Chương 986: Hoa hồng
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Bệnh viện! !
Thanh Bình cùng Mỹ Linh ngồi trước máy tính bên trong phòng bệnh, nhanh chóng tiếp nhận hồ sơ tư liệu nhân viên phòng ăn Hải Dương, đem tư liệu của mỗi người chuyển đến kho dữ liệu toàn cầu, tiến hành kiểm tra đối chiếu triệt để thân phận! ! Hai tròng mắt của các cô nhanh chóng lưu chuyển, rốt cuộc nhìn thấy nội dung tư liệu của thuần thú sư.
Trong đó có hai thuần thú sư, đều có bối cảnh gia đình thuần khiết, là hai cô gái có dung mạo xinh đẹp.
Thanh Bình nhanh chóng chuyển đến hồ sơ một thuần thú sư thứ ba, gọi là Lưu Khải, màn hình máy tính lập tức hiện ra tấm hình một người đàn ông, cao khoảng một mét tám mươi, thân thể cường tráng, có cảm giác u ám không phải người bình thường. Lúc này, hai con mắt hắn vô cùng thấu đáo, trên người mặc bộ đồ lặn màu đen, hai tay để trên đầu nhìn về phía trước, mái tóc ướt sũng, gương mặt hiện lên dưới làn nước càng cảm thấy lãnh đạm. Các cô nhìn thấy tấm ảnh này, nhíu mày kêu lên một tiếng.
"Thế nào rồi?" Lãnh Mặc Hàn mới vừa ngồi bên cạnh em gái, nhìn cô an ổn như chìm vào giấc ngủ say mới yên tâm, nghe thấy tiếng kêu kỳ quái của Thanh Bình liền đi đến bên cạnh cô, nhìn vào màn hình máy tính, nhìn kỹ người đàn ông trên màn hình, nhíu mày hỏi: "Thế nào?"
Thanh Bình quay đầu nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nhanh chóng chỉ vào hình ảnh trên màn hình, người đàn ông này đang ôm đầu bảo vệ mình, nói thẳng: "Tôi đã từng giao đấu với nhóm người dạ hành ở dưới nước, thiếu chút nữa còn bị cá mập ăn thịt, khi đó tôi phát hiện, trong bọn họ có một nữ thợ lặn, cô ta sử dụng dao, chính là như vậy, cô ta cầm dao trong tay, ngón cái và ngón giữa buộc chặt vào dao nhưng đầu ngón tay lại giấu vào bên trong! ! Có thể thấy được bọn họ có sức khỏe phi thường, thời điểm tập kích người khác, các đầu ngón tay có thể linh hoạt sử dụng như lưỡi dao!"
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên màn hình, các ngón tay đều được buộc chặt, đầu ngón tay lại giấu vào bên trong, hai mắt của anh chợt lóe, vẻ mặt giận giữ, cắn chặt răng nói: "Cư nhiên lại có thể giấu vào sâu như vậy?"
Thanh Bình nhanh chóng nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: "Chẳng lẽ hắn chính là nội gián trà trộn vào khách sạn Á Châu? Còn có đồng bọn nữa sao?"
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lưu chuyển, lại nhớ tới một chuyện khác, lập tức nói: "Lập tức theo dõi phòng ăn Hải Dương, điều tra xem nguyên nhân hôm nay trưởng phòng của khách sạn Á Châu tại sao lại rơi xuống thủy cung."
"Vâng! !" Thanh Bình lập tức di chuyển ngón tay khởi động phần mềm thế giới lộng lẫy, bắt đầu gõ bàn phím, sử dụng mật mã xâm nhập vào hệ thống theo dõi giám sát của khách sạn Á Châu, di chuyển chuột nhấn vào phòng ăn Hải Dương, sau đó mở ra mười hai camera theo dõi, rốt cuộc nhìn thấy hôm nay khi Hân Di đi ra từ phòng nghỉ, tay ấn chặt ngực, thở hổn hển đi về phía trước, giống như rất sợ hãi.
Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nhìn hình ảnh này! !
