Chương 974: Dũng Tuyền
Edit: Hương Giang
Anh vừa đi, em trai lại tới! !
Trang Hạo Nhiên dẫn mọi người đứng ở đằng này, nhìn về phía Tưởng Văn Phong đang thản nhiên đi về phía trước, cả khuôn mặt hắn lộ vẻ tiêu sái hơn người bị che đậy dưới lớp kính, chỉ lộ ra đôi lông mày quang gánh, nhàn nhạt nói: "Sao cậu ta lại quen thân với Khả Hinh như vậy?"
Tô Lạc Hoành đi lên một bước, nhìn về phía bóng lưng đẹp trai của Tưởng Văn Phong, cảm khái nói: "Cũng khó trách, Tưởng thiếu gia và Khả Hinh tuổi không chênh lệch mấy, người trẻ tuổi thôi, ở cùng một chỗ, đề tài khẳng định thật nhiều."
Phốc!
Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn hắn.
Tô Lạc Hoành nói xong, liền cười cười xoay người, trong nháy mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên chính híp mắt nhìn mình, hắn tức khắc ngẩn ra...
"Ăn cây táo, rào cây sung! Nuôi lâu như vậy, ngay cả OSCAR cũng không bằng! ! Nó một ngày chỉ ăn một bữa cơm, thế mà còn biết hướng tôi vẫy đuôi ! ! Cậu được đại gia đây chăm sóc nhiều năm như vậy! ! Tôi vừa mới qua ba mươi tuổi, cậu cho là Thiên Lỗi không ai muốn lão xử nam sao? Suốt ngày liền chỉ biết chơi với cẩu! !" Trang Hạo Nhiên thoáng cái sinh khí lại nói: "Người Tưởng gia cũng thật là kỳ quái! ! Suốt ngày, bám bà xã người khác không buông! ! Sở Nhai! Gọi người đem váy màu phấn hồng cho OSCAR thay!"
"Nga!" Lâm Sở Nhai nhịn cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thập phần vui sướng nói: "Đại gia rốt cuộc công đức vô lượng, tha thứ cho nó rồi?"
"Cho nó thay một bộ quần trắng, lại cho nó chụp nhiều tấm hình kỷ niệm một chút! ! Nếu như nó dám không theo, thì nhốt nó lại, bắt nó phải theo! !" Trang Hạo Nhiên không khách khí bước về phía trước, tàn bạo nói.
"Anh như vậy, không sợ Tưởng tổng phát cuồng a?" Lâm Sở Nhai biên theo, vừa nhìn hướng Trang Hạo Nhiên cười rộ lên hỏi.
"Lúc đó anh ta mang theo con súc sinh này tới nhà tôi, sao không sợ tôi phát cuồng? Còn sợ tôi và Khả Hinh đến nỗi cào loạn, nghĩ tới chuyện này, tôi liền chưa hết giận! !" Trang Hạo Nhiên nói cho hết lời, nhớ tới hôm nay cùng Khả Hinh đã tách ra vài tiếng đồng hồ, không biết cô ở phòng nghỉ, chuẩn bị ôn tập khảo thế nào, liền có chút hưng phấn, nhanh chóng đi về phía trước, mắt thấy vừa đi tới cửa phòng Khả Hinh, mới chịu đẩy cửa ra, đi về phía trước...
Ai biết...
Chủ tịch hiệp hội Hồng Tửu, Jackson, Vitas, Laurence mọi người cũng qua đây tuần sát các phòng nghỉ, và gửi lời hỏi thăm người tiếp rượu ...
Trang Hạo Nhiên lập tức dừng bước lại, mở trừng hai mắt, nhìn Jackson bảo thủ, dù trời nóng, vẫn mặc âu phục thêm áo may-ô như cũ, trên mặt một mảnh căng thẳng đi về phía trước, hai tròng mắt có vẻ lợi hại, giống như trong nháy mắt, là có thể nắm bắt được các tuyển thủ, mà cậu ta vừa vặn là giám khảo vòng thi viết thứ ba, tim của anh phanh một tiếng, hai mắt trọng lưu chuyển, trong nháy mắt, lập tức quay đầu, thập phần khẩn trương nhìn về phía Tô Lạc Hoành! !
Tô Lạc Hoành vừa muốn đi vào phòng, lại nhìn mọi người đều dừng lại, anh nháy mắt, liền kỳ quái liếc Trang Hạo Nhiên một cái, lại nhìn về phía trước, Jackson cầm rượu đỏ đi cùng với thành viên của hiệp hội đang tiến tới, anh tức khắc ngẩn ra, lại quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cùng Lâm Sở Nhai vài người đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, hắn tức khắc lại ngẩn ra, lập tức cả người như bị cảm nắng, xoay trái xoay phải, liền như vậy ngã trên mặt đất, ngất đi !
