Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 975: Đĩa nhạc đen
Editor: Ngày Đẹp Tươi
"Ách... Sao... Sao lại như vậy?" Đường Khả Hinh đứng một bên, hơi đánh trống ngực nhìn Lâm Bạch Bạch, bởi vì khứu giác của cô đã khôi phục, lúc nhân viên đưa nước tiến vào, đầu tiên trải qua sự kiểm tra đo lường của cặp song sinh, rồi chính mình cũng không ngửi thấy mùi vị gì khác thường, liền mới yên tâm để uống...
Lâm Bạch Bạch im lặng không lên tiếng, dưới ánh nhìn kỳ dị của mọi người, thật cẩn thận vươn tay, nhẹ chấm một ít nước, lại đưa đến trên mũi ngửi, mặc dù luôn có dự cảm không tốt, nhưng lại nói được nguyên nhân gì.
Tô Lạc Hoành vừa để Lâm Sở Nhai mang giày cho mình, vừa đau đến toàn thân đầy mồ hôi liếc nhìn Lâm Bạch Bạch, không muốn sống nói câu: "Cô... Cô dự đoán..."
Lâm Bạch Bạch lập tức hung ác, trong tay là hơn ba cây châm thép.
Tô Lạc Hoành trong nháy mắt biến sắc, lập tức không lên tiếng!
"Tôi chỉ là hiếu kỳ thôi! Nhưng mà..." Lâm Bạch Bạch ngồi xổm xuống trước ly nước, chớp mắt, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà thực sự nhìn không có vấn đề gì cả."
Mọi người nghe lời này, cùng nhau bất đắc dĩ nhìn cô.
Một bóng người nào đó, nhàn nhạt từ phía trước bước qua.
Một nhân viên phục vụ với vẻ mặt tươi cười bưng hai ly cocktail xanh đen, mặc áo sơ mi trắng cùng với quần đùi đen bó sát, khoác áo ghi lê đen, thong thả đi về phía trước.
"Tiểu Ninh?" Có người gọi cô.

Tiểu Ninh mỉm cười bưng ly cocktail, xoay người, nhìn thấy trưởng phòng bộ phận ẩm thực An Tình mỉm cười đi tới, hai mắt cô hơi lưu chuyển, tức khắc mỉm cười hỏi: "Trưởng phòng, cô tìm tôi có việc gì sao?"
An Tình nhanh chóng đi tới, dường như có chút lo lắng, căn dặn cô nói: "Bộ phận chúng ta từ hôm nay trở đi, cử nhân viên qua tầng phụ, thế nhưng rượu bên trung tâm rượu vụ không đủ, muốn tạm thời mượn từ phòng ăn Hải Dương! Cô nhanh chóng đến phòng ăn Hải Dương tìm Quản lý Kỳ! Đem giấy tờ này cho anh ấy kí tên, giờ này, anh ấy có thể rất nhanh sẽ tan ca!"
"A..." Tiểu Ninh lên tiếng trả lời, liền cười đem rượu đưa cho An Tình, nói: "Vậy tôi lập tức đi!"
Cô nói xong, liền tức khắc xoay người rời đi.
Xạ hương được lấy ra từ các tuyến nội tiết trong người hươu xạ, chất dịch này vốn dĩ vô cùng trân quý, chỉ tồn tại trong rừng rậm nguyên sơ, nó có tác dụng thúc đẩy, càng có thể mê hoặc lý trí và trái tim con người, nước hoa cao cấp nhất thế giới, đều dùng loại này để đạt được hiệu quả trấn an tâm hồn, nhưng nếu lượng dùng quá nhiều, sẽ gây nguy hại nghiêm trọng đến sức khỏe, mà xạ hương kết hợp với những thứ khác, Đường Khả Hinh cả đời này muốn mang thai cũng khó, để cô ta đêm nay cùng Tưởng Thiên Lỗi thật tốt mà tiêu hồn cả buổi tối đi, qua một đêm phiêu nhiên này, cô ta vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc hạ sinh người thừa kế Hoàn Cầu!
Tiểu Ninh vừa cầm giấy tờ rượu đi về phía trước, vừa nghĩ tiệc đêm nay bắt đầu, tất cả đã bố trí thật tốt, hai mắt cô không nhịn được lóe lên vài tia đắc ý.
Phòng ăn Hải Dương!
Trưởng bộ phận phòng ăn Hân Di buổi trưa hôm nay cùng Văn Chi tán gẫu đã lâu, cũng chưa được nghỉ ngơi, nhìn thời gian đã ba giờ chiều, lúc rời khỏi công việc, còn có nửa giờ, cô vẫn muốn trở về phòng ăn nghỉ ngơi một chút... Buổi chiều ở phòng ăn Hải Dương, tất cả sinh vật đáy biển, lúc nào cũng đều có vẻ biếng nhác như vậy, ngay cả rùa biển cũng khó mà di chuyển, lập tức cá mập từ đáy biển lủi tới, mang theo chút sát khí...
Một bản nhạc giao hưởng đen, đang sâu xa từ một góc nào đó của phòng ăn đầy tĩnh lặng này truyền đến.
