Chương 967: xạ hương
"Ở trong mắt các ngươi, cây anh đào quả thật là rất đẹp, nhưng ở Nhật Bản, cây anh đào này còn được gọi là linh hồn hoa triệu hoán võ sư, rất được yêu thích, không tốt. . . . . ." Mộc Tử Linh mỉm cười nói xong, tay cầm túi xách, uyển chuyển đi về phía trước..
Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, nhìn về phía bóng lưng tự tin của Mộc Tử Linh, trầm mặc một chút, liền mới chịu cất bước đi về phía trước, lại thấy Tưởng Văn Phong, vẻ mặt lười biếng lạnh nhạt nở nụ cười, bước ra, cô chỉ liếc anh một cái rồi đi về phía trước, tim liền đập nhanh và loạn nhịp, nhớ tới lúc mình rơi xuống nước trong nháy mắt, liền chiếu lại ánh sáng, mà này cũng không phải ánh sáng bình thường, nhất định là có người cố ý! !
Cô liền quay đầu, hai mắt hơi híp, nhìn về phía Tưởng Văn Phong! !
Trên mặt của Tưởng Văn Phong cười như không cười, lại chọc cây kẹo đường năm đồng bỏ vào miệng ở trước mặt cô, vừa ăn, lại bên mút ngón tay, tiếngchóc chóc vang lên!
Đường Khả Hinh thật sự không chịu nổi nhìn về phía anh, cau mày nói: "Anh! ! Anh thật biến thái!"
"Đoạn cô bị mất trí nhớ kia! ! ? Là trước đó tôi ăn kẹo ngọt, sau đó cô ăn kẹo còn lại của tôi?" Tưởng Văn Phong không nhịn được, nở nụ cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh tức giận trừng mắt nhìn anh, mới nghĩ tới vừa rồi mình rơi xuống nước, liền cất bước đi tới trước mặt của anh, chỉ vào khuôn mặt kia mặt đẹp trai, nói: "Anh nói đi ! Mới vừa rồi đột nhiên tôi bị người khác mạnh mẽ ôm một cái! Có phải là anh cố ý hay không? Người khác không có gan lớn như vậy!"
Tưởng Văn Phong nghe lời này, trên mặt lại cười như không cười, cầm lên kẹo dẻo bỏ vào trong miệng nhai.
"Nói! !cuối cùng có phải là anh hay không?" Đường Khả Hinh lại nhìn Tưởng Văn Phong, tức giận kêu lên! !
Tưởng Văn Phong nghe lời này, rốt cuộc chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, không nhịn được cười nhai kẹo dẻo ngọt lịm kia nói: "Tôi đang giúp cô."
"Giúp tôi?" Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía anh, hai mắt trừng lớn, thẳng kêu lên: "”Anh muốn giúp tôi, cũng không đến mức trước mặt nhiều người đảy tôi xuống nước như vậy? Có thể lặng lẽ một chút được hay không, gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện chút, muốn kéo tôi ra khỏi hiện trường? Anh có biết vừa rồi tôi mất mặt lắm hay không hả?"
"Không mất mặt sao có thể phá hủy hình tượng của cô?" Tưởng Văn Phong cậy vào chiều cao của mình, liền khom người xuống, cùng Đường Khả Hinh mắt to nhìn thẳng, mới cười lên nói: "Tôi cũng đã đi qua nhiều quốc gia! Nhất là ở nước Pháp cùng Anh quốc! Cô lại phô trương như vậy đi tới buổi khai mạc, rất có thể dẫn tới các giám khảo sẽ bất mãn, đừng nói là cô không để ý tin tức giải trí đi?"
Đường Khả Hinh cau mày, đầu hơi ngẩng ra sau, trừng mắt nhìn anh, không khách khí nói: "Muốn tôi xem tin tức gì chứ? Thời gian của tôi quý báo như vậy, tôi sẽ không lãnh phí trên người mấy minh tinh kia đâu?"
"Cho nên! !" Tưởng Văn Phong phì cười, nhìn về phía cô nói: "Cô cũng không biết, vợ của hoàng tử Williamsinh con, ngày ấy ra viện, vẫn là anh ta một người xách theo nôi trẻ con đến đón vợ và con trai về nhà! ! Trừ ký giả bao vây người ta, có bao nhiêu ký giả cùng vệ sĩ! ? Lần tranh tài này mặc dù là cử hành trong nước, nhưng là giám khảo gần như là người phương Tây! Ánh mắt nên nhìn xa chút, thông minh một chút, em gái à!"
"Cái gì?. . . . . ." Đường Khả Hinh nghe xong lời này, liền giận đến phát run, nắm chặt hai quả đấm, nhìn về phía Tưởng Văn Phong lần nữa ngẩng mặt nói: "Anh xác định, anh lớn hơn tôi sao? Nếu như anh nhỏ hơn tôi, anh thấy tôi nên kêu một tiếng chị, tôi sẽ mua kẹo cho anh như thế nào?"