"Lạc Hoành! ! Cậu sao vậy?" Trang Hạo Nhiên thập phần khiếp sợ cúi đầu, nhìn về phía Tô Lạc Hoành, đau lòng ngồi xổm xuống, lay thân thể Tô Lạc Hoành, kêu lên.
Vitas, Jackson mọi người mới vừa mới đi về phía bên này, nghe thấy âm thanh, nhao nhao tiến tới, nhìn thấy Tô Lạc Hoành cả người hình như bị cảm nắng, té xỉu trên đất, còn may không phun bọt mép, lúc này, Thi Ngữ cùng Nhã Tuệ, còn có Lạp Lạp, Tiên Nhi cùng nhau chạy đến, nhìn tình huống của Tô Lạc Hoành, lập tức kinh hãi, khẩn trương gọi: "Tô phó tổng! Anh sao vậy?"
Đường Khả Hinh ở trong phòng nghe thấy tiếng kêu, cũng muốn đi ra, cặp song sinh lại giữ cô lại, sợ ngoài đó có nguy hiểm, không cho phép cô ra! !
"Mau mau mau! !" Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt không nói hai lời, lập tức nâng Tô Lạc Hoành lên, muốn kéo anh ta đến phòng nghỉ của Đường Khả Hinh, mọi người cũng đều lo lắng vây quanh, bao gồm Lâm Bạch Bạch, nghe chú Phúc phân phó, muốn qua bắt mạch cho Đường Khả Hinh, trên đầu còn đội mũ bảo hiểm, cô không tiếc lấy xuống, chen qua đây, thập phần khẩn trương hỏi; "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Lạc Hoành đã bất tỉnh ! !" Lâm Sở Nhai nói xong lại muốn khóc, cùng Tào Anh Kiệt kéo tay, ngẩng đầu, nhấn chuông báo động trong phòng nghỉ.
"MR' SHU?" Jackson đã gặp qua Tô Lạc Hoành ở Anh quốc, cũng cho quan tâm đi theo! !
"Thật sự là thật là làm cho người ta bận tâm ! !" Trang Hạo Nhiên không nói hai lời, liền bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, nhanh chóng chạy vào phòng nghỉ! !
Một cây thước dạy học bằng sắt thật dài, tức khắc chắn trước lồng ngực của anh! !
Trang Hạo Nhiên cả người ngẩn ra, quay mặt sang, nhìn về phía Vitas, chính mặt lạnh lùng cầm trong tay roi thép, mắt híp lại, nhìn chính mình, dường như trong bụng mình có mấy con sâu, ông ấy đều biết... Hắn lập tức bất đắc dĩ nhìn, dường như cầu xin gọi: "Th... Thầy! !"
"Hoàn Cầu nhân tài đông đúc, tất sẽ có người chữa cho cậu ta! Cậu ta chẳng qua là hôn mê, không cần chúng ta quan tâm! Hơn nữa cậu ta cũng không phải một lần phát tác, lần trước leo cây, cậu ta sợ tôi hỏi tội, vẫn té xỉu trên đất không dậy, cho đến khi tôi đá cậu ta vài cái mới bò dậy! Tôi còn tưởng rằng khi đó, cậu ta hận không thể chết luôn lúc đó!" Vitas mặt băng lãnh lãnh, không lưu tình chút nào nói.
"Thầy! Lời này của thầy..." Trang Hạo Nhiên lập tức lấy Vitas không có cách nào cười khổ, nói: "Đây đã là chuyện của nhiều năm về trước ..."
"Đó mới là chuyện của mấy tháng trước!" Vitas không nói hai lời, tiện tay hất roi thép, gạt Trang Hạo Nhiên rời khỏi phòng nghỉ, mới nhíu chặt hai tròng mắt nói: "Nếu như cậu còn dám trốn đi gặp Khả Hinh, tôi sẽ để cho ba ba anh "quan tâm" cậu!"
"... ..." Trang Hạo Nhiên tức khắc nháy mắt, nhìn sắc mặt đông lạnh của Vitas, một bộ dáng nghiêm túc, công chính, nghiêm minh, đều được di truyền lại từ cha, vẫn nghĩ vô thức nhìn chăm chú mang theo nét khó hiểu nhìn Tiên Nhi, một quản gia kiêm trợ lý thập phần thanh thuần động lòng người ở Tưởng gia, tay cầm một cây kim thật dài, chiều dai cây kim kia khiến ai nhìn cũng phải run lên sợ hãi, anh lập tức ngẩn ra, vươn tay chỉ vào này kim châm, nhíu chặt mi tâm, nghi ngờ hỏi: "Này... Đây là..."