Uyển Thanh nằm trên giường, tựa hồ cũng có thể mãnh liệt cảm nhận được hình ảnh này, không hiểu sao hô hấp càng lúc càng gấp, mắt liễm lại bắt đầu di động, ngón tay run run khẽ nhúc nhích! !Thanh Bình cùng Mỹ Linh không hề phát hiện, cả hai đều đưa lưng về phía cô, ngón tay vẫn linh hoạt theo bước Hân Di đi vào cửa xuống thủy cung, nhìn cô ở bên trong không gian tối om, chợt phát hiện ra bình thường nếu trong bóng tối, có thể khởi động tia tử ngoại chiết xạ ra hình ảnh bên trong nhưng hôm nay lại không có, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng chuyển động, không bao lâu sau khi mà không nhìn rõ cái bóng đang di chuyển đó nữa lại nghe thấy một loạt âm thanh la hét hoảng sợ cùng với tiếng đập nước! !
"Này... Chuyện gì xảy ra vậy?" Thanh Bình nhíu mày nhìn thấy hình ảnh truyền đến tối om, không nhìn rõ chuyện gì xảy ra!
"... ..." Lãnh Mặc Hàn cũng khẩn trương nhìn màn hình hiện lên tối om, nói: "Nếu như muốn phân tích hình ảnh rõ ràng mất khoảng bao lâu?"
Mỹ Linh tức giạn thở hổn hển, dù đã được Tô Lạc Hoành truyền đạt lại tất cả nhưng vẫn mệt mỏi nói: "Đầu tiên chúng ta phải phân tích ra nguyên ảnh của Hân Di, thông qua khảo sát kết hợp với hình ảnh, tái hiện lại hành động, tất cả mất khoảng ba mươi phút!"
"Nhanh lên! !" Lãnh Mặc Hàn làm việc luôn rất nhanh chóng! !
"Vâng!" Hai người Mỹ Linh cùng Thanh Bình bắt đầu nhanh di chuyển ngón tay, bắt đầu tiến hành phân tích trên màn hình máy tính. Lãnh Mặc Hàn thở dài sau đó đứng lên, nhìn hình ảnh trên máy tính, không hiểu sao nhớ tới Kỳ Gia Minh, bình thường nhìn hắn vô cùng chuyên nghiệp cùng nhiệt tình, đối xử với nhân viên rất tốt, là một nhân tài hiếm có, bất luận là như thế nào cũng không thể xếp chung hắn cùng bọn người dạ hành.
Hai tròng mắt của anh mãnh liệt lóe ra, nếu như có thể tùy tiện nhìn ra được hắn là gián điệp thì hắn đúng là không có năng lực.! ! Anh lại xoay người, hai mắt nóng rực nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ thủy tinh, nghĩ chuyện Hân Di bị rơi xuống thủy cung, chẳng lẽ là bởi vì cô đã nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thấy?
Anh lập tức nhíu mày nghĩ lại tất cả chuyện này.
Thanh Bình cùng Hân Di nhanh chóng di chuyển ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím máy tính, thông qua phần mềm phân tích, đem hình ảnh ở trạng thái tĩnh từng chút phân tích ra.
Lãnh Mặc Hàn bây giờ mới chịu xoay người, đồng thời thúc giục Thanh Bình cùng Uyển Linh, lại đưa mắt nhìn em gái của mình, rõ ràng cô nằm ở trên giường nhưng có vẻ rất bất an, thậm chí mắt liễm cũng di động, may mắn là trái tim không đập nhanh nên không dẫn đến nguy hiểm. Anh lập tức đi tới bên cạnh Uyển Thanh, nhẹ nắm hai bàn tay cô, em gái khó khăn như vậy mới có cơ hội tỉnh dậy, anh cúi người đau lòng kêu nhỏ: "Em gái! ! Uyển Thanh! ! Là anh! !"
Giữa giấc ngủ say, Uyển Thanh dường như nghe được câu nói này, hai tròng mắt của cô lại di động, trong con ngươi tràn đầy lệ, những ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng hoạt động.