". . . . . . . . . . . ." Tưởng Văn Phong nghe lời này, nhịn cười nhìn về phía Đường Khả Hinh đang có dáng vẻ không phục, anh phụt một tiếng, ngẩng mặt bật cười nói: "Em gái này thật rất đơn thuần! Số tuổi cùng thông minh có thể liên quan đến nhau sao, em sẽ không dừng ở trình độ này đâu!"
"A! ! Người như vậy! Thật sự là. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh thật sự là bị anh ta chọc giận nói không ra lời, vươn tay run rẩy chỉ khuôn mặt vui vẻ của anh!
Mi tâm của Tưởng Văn Phong nhảy lên, không để ý tới cô nữa, mà là xoay người đi về phía trước, lúc đi ném lại một câu: "Cố gắng lên đi, em gái. . . . . .Bây giờ chúng ta thấy ánh sáng, đều là hơn ba triệu năm trước. . . . . . Đây là năm tháng dài đằng đẵng cỡ nào, mới có một chút ánh sáng!"
Đường Khả Hinh vẫncắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn anh, nhìn một lúc lâu, mới hừ hừ đi về phía trước.
Quảng trường buổi khai mạc! !
Đường Khả Hinh không cho đám người cặp song sinh đi theo, mà là một thân một mình cất bước đi vào quảng trường khai mạc, phát hiện hiệp hội thành viên rượu đỏ cấp thế giới, đám người giám khảo, đều nhìn mình, mặt của cô hơi đỏ, liền nhanh chóng cất bước đi tới trước mặt của mọi người, hơi khom người, khiêm tốn chào hỏi!
Vitas vẫn mặt lạnh nhìn cô.
Laurence cũng thả lỏng mỉm cười nhìn về phía cô.
Những tuyển thủ khác cũng nhìn về phía người con gái trung quốc này, chỉ biết là cô rất nổi tiếng ở khách sạn Á Châu, nhưng càng làm cho người ta mong đợi, đệ nhất lãnh đạo Trang Hạo Nhiên, lúc tuổi còn nhỏ cũng đã từng giành rất nhiều giải thưởng, còn có Giang Tử Thần, một người thần bí, đối với giám định rượu và thưởng thức vô cùng cao! ! Giờ khắc này, tất cả mọi người cũng kích động sôi nổi, lần tranh tài, đều vô cùng mong đợi.
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía hàng ghế đầu tiên, hai tròng mắt của cô cũng lóe lên, cất bước đi về phía chỗ ngồi của mình, rượu thần Á Lịch mỉm cười nhìn về phía cô, cô cũng lễ phép mỉm cười đáp lại, mới ngồi trở lại vị trí của mình.
Người chủ trì nhìn mọi người đã đến đông đủ, lập tức kích động cất giọng, cho mời Hội Trưởng hiệp hội rượu đỏ của thế giới, Johnson tiên sinh, còn có hai tổng giám đốc Hoàn Cầu và thị trưởng, cùng nhau cử hành nghi thức! !
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên! ! thảm đỏ nhanh chóng được trải ra chính giữa đường, hai màn ảnh lớn khác, liền bắt đầu chuyển hình, do trục quay tròn, từng hình kéo ở chung một chỗ, tạo thành cầu thủy tinh, bắt đầu xoay tròn rất nhanh, trong quá trình xoay tròn, rượu đỏ mãnh liệt tỏa sáng, giống như rượu chiếu ra tình cảm lãng mạn, đầu tiên xuất hiện là Hội Trưởng hiệp hội rượu đỏ, John tiên sinh, chỉ thấy người này chừng bốn mươi, mặc âu phục màu đen, thắt cà vạt, bên môi nở nụ cười vẫy tay chào hỏi mọi người!
Tiếp, chính là Tống thị trưởng, mặc âu phục màu xám tro, ông quen mang kính gọng vàng, vừa đi về phía trước, vừa vãy tay chào mọi người.
Một chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản dài, rốt cuộc trong khoảng khắc này, chậm chạp lái tới.
Mộc Tử Linh mới đi ra khỏi quầy rượu phòng khách, muốn đi đến quảng trường, nghe nói tổng giám đốc Hoàn Cầu tới, hai mắt của cô liền sáng lên, nắm chặt túi xách trong tay, đi phía trước tràn đầy vui vẻ và có mục đích đi về phía trước! !
Tiêu Đồng cùng Đông Anh lập tức mỉm cười tiến lên, chia ra đứng hai bên, đồng thời mở cửa xxe Rolls-Royce ra, tôn kính kêu nhỏ: "Tổng giám đốc!"
Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, vạt áo trước bình thường, xứng vạt áo hoa bươm bướm màu trắng, rất quyến rũ, trên mặt còn có nụ cười khiến người ta rung động. . . .
Trang Hạo Nhiên cũng mặc âu phục màu đen, áo sơ mi đen, kéo cổ áo ra, phối với áo trắng viền đỏ sậm, lộ rõ khí chất đàn ông phương Tây, đặc biệt, hơi thở bá đạo, hứng lấy ánh mặt trời nóng bức, nhìn về phía mọi người thì hai mắt sáng rực, vẫn luôn là ánh mắt sắc bén mà thâm sâu, nhưng khi anh cười một tiếng, toàn bộ thế giới lại nóng bỏng lóe lên. . . . . .