Sưu! !
Tiên Nhi nhất thời sợ đến sắc mặt tái nhợt, trên trán toát mồ hôi lạnh, tròng mắt trợn thật lớn, đem châm giấu ở sau lưng, lập tức nuốt nước bọt nói: "Cái... . . . Này... Đây là tôi... Tôi dùng để vá quần áo ! !"
Trang Hạo Nhiên lập tức sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô từ đầu đến chân, một thân quần áo thập phần chỉnh tề, nhất là phục trang trợ lý, hiện ra thân phận tôn quý của Tưởng gia, thế nhưng cô nói, cô nói... Vá quần áo! Mi tâm của anh không hiểu nhíu chặt, hiện ra vẻ uy nghiêm của tổng giám đốc, nhìn cô, thập phần nghi hoặc!
Tiên Nhi tức khắc sợ đến trái tim ngưng đập, thật sự là nhịn không nổi, vẻ mặt cầu xin nói; "Kỳ thực là như vậy! ! Tôi... Tôi... Tôi phải hầu hạ tiểu thư, thật sự là quá mệt nhọc, cho nên... Tôi... Tôi cũng chỉ dùng kim đâm chính mình, để thanh tỉnh lại! Như vậy mới có thể hầu hạ tiểu thư thật tốt!"
Cô nói cho hết lời, không nói nhiều nữa, liền nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ, cầm kim lên nhẫn tâm hướng cánh tay của mình đâm sâu xuống, từng trận đau đớn đánh úp đến, cô không nhịn được kêu lên... Mẹ nó!
"... ..." Trang Hạo Nhiên hết sức kinh ngạc nhìn về phía người con gái trước mặt, không ngờ, Tưởng gia trừ OSCAR trung thành ra, bên ngoài, còn có một người nữa cũng "trung thành" như thế như thế, anh nhất thời nói không nên lời! !
"Tránh ra tránh ra! Để tôi xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Lâm Bạch Bạch này lòng tràn đầy nhiệt tình, là một người con gái tốt nhìn thấy Tô Lạc Hoành hôn mê, cô liền càng thêm nhiệt tình đeo hòm thuốc của chú Phúc, đẩy cửa ra chạy vào trong phòng bệnh, lập tức liền nhìn thấy Tô Lạc Hoành cả người té xỉu ngã vào ghế dựa, bị cả đám vây ngăn, đang muốn đi kêu bác sĩ, cô lập tức đi qua, nện hòm thuốc xuống nói: "Bác sĩ tới! !"
Mọi người cùng nhau kỳ quái quay đầu, nhìn về phía cô! !
Lâm Bạch Bạch đã quen với việc bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ dị, cô không nói hai lời, tựa như bác sĩ chuyên nghiệp, ngồi ở ghế dựa bên cạnh, tay tức khắc nắm cổ tay Tô Lạc Hoành lên, bắt chước chú Phúc cúi đầu bắt mạch! !
Khả Hinh, Nhã Tuệ, Thi Ngữ, còn có Jackson, Vitas chờ người, cùng nhau tò mò nhìn cô! !
Lâm Bạch Bạch vừa nghe mạch, vừa hơi nhíu mi tâm, nhìn thấy Tô Lạc Hoành đã bất tỉnh được một thời gian, mắt tối đi vài phần, cô tức khắc nói tiếng không tốt, đứng lên, vươn tay vạch mí mắt Tô Lạc Hoành, nhìn con ngươi đáng chết đang lặn lên trên, cô lập tức trên mặt một mảnh khẩn trương, không khác gì bác sĩ, phe phẩy đầu, nói; "Anh ta bởi vì dầm mưa dãi nắng, nga không phải, là bởi vì phơi nắng quá lâu, dẫn đến khí huyết công tâm, nếu như thi chậm trễ, anh ta sẽ có nguy cơ bị tắc nghẽn!"
Như vậy cũng được?
Mọi người sửng sốt nhìn cô.
"Xem đây! ! Tôi lập tức có thể làm cho anh ta khởi tử hồi sinh! !" Lâm Bạch Bạch không nói hai lời, trong nháy mắt đẩy hòm thuốc ra, lấy từ trong bọc ra ba kim châm, tay chân lanh lẹ đi tới bên chân Tô Lạc Hoành, nhanh chóng cởi giày da cho hắn, kéo bít tất xuống, giơ lên một chân sạch sẽ kia, nhìn Tô Lạc Hoành chính ở chỗ này dường như mơ màng, cô nhẹ nhíu mày, ngầm gọi: Tôi muốn anh tỉnh! Giết chết tuệ căn gì đó của anh! !
