Chương 983: Nước hoa
Editor: Ngày Đẹp Tươi
"Nghe nói Đường tiểu thư, là hồng nhan tri kỹ của Tổng giám đốc Trang Hoàn Cầu, hơn nữa còn là con gái nuôi của Ủy viên Trương, thật là một người hội tụ muôn vàn sủng ái... Tôi vẫn có một nghi hoặc, người như Đường tiểu thư cô thân phận cao quý như vậy, vì sao còn muốn tham dự cuộc thi đấu đầy căng thẳng tàn khốc mà lại cẩn trọng này chứ?" Mộc Tử Linh nâng ly rượu trái cây, uống một ngụm nhỏ, cảm giác dịch rượu băng kia thoáng qua mùi hương trái cây tươi mới, quả nhiên không giống người thường, mang đến trùng điệp những cảm giác hưởng thụ, Bác Dịch thật là bậc kỳ tài trong việc chưng cất rượu, linh cảm của anh không người nào có thể sánh được!
Đường Khả Hinh trầm mặc nâng rượu trái cây, đứng ở một bên, mặt bộc lộ mỉm cười nhìn về phía Mộc Tử Linh.
Mộc Tử Linh cảm giác được sự im lặng của Đường Khả Hinh, không khỏi ngẩng đầu, nhìn cô.
Đường Khả Hinh vẫn yên lặng nhìn về phía Mộc Tử Linh, qua một lát sau, cô mới nhàn nhạt nhẹ rũ mí mắt, mỉm cười thưởng thức ly rượu trong tay, yếu ớt nói: "Ở Nhật Bản, võ sĩ trời sinh ra là để chiến đấu, hơn nữa người của các cô, chỉ cho phép thành công, không được thất bại, thất bại chính là chết! Máu từ việc mổ bụng, lướt qua cơ thể, nhỏ vào trong bùn đất kia, cho nên những thứ hoa anh đào mới có thể nở ra xinh đẹp như vậy?"
Mộc Tử Linh nhẹ nhíu mày, nâng ly mặt cứng lại, nhìn cô.
Đường Khả Hinh lại nâng ly kìm lòng không được cúi đầu, cười rộ lên nói: "Hoa anh đào vốn dĩ bắt nguồn từ Trung Quốc, sau đó lưu truyền đến Nhật Bản, rồi người Nhật mới phó thác sức sống cho nó, có thể thấy hoa cũng có tâm hồn của hoa, nhưng tôi vẫn có một nghi ngờ sâu sắc, hoa đã có linh hồn, nó vì sao chỉ vẫy gọi những linh hồn thất bại, không cứu vớt những võ sĩ kia tàn nhẫn chém giết? Bây giờ sử sách ở đất nước chúng tôi đều ghi chép lại rất nhiều, đều hoàn toàn chứng kiến tập quán sinh hoạt ăn thịt uống máu của nước các cô, chúng tôi đây vẫn luôn biết người biết ta, quá khứ một trận, và hôm nay một trận, tồn tại thiên sai vạn biệt(*), ý nghĩa dường như đạt đến cực điểm. Nhưng hình thức chiến tranh đều giống nhau!"
(*): Quá nhiều khác biệt, không tương thích.
Mộc Tử Linh nghe lời này, khóe miệng giật giật, chế nhạo nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng mỉm cười nhìn cô một cái, dường như nhớ ra chuyện gì đó, có chút kinh ngạc nâng ly, ghé sát bên tai Mộc Tử Linh, thiện ý nhắc nhở: "Trung Quốc chúng tôi thực sự khởi xướng dĩ hòa vi quý, nhưng nếu như cô muốn dùng thất bại của võ sĩ Nhật Bản để hình dung tâm hồn hoa cỏ đất nước, như vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo! Tôi sẽ thật tốt mà... Đem cô ra mời đất nước tôi! ! Đương nhiên, cô không cần mổ bụng!"