Hân Di liền cảm thấy kỳ quái đi xuống phòng ăn Hải Dương, bước qua mặt thủy tinh, nhìn toàn bộ phòng ăn tối tăm, chỉ sáng lên ánh nước màu xanh, một ca khúc từ mười năm trước đã cấm truyền bá để tránh trường hợp người tự sát, cảm giác vô cùng quỷ dị, vô cùng buồn thảm, vô cùng tuyệt vọng vang lên, nghe không khỏi khiến người ta phải sởn tóc gáy, cô mở to đôi mắt, đầu tiên là nhìn tình hình xung quanh rồi mới kêu nhỏ: "Có ai không?"
Tiếng cô gái kia vẫn tiếp tục tuyệt vọng truyền đến, tựa như khóc thét trước khi bị giết...

Tóc gáy bỗng chốc dựng đứng lên.
Hai mắt Hân Di run run, kìm lòng không được nặng nề thở dốc, lại nuốt một ngụm nơi cổ họng, cảm giác chân như nhẹ bay đi về phía trước, dường như trong nháy mắt sẽ phải đạp khoảng không sàn nhà, đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Ánh đèn phòng nghỉ ngơi, dường như bị hư, lúc tối tăm, lúc lại sáng lên, thoát ra khe cửa, chiết xạ từng đoàn ánh sáng quỷ dị.
Trái tim Hân Di lại không hiểu sao bỗng run rẩy, kìm lòng không được đi tới cạnh cửa phòng nghỉ, một con cá mập lớn vững vàng trong bức tường thủy tinh, dường như am hiểu tính người, mở to đôi mắt nhỏ, liếc nhìn cô... Sắc mặt cô trắng bệch, nhưng vẫn hơi dùng sức đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, gọi: "Có người có ở bên trong không?"
Phòng nghỉ nho nhỏ, hoàn toàn yên tĩnh, bài trí một chiếc bàn xanh, mặt trên còn có vài ly nước mà các đồng nghiệp uống xong, đặt ngay ngắn trên đó, theo ánh đèn lức sáng ngời lúc tối sầm lại, trên ly nước biến sắc trông vô cùng quỷ dị...
Hân Di nhìn quang cảnh xung quanh xong, kìm lòng không được lại ngẩng đầu, nhìn thấy cửa phòng quản lý, cũng chỉ hơi hé mở, bên trong lộ ra một chút ánh sáng đèn, từng trận thanh âm nữ ca sĩ tuyệt vọng trước khi bị giết, đang từ bên trong vô cùng đáng sợ truyền đến, trái tim cô không hiểu sao bỗng quặn thắt, lại vì quá hiếu kỳ, muốn biết rõ tiếng hát này từ đâu, liền nặng nề thở dốc, cất bước tiến lên, nhẹ tay gõ cửa phòng quản lý, lễ phép gọi: "Quản lý?"
Bên trong một chút tiếng động cũng không có!
Hân Di dừng trước cửa, nghĩ nghĩ, liền dốc hết can đảm, thật cẩn thận đẩy cửa ra, hướng về bên trong lập tức nhìn thấy giữa màn hình máy vi tính, đang phát hình một con cá mập cắn xe ăn thịt một người, rất vô tình cùng tàn nhẫn, máu tươi tràn ra khắp mặt nước, ánh mắt cô sáng ngời, lập tức bị hoảng sợ, nhưng vẫn trơ mắt nhìn phòng quản lý vẫn là một mảnh tĩnh lặng, bên trong cũng không có người, cô thở hổn hển một hơi, quay đầu, bên cạnh bàn làm việc, để một chiếc đĩa hát cũ, băng ghi âm đen kia đang từ từ xoay tròn, giọng nữ đầy tuyệt vọng, vẫn từ nơi đó lặp đi lặp lại hát lên...
"Sao quản lý không có ở đây, lại phát bài hát nghe đáng sợ như vậy chứ? Nhất định là trò đùa dai của cái tên Tiểu Chân kia rồi!"
Hân Di bất đắc dĩ cười, liền đi qua, đem đĩa hát kia cạch một tiếng tắt đi, lại xoay người quay trở về...

Vừa mới xoay người.
Cái nút trên đĩa hát kia, đột nhiên cạch một tiếng, lại không hiểu sao theo không khí mà đè xuống, sau đó cái đĩa nhạc đen kia lại thong thả xoay tròn, giọng nữ tuyệt vọng lại truyền tới .
Hân Di lập tức kỳ quái xoay người, nhìn về phía đĩa hát kia, lập tức mở to đôi mắt, thần bí kêu lên: "Hả? Không phải đã tắt rồi sao? Tại sao lại mở? Cái thứ đồ chơi này xảy ra chuyện gì vậy?"
Cô vừa nói xong, liền cất bước tiến lên, đi tới trước đĩa hát kia, vươn hai tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đĩa hát kia, nhìn trái nhìn phải...
Một bóng đen, đột nhiên tiến tới gần, từ tường bên kia dời đến, mang theo một cỗ âm sâu...
