! !"
Đường Chí Long trong lòng, bỗng nhiên chấn động, chợt cảm thấy đại não khí huyết tràn đầy, đôi mắt mơ hồ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, không thể tưởng được kêu lên: "Cháu nói cái gì?"
Tưởng Thiên Lỗi lo lắng nắm chặt bàn tay của Đường Chí Long đau lòng nói; "Chú Đường! ! Khả Hinh cùng Hạo Nhiên yêu nhau! !Hai người đều là tự nguyện hiến dâng cho nhau! Mặc dù cháu cùng với Hạo Nhiên có rất nhiều mâu thuẫn, quan điểm bất đồng, nhưng cháu cũng chưa từng phủ nhận, cậu ấy là một người lãnh đạo xuất sắc! ! Hiện tại chai rượu đỏ không biết tại sao lại biến mất, Hạo Nhiên một thân chính nghĩa, cháu sợ cậu ấy không biết sẽ làm ra chuyện gì! ! Cho nên vãn bối ở đây khẩn cầu ngài, có thể đem bí mật rượu đỏ năm đó, nói cho cháu nghe được không! Để cho cháu có thể suy xét, xử lý một số chuyện được đúng mực! !"
Đường Chí Long lại vào chính lúc này, bởi vì lo lắng cho an nguy của con gái cùng Hạo Nhiên, mà máu dồn lên não, một trận thở gấp công tâm, trong miệng phun một búng máu, thấm ướt sàn nhà! !