Cô dứt lời, liền nở nụ cười động lòng người nâng ly, rời đi.
Chiếc váy dài vẫn nhẹ nhàng như vậy !
Mộc Tử Linh tức khắc mặt lạnh xoay người, nhìn về phía Đường Khả Hinh! !
"A! !" Đường Khả Hinh dường như lại nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu, nhìn về phía Mộc Tử Linh, cau mày, hai mắt thoáng qua vài tia nhìn sắc bén, nói: "Hôm nay vào lễ khai mạc, tôi phát hiện cô hết sức chú ý đến tổng giám đốc Trang của Hoàn Cầu chúng tôi, lúc nhìn anh ấy, mắt không hề chớp ! Tôi cảnh cáo cô, không được phép chạm vào đàn ông của tôi! Anh ấy là của tôi! Tôi thích uống rượu, dấm của tôi cũng rất nhiều!"
Cô nói xong, lại hung hăng cùng kiêu ngạo xoay người rời khỏi.
Sắc mặt Mộc Tử Linh bỗng căng thẳng cùng thâm trầm, lúc trợn mắt nhìn Khả Hinh, bắt đầu không thoải mái nặng nề thở dốc.
Lạp Lạp cùng Tiên Nhi lúc này vội vã theo sát Đường Khả Hinh, cùng nhau làm ra một đông tác hai tay nắm lại tỏ vẻ vô cùng sùng bái, vui vẻ cười nói: "Đường tiểu thư! Cô thật là lợi hại! Xem vẻ sửng sốt của người kia khi nghe cô nói xong kìa!"
"Đương nhiên rồi!" Đường Khả Hinh cũng hài lòng cùng đắc ý cười, nhìn đám người xung quanh, lại uống một ngụm rượu.
"Có phải cô rất có lòng tin sẽ thắng cô ta không! ?" Lạp Lạp mở lòng hỏi.
Đường Khả Hinh tràn đầy lòng tin, hai tròng mắt sắc bén lóe ra cười rộ lên, thậm chí có thể cảm giác được khí thế của cô như đã định liệu từ trước, sau đó cô nhàn nhạt cúi đầu uống rượu, nói: "Không có!"
"... ..." Lạp Lạp cùng Tiên Nhi ngẩn người ra!
Đường Khả Hinh ngước mắt, cười như không cười nhìn hai người này, mới nhịn không được cười rộ lên nói: "Sao vậy? Tôi đúng là không có! Cô ta rất lợi hại đấy có biết không? Rượu đỏ nhà cô ta, là người sưu tầm rượu đứng thứ ba thế giới, phân đoạn quan trọng nhất của một chuyên gia hầu rượu, chính là phẩm rượu! Có đầy đủ cơ hội để phẩm rượu! Tôi... Lại không có!"
"A... ..." Lạp Lạp cùng Tiên Nhi đồng thời mặt bộc lộ chút luyến tiếc nhìn về phía cô, lại nghĩ tới cô hôm nay đáp sai nhiều đề thi như vậy.
"Ai, đừng như vậy! ! Tâm lý của tôi cho dù không có nắm chắc, cũng muốn lớn tiếng dọa người thôi!" Đường Khả Hinh nói xong, liền cười nâng ly, một mình cất bước bỏ đi, cùng một ngoại bộ trưởng nào đó thường xuyên chạm mặt trong bộ rượu, cụng ly cười cười nói nói.
Lạp Lạp cùng Tiên Nhi nhìn bóng lưng cô, đều không khỏi cười bất đắc dĩ .
***
Rượu trái cây độ cồn cao, có thể mê hoặc tâm trí con người, Mộc Tử Linh vừa cùng Đường Khả Hinh nói chuyện, đã kích thích tính tranh đấu trong cô, lúc cùng khách quý nói chuyện, tự nhiên so với bình thường uống nhiều hơn, lúc này toàn thân cô đều là dòng máu kịch liệt mà chảy, trong lòng cô dần bị dịch rượu đến kích thích hưng phấn trỗi dậy...