Hân Di vẫn còn đang khó hiểu nhìn trái nhìn phải cái đĩa hát này, lại vươn ngón tay, nhẹ nhấn cái nút trên máy này, cảm giác nó ngừng, mới cười ngẩng đầu, mặt lại tức khắc đơ ra, trừng mắt nhìn về phía bóng đen trên tường, tim cô bỗng nhiên tê liệt, tròng mắt như muốn rơi ra, kìm lòng không được nuốt một cái nơi cổ họng, tức khắc xoay người ————
Một người đàn ông trông như tội phạm giết người, mặt âm lãnh đứng đó...
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
"A ——————" Hân Di cả người bỗng nhiên ngã ra sau, sợ đến mức nói không nên lời, kêu to: "Cứu mạng a! !"
Kỳ Gia Minh cũng lập tức bị cô dọa sợ, trái tim lại ầm ầm lạnh buốt, chính anh cũng đang giữ chặt lồng ngực, khẩn trương nói: "Cô làm gì a? Dọa tôi nhảy dựng lên!"
Hân Di sợ đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra, mới ngẩng đầu thấy rõ là mặt của Kỳ Gia Minh, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng ấn chặt lồng ngực, nói: "Quản lý! Anh làm tôi sợ hết hồn! ! Làm tôi sợ chết được!"
Kỳ Gia Minh cũng bất đắc dĩ nhìn người này, bật cười nói: "Tôi nói! Cô chạy đến phòng làm việc của tôi làm gì? Tôi vừa bước vào, nhìn thấy cửa mở, cũng sợ muốn chết!"
"Tôi chỉ là... Chỉ là đi làm sớm, nghe thấy có tiếng động thôi! ! Giọng hát nữ kia quá kinh khủng! !" Hân Di cảm giác chân mình đều mềm nhũn, đành phải chống thân thể, vừa thở dốc vừa đứng lên.

Kỳ Gia Minh yên lặng nhìn về phía Hân Di, mỉm cười hỏi: "Thật sự khủng khiếp sao?"
"Đây không phải là ca khúc mấy chục năm trước, cấm truyền bá sao? Anh sao lại còn nghe thể loại âm nhạc này?" Hân Di khó hiểu nhìn về phía Kỳ Gia Minh hỏi.
"Nói hươu nói vượn!" Kỳ Gia Minh tay bỗng cầm dao rọc giấy trên bàn làm việc, mỉm cười nói: "Chỉ vì có một người chết, liền lan truyền lợi hại đến vậy sao, bất quá cũng chỉ là một ca khúc, khi đó, chúng tôi rất nhiều người còn say mê không nhịn được! Chính phủ cái gì cũng sợ, động một chút là cấm truyền bá, bình thường tôi không có cơ hội phát, hôm nay vừa vặn rảnh rỗi. Liền phát nghe một chút, cảm giác vẫn như trong quá khứ!"
"Tôi... Tôi không thích nghe!" Hân Di vẫn có chút sợ hãi, nặng nuốt một cái nơi cổ họng, lắc lắc đầu nói.
Kỳ Gia Minh quay đầu, nhìn cô, hai mắt tỏa ra chút ánh sáng, lại cười nói: "Đi ra ngoài đi. Tôi còn bận việc, sau này không có việc gì không nên vào phòng làm việc của tôi."
"A! Được!” Hân Di nói xong, liền khẩn trương đi ra khỏi phòng làm việc, sau đó thật cẩn thận khép cửa lại.
Một cô gái, mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đen, khoác áo ghi lê đen, từ cạnh cửa xuất hiện, khuôn mặt cô, lạnh lùng nhìn về phía Kỳ Gia Minh.
Kỳ Gia Minh dường như không nhìn tới cô, chỉ đứng trước phòng làm việc, tay cầm dao rọc, trước mặt phát hình một con cá mập lại ăn thịt người, Hân Di cũng không phát hiện, đây không phải là một bộ phim, mà cảnh thật, con cá mập này thực sự đang ăn thịt người, thậm chí ngay cả xương cốt cũng không còn, mặt anh ta cứng lại, hai tròng mắt lưu chuyển, đang suy nghĩ Hân Di vừa rồi ở trong phòng làm việc, rốt cuộc đã nhìn thấy gì...
Hân Di vừa thở dốc đi ra khỏi phòng quản lý, vừa đưa tay ấn chặt nơi lồng ngực, nghĩ vừa rồi bị dọa sợ, cũng tự trách mình nhát gan, bởi vì an ning ở khách sạn Á Châu, vẫn là an toàn nhất .
Con cá mập trên tường đột nhiên điên cuồng lủi đi, phía sau phòng ăn để cho nàng tiên ca cùng với chuyên viên huấn luyện thú tiến vào cổng vào đáy biển, truyền đến một trận tiếng vang, dường như từng đợt tiếng nước, lại mãnh liệt vung vẩy, Hân Di liền kỳ quái mở to mắt, xoay người nhìn vào bên trong, bình thường nếu như nhân viên làm việc phát hiện cá mập hoặc một sinh vật khác thường, đều phải tức khắc thông báo huấn luyện viên, thế nhưng cô nghĩ là lúc này tan ca, liền tự mình vào xem trước...
Cứ như vậy, cô đã biến mất trong phòng ăn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận