Ở nhà nhàm chán Lý Tinh La buôn chuyện điện thoại với chị Hoa.
“Nha, hôm nay minh tinh nhỏ của chúng ta nhớ tới phải gọi điện thoại cho ta sao?” Ngày thường cuối tuần hận không thể trốn kỹ như thế nào sẽ vô duyên vô cớ tìm cô?
“Ai, lão Bùi Lâm Thời của em đi công ty.” Giọng điệu rất là ai oán.
Cô liền biết.
“Cô như vậy là sẽ bị sét đánh trừng phạt đó!”
“Ai…”
“Được rồi được rồi, cô cũng đừng làm oán phụ, tôi nơi này mới vừa lấy được mấy cái kịch bản, nếu không chúng ta đi ra ngoài nói? Thuận đường ăn một bữa cơm.”
Lý Tinh La vừa định đáp ứng, điện thoại bên kia bổ sung nói:
“Dù sao cô cũng ở một mình.”
Uy uy cuối cùng một câu như vậy rõ ràng vui sướng khi người gặp họa?
——
Trong quán cà phê.
“Nhiều kịch bản như vậy cho em chọn?”
Lý Tinh La mở to hai mắt, tuy rằng cô là có kim chủ, chính là, chính là này cũng quá nhiều đi?
Chị Hoa uống một ngụm cà phê, “Không cẩn thận cầm nhiều mấy cái? Em xem chọn thử.”
Lý Tinh La tùy ý cầm lấy một cuốn kịch bản, “Chị lấy tuy rằng số lượng nhiều đi, nhưng là chất lượng không được…”
Chị Hoa trắng mắt liếc cô một cái làm bộ nghiêm trang, “Em còn để ý chất lượng kịch bản?” Cũng không biết là ai đã nói nói “Chỉ chú trọng màn ảnh thiếu, không để bụng chất lượng”.
“Ai nha, em là dựa vào độ nổi tiếng !” Người đối diện đột nhiên hưng phấn kêu lên.
“Uy uy em tốt xấu cũng là minh tinh, chú ý lời nói đi!”
“Không phải chị Hoa, tuỳ tiện mở ra đại một kíc bản đều là cảnh diễn giường chiếu, chị cũng dám lấy cho em?” Lý Tinh La vẻ mặt bội phục mà nhìn chị ấy.
Chị Hoa uống một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun ra tới, “Cái gì? Giường chiếu?” Bùi tổng mà biết chắc bẻ đầu cô: “Đưa chị nhìn xem!”
Cô lấy qua nhìn xuống, thật đúng là thấy không ít cảnh diễn lộ liễu.
“Ách, chị nhớ ra rồi, này vốn là công ty đưa cho một diễn viên khác, là do cô ta để quên ở chỗ chị, vốn dĩ nghĩ đưa cho cô ta, ai ngờ chị lại cầm nhầm mang sang đây.”
“Dạ ——” Lý Tinh La gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu chọn chọn mà nhìn.
“Ách, như thế nào toàn là tiểu thuyết chuyển thể thành phim, không phải cung đấu thì chính là vườn trường, không có hứng thú không có hứng thú!”
“Gần nhất xác thật không có kịch bản nào tốt, muốn chị nói ra, em xem em muốn diễn cái gì, trực tiếp nói với Bùi Tổng của em, kêu anh ta nhờ người viết ra một kịch bản không phải tốt hơn sao!” Chị Hoa cười nói.
Cô khuấy khuấy ly nước trái cây, “Thôi bỏ đi, em cũng không thích đóng phim đến vậy, thuần túy là vì sinh hoạt!!!”
Chị Hoa vừa định nói đến điều gì, đột nhiên cúi đầu, “Có người theo dõi điều tra em?”
“A?” Lý Tinh La vẻ mặt mơ hồ.
“Đừng quay đầu lại!” Chị Hoa làm bộ dường như không có việc gì, “Chị vừa mới thấy có người chụp lén em, chắc chắn là đi theo em một đường tới đây rồi.”
Hay đây là Ôn Hỉ nói lần trước?
“Chị Hoa, chị sẽ không nhìn lầm rồi đi?” Lý Tinh La có chút tò mò, “Thật là tới chụp em sao…”
“Chị như thế nào sẽ nhìn lầm? Người này là thám tử tư, chuyên môn lấy tiền chụp một ít hình ảnh thân mật của người có tiền, đừng nhìn hắn che kín mít, bà đây nhớ rất rõ hắn ta!”
“Ác ——”
Chị Hoa có chút lo lắng, “Nếu không chị cùng Bùi tổng nói một câu.”
“Không cần, em tự nói với anh ấy thì tốt rồi,” Lý Tinh La nhàn nhã mà nhấp một ngụm, “Em muốn trước nhìn xem người này rốt cuộc chơi trò gì, mới thu thập tốt “Cô ta”.”