Một nữ nhân viên phục vụ yên lặng mở tủ lạnh tạm thời ngoài trời ra, từ bên trong nâng ra một phần trứng cá muối và trái cây được ướp lạnh, chỉ thấy cô yên lặng bưng mâm lạnh kia, chậm rãi đem nó đưa đến trước mặt các vị khách mời, một nữ khách mỉm cười đưa tay, nhận lấy một phần bánh ngọt táo đến ăn, cô lại thong thả bưng mâm lạnh, tựa hồ như vô thức đi về phía trước...
Đường Khả Hinh đang bưng ly rượu trái cây, cùng một quản lý bộ rượu nào đó tươi cười nói chuyện, sau khi quản lý rời đi, cô đang muốn vén váy đi về phía trước...
"Tiểu thư, cô dùng chút trái cây chứ?" Nữ phục vụ bình tĩnh, bộc lộ nụ cười chuyên nghiệp nâng mâm đựng trái cây, vừa muốn đi đến gần Đường Khả Hinh...
Đỗ Uy trong nháy mắt xuất hiện, giống như tử thần, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ phục vụ này, theo thói quen dò xét.
Nữ phục vụ chỉ yên lặng bưng mâm, mỉm cười không lên tiếng.
Đường Khả Hinh sau khi ăn xong, xác thực cảm giác cần có một chút vị ngọt, nhìn phần trái cây đủ loại sắc màu kia, cô liền mỉm cười nói: "Tôi muốn ăn!"
Đỗ Uy nghe lời này, liền liếc mắt nhìn nữ phục vụ một cái, mới xoay người tôn kính hỏi Đường Khả Hinh: "Xin hỏi Đường tiểu thư, cô muốn ăn phần bánh ngọt kia sao?"
Đường Khả Hinh hơi đến gần trước mâm trái cây kia, cúi đầu, nhìn làn khói lạnh bay lượn quanh mâm, vô số trái cây thập phần tinh xảo, cuối cùng, hai tròng mắt cô nhẹ chớp, nhìn thấy một phần bánh ngọt trái cây mứt dây tây, liền cười chỉ vào nói: "Tôi muốn ăn cái này!"
Đỗ Uy lập tức tay cẩn thận bưng đĩa, lấy lên một phần bánh ngọt nho nhỏ, lập tức đưa đi xét nghiệm!
"Kỳ thực không cần phiền toái như vậy, không có việc gì! Tôi đối với nhà bếp của khách sạn, còn có mỗi nhân viên làm việc đều rất yên tâm!" Đường Khả Hinh nhìn Đỗ Uy nói.
"Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!" Đỗ Uy chỉ xoay người, tay đè xuống tai nghe, để nhân viên nhanh chóng làm kiểm tra.
Đường Khả Hinh nhìn anh ta cẩn thận như thế, cũng chỉ đành cúi đầu bật cười, hai tròng mắt lưu chuyển, nhìn về phía từng phần trái cây trên mâm lạnh, chợt cảm thấy một trận khí lạnh tràn ngập khắp tim mình, làm cho cô cảm thấy thật thư giãn...
P/s: ai mún đọc trước 100 chương giá rẻ ủng hộ đường sữa dịch giả thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Nữ phục vụ vẫn hết sức tôn kính bưng, tùy ý khối băng tinh khiết kia, nhẹ nhàng quanh quẩn vào trong khoang mũi của Đường Khả Hinh, nét mặt cô vẫn lạnh lùng và tĩnh lặng như vậy.
"Không có việc gì , Đường tiểu thư!" Đỗ Uy bưng phần trái cây, xoay người đưa về phía Đường Khả Hinh.
"Cảm ơn!" Đường Khả Hinh mỉm cười vươn tay, cầm bánh ngọt trái cây lên, nhẹ nếm, chợt cảm thấy hết sức ngon miệng.