"Cô... Cô... Cô muốn làm gì anh ấy?" Nhã Tuệ cảm thấy run như cầy sấy!
Tô Lạc Hoành nằm ở ghế dựa thượng, đã bắt đầu có chút mất bình tĩnh, hai mắt bắt đầu nháy kịch liệt!
Lâm Bạch Bạch liếc mắt nhìn Nhã Tuệ một cái, nói: "Nếu muốn cải tử hồ sinh một người! ! Nhất định phải châm cứu ———— Dũng! ! Tuyền! ! Huyệt! !"
Cô vừa nói hết lời, tức khắc mở trừng hai mắt, các ngón tay kẹp ba cây kim, hướng huyệt Dũng Tuyền trên nha một tiếng, tàn bạo đâm thẳng xuống ————
"A ——————" Tô Lạc Hoành đau đến nứt tâm nứt phổi, một trận đau nứt tâm nứt phổi, bật ngồi thẳng dậy, mồ hôi lạnh tỏa ra, làn da co rút, miệng mở rộng gọi Phật tổ, mắt đen trừng ra, khóc to như xé gan xé phổi gọi: "Ông nó a! Đau chết anh đây ! Mau rút ra! !"
Lâm Bạch Bạch lại nhẫn tâm đem kim đâm sâu vào lòng bàn chân Tô Lạc Hoành, kêu to: "Anh tỉnh rồi! ! Gọi sai tên! !"
"Bà nội a! ! Mau rút ra! ! Tôi sai rồi! !" Tô Lạc Hoành lại một trận đau đến nứt tâm nứt phổi khóc! !
"Lại gọi sai! !" Lâm Bạch Bạch lại cắm kim vào một điểm!
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
"Anh trai a ————" Tô Lạc Hoành sống chết khóc gọi, người chung quanh và đồng bọn sợ ngây người! Lạp Lạp bởi vì sợ nhất là kim châm, ngất đi!
"Gọi sai ————" Lâm Bạch Bạch lại đem kim đâm vào sâu thêm mấy phần! !
"Chị gái———— Chị gái Lâm————" Tô Lạc Hoành lại ô ô gọi, kêu to: "Muội muội ———— Em gái Lâm! ! Lâm cô nương! Ngài bỏ qua cho tôi đi! ! Tôi sai rồi! !"
Lâm Bạch Bạch lúc này, cũng đâm vào đầu đầy mồ hôi, nghe được câu này, thật mẹ hắn cảm thấy rất thoải mái a, cô gọi thẳng một hơi, trong tay còn là cầm cây kim, nhìn về phía Tô Lạc Hoành, nhướn mày, uy hiếp nói: "Sau này nhớ kỹ, đừng có tự nhiên xem nhẹ người khác! Có thêm một cây tuệ căn thì có gì đặc biệt hơn người? Nhà tôi chính là loại hồ lô ! Chị đây bản lĩnh cứu người không có, thế nhưng bản lĩnh giết người thừa nhé! ! Biết không? Bị cảm nắng thì phải nghỉ ngơi cho tốt!"
Cô nói cho hết lời, tức khắc liền rút kim ra!
"Nga ——————" Tô Lạc Hoành lại đau đến nỗi nước mắt chảy ròng, thiếu chút nữa tê liệt ngồi trên ghế dựa, thở dốc...
Lâm Bạch Bạch đắc ý dào dạt thu châm, trong lúc thu kim lại vô tình đụng rớt chén nước của một phóng viên bên cạnh, chén nước kia rơi trên mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai, cô kêu "ô kìa" một tiếng, lại không hiểu nhìn thấy nước đá, rơi xuống thấm vào bạch cẩm thạch trên sàn nhà, cô hơi giật mình, thoáng cái ngồi xổm ở dưới đất, biểu tình hết sức nghiêm túc nhìn chất lỏng dưới sàn ——
"Thế nào?" Song bào thai nâng cao cảnh giác, nhìn cô như vậy, tức khắc khẩn trương hỏi.
"Mùi vị này thế nào..." Lâm Bạch Bạch hai mắt lưu chuyển, lại cúi thấp xuống ngửi mùi vị này, ký ức càng lúc càng rõ ràng, dường như nhìn thấy gì đó ở trước mặt nhanh chóng vụt qua ————