Lãnh Mặc Hàn lập tức cúi xuống nhìn ngón tay em gái đang cố gắng hoạt động, lập tức nhìn cô hỏi: "Uyển Thanh! Có phải em muốn nói điều gì hay không?"
Uyển Thanh đeo mặt na oxy trên mặt, nói không nên lời nhưng vẫn khẽ gật đầu, ngón tay nhẹ giãy khỏi bàn tay đang nắm của Lãnh Mặc Hàn, lợi dụn một chút sức nơi ngón trỏ, viết vào lòng bàn tay anh.
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe lên, suy nghĩ một chút lập tức xòe bàn tay ra, để em gái viết vào lòng bàn tay mình... Anh từng chút từng chút nhìn vào từng nét chữ mà Uyển Thanh viết vào lòng bàn tay anh, viết xong chữ thứ nhất, anh lập tức nói ra: "Hồng! !"
Uyển Thanh nhắm chặt hai mắt, tuy nhiên không thể tránh được sự đau đớn của cơ thể khi tỉnh lại, nhưng vẫn tiếp tục di chuyển ngón tay viết vào lòng bàn tay Lãnh Mặc Hàn..."Hồng!"
"... ..." Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm.
Uyển Thanh lại từng chút từng chút viết nốt chữ còn lại vào lòng bàn tay anh. Lãnh Mặc Hàn nhanh chóng chớp chớp mi mắt, nhìn chữ cuối cùng mà em gái vừa mới viết xong, anh ngẩng đầu nhìn cô kêu nhỏ; "Hoa? Hoa hồng! ?"
Uyển Thanh nhắm mắt khẽ gật đầu, nước mắt chảy xuống, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ mê man, nhẹ rũ tay xuống...
"Uyển Thanh! !" Lãnh Mặc Hàn thoáng cái khẩn trương cùng cấp thiết nhìn em gái lại chìm vào hôn mê, anh trong nháy mắt gấp gáp xoay người, nhìn đồ thị nhịp tim của cô không thấy dấu hiệu nào nguy hiểm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Tô Lạc Hoành nhìn thấy tình hình Uyển Thanh không ổn định, nhanh chóng vọt vào phòng bệnh, nhìn thấy Uyển Thanh như đang ngủ say nhưng vẫn nhanh chóng kiểm tra một lượt cho cô.
"Cô ấy vừa mới tỉnh, nói xong lại hôn mê rồi !" Lãnh Mặc Hàn bất đắc dĩ nhìn về phía Tô Lạc Hoành, đau lòng nói.
Tô Thụy Kỳ trầm mặt không lên tiếng, bắt đầu cầm ống nghe lên tiến hành một số kiểm tra cho Uyển Thanh.
Lãnh Mặc Hàn khẩn trương nhìn anh hỏi: "Em gái tôi có việc gì không"
"Không có việc gì!" Tô Thụy Kỳ khẳng định nói!
Lãnh Mặc Hàn lúc này mới yên lòng, thở phào, lại tập trung suy nghĩ về ba chữ mà Uyển Thanh vừa nói, thế nhưng bất luận anh nghĩ như thế nào cũng không có cách nào nghĩ ra được, đành phải buồn rầu nói: "Rốt cuộc hoa hồng là có ý gì?"
Tô Thụy Kỳ nghe lời này, nhàn nhạt ngẩng đầu, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cũng nghi ngờ nói: "Hoa hồng? Có ý gì?"
"Đây là mấy chữ Uyển Thanh vừa nói cho tôi! ! Tới bây giờ tôi vẫn còn không nghĩ ra!" Lãnh Mặc Hàn nghiêm mặt nhanh chóng nói.
Tô Thụy Kỳ nghe xong trầm mặc một chút, hai mắt anh lóe ra mới nhìn Lãnh MẶc Hàn nói: "Bình thường hoa hồng sẽ liên quan đến phụ nữ! Chẳng lẽ ý cô ấy chỉ phụ nữ?"