Nhân viên phục vụ lập tức mỉm cười đi về phía trước, lại bưng mâm lạnh cất bước, Tưởng Thiên Lỗi bên cạnh cũng không có vệ sĩ tầng tầng lớp lớp thủ hộ, nhìn thấy có một nhân viên phục vụ mỉm cười tay cầm một chai Margaux năm 2000, thật cẩn thận rót rượu cho Tưởng Thiên Lỗi, cô liền chậm rãi cười, tay bưng mâm lạnh, không hiểu sao bỗng biến mất trong đám người.
Tiệc vẫn kéo dài , lại trong đêm đầy lãng mạn này, vang lên vũ khúc thập phần du dương.
Tưởng Thiên Lỗi chợt cảm thấy tối nay chính mình hết sức xúc động, có lẽ là vì không có sựkhí phách và chiếm hữu của Trang Hạo Nhiên, thấy Đường Khả Hinh xinh đẹp và gợi cảm như vậy đứng trong đám người, ngọt ngào cười, lại nhớ đến lúc má trái cô từng không trọn vẹn, dáng vẻ cô vẫn rụt rè và kháo khao được một thước ánh mặt trời, có đôi khi nhìn mình, đều mang theo sự u buồn cùng hoảng sợ, nhưng có lẽ chính là ánh mắt dịu dàng này, đã hấp dẫn chính mình, dần dần, vũ khúc kia càng lúc càng lãng mạn...
Tay anh nâng ly rượu, chợt cảm thấy trong lòng bỗng dưng cuộn trào mãnh liệt, dường như có chút xúc động, có chút khống chế không được, hai mắt anh lại cường liệt lóe lên, liền hơi đứng dậy, cất bước đi về phía Đường Khả Hinh...
Đường Khả Hinh đang nâng ly cùng với một thân sĩ người Anh nào đó dùng tiếng Anh không quá tốt của mình tán gẫu, cảm giác được bên hông mình ấm áp, cô lập tức có trực giác, tưởng là Trang Hạo Nhiên đã trở về, trong nháy mắt có chút ngạc nhiên vui mừng quay đầu...
Tưởng Thiên Lỗi nhẹ tay đỡ Đường Khả Hinh, hai tròng mắt nóng cháy mà thâm tình nhìn cô, có chút xấu hổ, lại nhịn không được cười nói: "Có thể mời em nhảy một điệu được chứ?"
Đường Khả Hinh hơi đánh trống ngực nhìn anh.
"Có thể chứ?" Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía Đường Khả Hinh, hỏi.
Đường Khả Hinh ôn nhu nhìn Tưởng Thiên Lỗi, cảm giác được đôi mắt anh bộc lộ một chút tịch mịch cùng đau đớn, hồi tưởng lại ngày đó ở nhà hát cùng anh ôm ấp, còn có buổi tối kia lúc cùng anh về nhà nghỉ ngơi, nhìn anh một mình tiều tụy như thế nằm ở trên giường, thở hổn hển, vẫn đau lòng kêu tên của mình, trong lòng cô bỗng mềm mại, cúi đầu nghĩ nghĩ, liền có chút xin lỗi ngẩng đầu, nhìn về phía vị thân sĩ người Anh kia.
Vị thân sĩ người Anh mỉm cười gật đầu, thuận tiện chu đáo nhận lấy ly rượu trái cây trong tay Đường Khả Hinh...
"Thank-you!" Đường Khả Hinh lên tiếng đáp nhẹ, liền xoay người, ôn nhu nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ôn nhu nhìn cô, nhẹ tay kéo eo nhỏ nhắn của cô, cùng đi về phía hồ bơi lãng mạn bảy sắc bên cạnh tiệc rượu kia, cảm giác được hình dạng hồ bơi kia, giống như một viên đá quý khổng lồ, chiếu ra ánh sáng mộng ảo mà hạnh phúc như trong truyện cổ tích, anh trực tiếp dắt cô đến bên cạnh hồ bơi, mới thong thả xoay người, vừa thật sâu nhìn cô, vừa vô cùng bá đạo kéo cái eo nhỏ của cô, buộc cơ thể vô dựa vào trong lồng ngực của mình! !