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Tưởng Thiên Lỗi cùng Trang Hạo Nhiên đồng thời nở nụ cười, đón tiếng vỗ tay đi về phía trước. . . . . .
Hai màn ảnh như cầu thủy tinh chuyển động, lần nữa phát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu đến trên người 2 người đàn ông này.
"Tôi. . . . ." Trang Hạo Nhiên vừa bước thảm đỏ đi về phía trước, vừa nhìn xung quanh, hắn tình không khỏi vừa nở nụ cười, vừa âm thầm nói: "Tôi. . . . . . Kể từ sau khi tôi về nước, giúp anh không ít chuyện! Hôm nay tôi còn chạy đến chính phủ, giúp anh tiếp không ít quan viên đâu!Anh cám ơn tôi như thế nào đây?"
Tưởng Thiên Lỗi vừa nhìn khách khứa phía xa mỉm cười gật đầu, vừa nói: "Có muốn thưởng cho cậu một viên kẹo hay không? Một viên ít! Hai viên có đủ hay không?"
Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười lên, nói: "Kể từ sau khi tôi trở lại, anh thật hài hước quá rồi!"
"Thế nào cũng không bằng cậu! Oscar mặc váy phấn hồng, còn treo ở trên bảng trong khách sạn Á Châu kìa! Trong khoảng thời gian này vẫn có không ít người liên lạc với Đông Anh, yêu cầu tìm bạn trai cho Oscar! Thật sự là nhờ có cậu giúp một tay!" Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nói.
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, lại cười lên nói: "Nhờ tôi mà nó có bạn trai! Ngày mai tôi đổi cho nó mặc quần trắng để nhìn một chút!"
Tưởng Thiên Lỗi nghe, cắn răng nghiến lợi, nói: "Chừng nào cậu mới trả nó cho tôi? Cậu cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sẽ đem truy phong của cậu đi hầm canh!"
"Lời này..!" Trang Hạo Nhiên cùng Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi lên sân khấu, vừa cười nói: "Cũng không phải là tôi không muốn trả lại cho anh! Từ lần trước nó cùng Truy Phong nhà tôi cùng chung đánh bại kẻ địch, bây giờ cùng Truy Phong nhà tôi như keo như sơn, thậm chí còn cưỡi trên lưng truy phong của tôi, khiến Truy Phong đưa nó đi hóng gió! Thấy tôi còn phải hâm mộ đố kỵ đấy! So với hai ta đều tốt hơn! Hai súc sinh này!"
Tưởng Thiên Lỗi bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng nhịn cười nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, nói: "Thật! Dùng nhân cách của tôi thề!"
"Cậu còn có nhân cách sao?" Tưởng Thiên Lỗi chỉ đành phải quay mặt sang, mặt nhìn tân khách khẽ nhếch nụ cười.
Một bóng hình xinh đẹp dịu dàng, thật sâu nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu, anh vẫn như vậy, sức quyến rũ không giới hạn, chỉ cần thấy được anh, thì cô cứ như một cô gái nhỏ ôn nhu động lòng người, ngón tay không khỏi nắm chặt, đôi mắt thâm tình, hận ý, càng không ngừng thở hổn hển, xen lẫn vào nhau, dịu dàng, mỉm cười, lạnh lẽo, co quắp. . . . . .
"Mộc Tử Linh nhất định có thể đưa Đường Khả Hinh ra khỏi cuộc thi đấu này sao?"
Đôi mắt của Như Mạt, sâu kín lóe lên một chút ánh sáng, tức giận muốn động, nhưng chỉ là cười cười, nói: "Nếu như không được! Chúng tôi sẽ giúp cô một tay"
"Giúp thế nào?" Người sau lưng hỏi
. Như Mạt ngẩng mặt, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi khí chất phong độ như vậy, âm u mà khát vọng, thâm tình nói: "Thiên Lỗi. . . . . . Anh không phải là vẫn muốn lấy được Đường Khả Hinh sao? Em giúp anh! Tối nay có một bữa tiệc, đến lúc đó các anh cùng đi, em cho anh một cơ hội, để cho anh cùng Đường Khả Hinh trải qua một buổi tối thật tốt đẹp! ! Anh nhất định phải cố gắng hưởng thụ sung sướng cùng cô ta! Như vậy, Đường Khả Hinh nếu đồng thời muốn có hai người đàn ông! Cô ta nhất định. . . . . . . . . Rất khổ sở! Anh nhất định cũng rất khổ sở! Hạo Nhiên nhất định sống không bằng chết! Ha ha ha...! Ba người cùng nhau khổ sở! ! Quá tốt đẹp!"
Cô ngừng cười, đôi mắt lóe lên tia âm u, là một kế hoạch tối nay, hưng phấn như vậy sao! ! Người sau lưng cũng cười! !
"Cô yên tâm, xạ hương đã chuẩn bị sẵn sàng rồi ! Đến lúc đó, tối nay bọn họ nhất định hưởng thụ dục tiên dục tử. . . . . ."