"Một phụ nữ?" Lãnh Mặc Hàn nhíu mày nghĩ đến vấn đề này, hai mắt anh lưu chuyển nói; "Ý của Uyển Thanh chính là người phụ nữ kia? Uyển Thanh lâu như vậy cho tới nay cũng chỉ tra ra một người, chính là Như Mạt! ! Chẳng lẽ chỉ Như Mạt? Giữa hoa hồng và Như Mạt có quan hệ gì?"
"Có lẽ đây là một gợi ý! !" Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, nói: "Muốn cậu dựa theo gọi ý là hoa hồng đi điều tra Như Mạt!"
"Nhưng nó quá trừu tượng!" Lãnh Mặc Hàn nhíu chặt mi tâm, lại tỉnh táo tự hỏi, em gái nói đến hoa hồng, là bảo mình nên tiếp xúc hay là không nên tiếp xúc, chẳng lẽ còn bí mật gì mà mình không biết?
Lúc này... Mỹ Linh cùng Thanh Bình đã nhanh chóng phân giải xong hình ảnh của Hân Di, ngón tay nhấn Enter, tất cả hình ảnh tĩnh bắt đầu chuyển động. Sau đó các cô mở to mắt nhìn một màn này, bình thường các cô có thân thủ sắc bén cùng nội tâm ngoan độc, nhưng khi nhìn thấy một màn như vậy, trái tim liền chấn động mà run rẩy, nổi hết da gà, không kìm được mở to hai mắt, thở hổn hển, kêu nhỏ: "Lão... Lão đại! !"
Lãnh Mặc Hàn cùng Tô Thụy Kỳ nghe tiếng kêu này, cũng nhanh chóng xoay người nhìn hình ảnh này, hai tròng mắt chợt lóe! !
***P/s: ai mún đọc trước 100 chương thì hãy liên hệ gmail : [email protected]
Tầng hai, phòng nghỉ hướng ra mặt biển, quả nhiên thấy những cơn sóng biển dập dờn, gió thổi một mảnh sóng biển thẳng dũng, gió biển liêu nhiên, mặc dù những ngôi sao đã biến mất nhưng những đám mây đen kia cũng mang lại một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Đường Khả Hinh đi trước, Thi Ngữ cùng Lạp Lạp còn có Tiên Nhi đi phía sau, thong thả chậm rãi bước về phòng, vừa đi vừa có thể nhìn thấy con đường dài ven biển. Đôi song sinh cùng Đỗ Uy, còn có Khương Vĩ cùng đi phía sau, vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra quan sát xung quanh, sau đó sẽ cầm bộ đàm lên nghe thông báo của nhân viên giám sát, đảm bảo xung quanh an toàn.
Cảnh cửa phòng mở ra, một trận gió biển thổi tới, Đường Khả Hinh bước vào trong phòng, liếc mắt liền thấy căn phòng này rộng gần một trăm mét vuông, khắp nơi đều là những đồ dùng xa xỉ, những sợi dây hoa bằng vàng ròng chậm rãi bay trong gió, phía trước cửa sổ sát đất hướng ra biển dựng một tấm bình phòng, tỏa ra hương thơm của gỗ đàn hương, bên trong là một chiếc ghế dựa màu tím.
Đôi song sinh cùng Khương Vĩ, Đỗ Uy nhanh chóng đi vào bên trong, cầm thiết bị trên tay phân tích tình hình xung quanh, đôi song sinh lại đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn cảnh biển bên ngoài, máy bay trực thăng bay xung quanh, đến một con muỗi cũng không thể lọt vào, lúc nào bọn họ mới thả lỏng người, nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đường tiểu thư, cô có thể vào trong nghỉ ngơi!"
Đường Khả Hinh khẽ gật đầu, hai tròng mắt lóe ra, nhìn về phía Thi Ngữ mỉm cười nói: "Tôi muốn ở một mình suy nghĩ một chút, có chuyện gì sẽ gọi."
Thi Ngữ ngẩng đầu, có chút do dự nhìn cô một cái.
Đường Khả Hinh lại mỉm cười gật đầu.
"Vâng..." Thi Ngữ đành phải lên tiếng trả lời, cùng mọi người im lặng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trên con đường dài xuất hiện một bóng đen.