"À..." Đường Khả Hinh kìm lòng không được dựa vào trước lồng ngực anh, có chút khó hiểu và lúng túng ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trước mặt bình thường trầm ổn hướng nội, kêu nhỏ: "Tưởng Thiên Lỗi?"
Một trận mùi hương cơ thể, từ âu phục đen của người đàn ông này tản ra.
Tưởng Thiên Lỗi một tay vừa nhẹ kéo bên hông Đường Khả Hinh, một tay nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, cúi đầu xuống dưới, ôn nhu nhìn cô bé trước mặt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn hoàn mỹ, đôi mắt nước long lanh mê người, cánh môi đầy đặn mà khêu gợi, trong quá khứ, anh cũng đã từng nếm qua, trong lòng bỗng kịch liệt đau đớn, khiến tim anh có chút nhói , chỉ đành cười khổ cùng cô xoay tròn, mới che giấu nói: "Có thể có chút cô đơn, Hạo Nhiên không có ở đây, để cho anh được thất lễ một lần, giúp anh..."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, bất đắc dĩ cùng ôn nhu nhìn về phía người đàn ông trước mặt, đưa mắt nhìn anh một lúc lâu, chỉ đành cười khổ, cùng anh đón gió biển, chậm rãi xoay tròn bên cạnh hồ bơi bảy sắc kia, váy dài nhẹ nhàng, kéo sợi tơ nơi bả vai, mùi hương cơ thể thiếu nữ nồng đậm mà hấp dẫn dần tràn ra khắp không gian, Tưởng Thiên Lỗi trong nháy mắt dường như cảm giác được mình say mê, quá khát vọng mùi hương này, từ từ lại siết chặt tay đặt bên hông cô, cúi xuống dưới, khuôn mặt cơ hồ chạm nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngửi mùi hương tỏa ra từ cổ cô...
"Ách..." Đường Khả Hinh cảm giác có chút mất tự nhiên dựa bên người Tưởng Thiên Lỗi, ngửi được mùi nước hoa nam của anh, trong lòng bỗng khẩn trương đến mức hít thở không thông, cảm thấy vô cùng lúng túng nói: "Anh... Anh... Hôm nay dùng nước hoa ?"
"Không có... Anh không có thói quen này..." Tưởng Thiên Lỗi ôm lấy cô tiếp tục xoay tròn, hưởng thụ sự mềm mại từ cơ thể cô, nặng nề thở hổn hển một hơi.
"Không có? Thế nhưng trên người anh có mùi hương a..." Khứu giác của Đường Khả Hinh như thức tỉnh.
"Đó là mùi hương trên người em..." Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười, lại ôm lấy Đường Khả Hinh dịu dàng xoay tròn khiêu vũ.
Lúc này, một cơn gió mạnh lại thổi tới, mặc dù bầu trời tối tăm, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được một đám mây đen, đang từ chân trời bên kia dần dần bay tới.
Đỗ Uy kìm lòng không được ngẩng đầu, nhìn về phía khí trời đột nhiên biến đổi này, trực tiếp cầm bộ đàm lên, nhanh chóng nói: "Khí trời đột nhiên có biến đổi, chuẩn bị khởi động máy bay trực thăng, tập trung trong khoảng cách gần, để phòng ngừa có biến cố!"
"Vâng! !" Phòng giám sát nhanh chóng hoạt động ngón tay, bắt đầu trên bàn phím thần tốc gõ, phát ra mệnh lệnh! !
***
"Bắt đầu hành động!" Người trong một mật thất khác, lạnh lùng nhìn về phía đoàn người náo nhiệt giữa buổi tiệc rượu, cũng trong nháy mắt hạ mệnh lệnh!