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng đứng trên đường nhìn vào của phòng, chính là lúc đó cô cũng đứng trên đường dài tha thứ cho mình, khi đó sóng biển cũng dồn dập vỗ vào bờ. Cô gái này đã từng mặc một chiếc váy lụa mỏng màu đỏ hồng, đối với mình rơi lệ nói: Tôi đã dùng hết sức lực cuối cùng trong cuộc sống của tôi, tha thứ cho anh! ! Nghĩ tới câu nói này, hai tròng mắt anh ngấn lệ, lại nhớ tới thời khắc đó anh đính hôn cùng Như Mạt, trái tim anh như bị xé rách.
Anh nặng nề thở dài một hơi, nhìn Thi Ngữ đứng giữ ngoài cửa, Lạp Lạp cùng Tiên Nhi cũng đứng một bên yên lặng chờ đợi, đôi song sinh cùng Khương Vĩ đi tuần tra. Anh im lặng không lên tiếng, chậm rãi bước đến, ánh mắt lộ rõ đau đớn, càng lúc càng nóng rực.
"Tổng giám đốc." Đôi song sinh cùng Khương Vĩ đồng thời cúi người hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi, Thi Ngữ cùng Lạp Lạp, Tiên Nhi cũng hướng anh khẽ gật đầu.
"Khả Hinh... Không thoải mái sao?" Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt tay, hơi nhíu mày nhìn về phía các cô, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Vâng... Có lẽ là có chút không thoải mái, nói muốn đến đón một chút gió biển..." Thi Ngữ tôn kính lên tiếng trả lời.
Tưởng Thiên Lỗi gật đầu, sau đó nhìn các cô nói: "Mở cửa ra, tôi vào xem thế nào..."
Thi Ngữ có chút e ngại ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cô dù sao cũng từng là quản gia ở nhà họ Tưởng, biết anh rất quan tâm đến Khả Hinh, liền do dự một chút nói: "Nhưng Đường tiểu thư nói... Muốn yên tĩnh một mình một."
"Tôi biết, tôi vào hỏi thăm một chút, nếu như cô ấy muốn nghỉ ngơi sẽ đi ra “. Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nhàn nhạt nói.
Thi Ngữ vẫn còn chút do dự, không kìm được lòng ngẩng đầu nhìn đôi song sinh và Đỗ Uy, mấy người bọn họ đều im lặng không lên tiếng, không đáp ứng cũng không gật đầu, cô lại do dự một chút cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Vâng”
Cô xoay người, nhẹ gõ cửa phòng nói: "Đường tiểu thư... Tổng giám đốc Tưởng muốn vào thăm cô”
Bên trong không có tiếng động, dường như có thể cảm giác được một tiếng thở dốc.
Thi Ngữ đứng ngoài cửa chờ một lúc, liền đẩy cửa ra nhìn thấy Đường Khả Hinh nằm trên ghế dựa sau tấm bình phong, phảng phất có tiếng thở dốc, cô muốn bước lại gần.
"Tôi thật sự muốn yên lặng một mình một chút”. Phía sau bức bình phong âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.
Thi Ngữ có chút khó xử ngẩng đầu, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng có chút lo lắng liếc nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới xoay người nhìn Thi Ngữ nói: "Cô đi ra ngoài đi, tôi xem cô ấy xảy ra chuyện gì."
"... ... . . ." Thi Ngữ yên lặng một hồi, thấy Tưởng Thiên Lỗi có chút cương quyết, đành phải gật đầu lui ra ngoài, nhẹ đóng cửa phòng.
Tưởng Thiên Lỗi thấy cảnh cửa kia vừa đóng lại, liền chậm rãi xoay người, hai tròng mắt nóng rực nhìn về phía thân ảnh đằng sau bức bình phong, trái tim của anh lại đập thình thịch, nhớ lại hình ảnh cô vừa khóc vừa nói tha thứ cho mình, tình cảm nơi đáy lòng anh lại cuộn trào mãnh liệt, muốn kiềm chế nhưng vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ấn khóa cửa xuống.