Nghe đến tận đây, chị Hoa hài hước nói: “Có đôi khi, chị cảm thấy em giống như đứa trẻ nhỏ, đơn thuần thiện lương lại có điểm tốt, có đôi khi đi, chị lại cảm thấy em là thứ yêu diễm thứ đê tiện…”
“Đương nhiên, ở trước mặt mọi người, em chính là thanh thuần đáng yêu, mỹ lệ ôn nhu, hào phóng săn sóc…”
Chị Hoa bay nhanh mà che lại lỗ tai, “Không nghe không nghe! Bát Vương tụng kinh!!!”
“Lêu lêu lêu!”
Ra quán cà phê, bọn họ lại tiếp tục đi dạo, lúc trưa ăn cơm vừa ăn vừa cười mà trò chuyện, hoàn toàn không đem người nọ suy nghĩ trong đầu.
Đến 3,4 giờ Lý Tinh La mới về đến nhà.
Bởi vì Đoạn Vũ Kỳ, cô còn cố ý ở bên ngoài đi dạo hồi lâu đấy.
Nếu cô ta muốn nhìn, kia cô cũng không ngại bồi cô ta chơi chơi.
Nhìn người bị bảo vệ chặn bên ngoài, cô cười lạnh, người này tám chín phần mười chính là Đoạn Vũ Kỳ sắp xếp.
Còn chụp hình cô? Là nghĩ chụp được cô cùng người khác, sau đó đặt ở trước mặt Bùi Dục Uyên?
Chậc chậc chậc, thật là còn ăn vạ cô không thành?
Lý Tinh La trong ánh mắt là không thèm che giấu chán ghét.
Không biết Đoạn Vũ Kỳ có khả năng thật vọng hay không, ngày thường cô thế nhưng đều ra cửa lớn, trừ bỏ cùng Bùi Dục Uyên đi ra ngoài hẹn hò, chính là chị Hoa, Đồng Đồng cùng Ôn Hỉ đi dạo, muốn thấy cô cùng bạn bè nam giới đơn độc ra ngoài gặp mặt… Phi, trên cơ bản cũng không có, nghĩ đến, cô cũng không có gì để chụp.
Cô tạm thời còn chưa tìm được cơ hội tốt để thu thập người phụ nữ này, bất quá cô tuyệt không chịu đựng để cho một kẻ thiểu năng lại từ đâu nhảy ra làm cô ghê tởm, rối loạn sinh hoạt của cô.
Không nghĩ nữa, cô vẫn là nên nghĩ xem buổi tối ăn cái gì đây, Bùi Dục Uyên vừa gửi tin nhắn cho cô, nói là buổi tối sẽ trở về ăn cơm.
Ưm, ăn món gì đây ta? Thật là đau đầu người ta!
Ngồi ở trên sô pha, cô lấy ra bốn cuốn kịch bản mà chị Hoa lặng lẽ bỏ vào túi cô, giảo hoạt mà cười cười.
Ai nha, nhân vật này có cảnh giường chiếu hơi nhiều, nếu kim chủ của cô thấy thì sẽ như thế nào đây? Cô có điểm mong chờ.
Lý Tinh La vừa lòng mà nhìn quyển kịch bản, cô cảm thấy, có đôi khi, tạo tình thú sẽ gia tăng tình cảm.
Đến 6 giờ, Bùi Dục Uyên đã trở lại.
Vừa vào cửa, liền thấy cô gái nhỏ mặc tạp dề thỏ con ngoan ngoãn ngồi ở bên bàn ăn gói sủi cảo.
“Hôm nay buổi tối ăn sủi cảo nhé!” Cô cười tủm tỉm, rất giống một con thỏ con mềm như bông.
Bùi Dục Uyên bỏ áo khoác trong tay xuống, đi qua hôn hôn cô, “Ưm, thơm quá.”
Cũng không biết nói người hay là sủi cảo.
Cô vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Bùi Dục Uyên mặc sơ mi trắng… dáng người hoàn mỹ, đường cong rắn chắc, hơn nữa ngày thường anh hay rèn luyện cơ thể, cơ bắp gầy nhưng rắn chắc cường tráng, góc độ này vừa lúc nhìn không sót gì, thật sự là mẹ nó quá đẹp trai!
Lý Tinh La đỏ mặt tiếp tục làm sủi cảo.
“Em hỏi anh Dục Uyên,” Lý Tinh La trưng ra bộ mặt “mau khen em” nói với người nào đó đang ở đối diện rửa tay: “Anh cảm thấy gần đây em có chút độ hot không?”
Hửm? Độ hot?
“Không cảm thấy.” Bùi Dục Uyên không lưu tình chút nào mà nói.
Lý Tinh La bĩu bĩu môi, nhìn ra tới người anh “Khẳng định là anh không chú ý em! Hôm nay em cùng chị Hoa ở bên ngoài lựa chọn kịch bản, còn phát hiện có paparazzi chụp lén em đó!” Cô có chút đắc ý mà lắc lắc đầu.
Bùi Dục Uyên nghe nói mày nhăn lại, “Paparazzi chụp lén?”
“Là như vầy nếu không phải chị Hoa đôi mắt lợi hại nhìn thấy, em còn không biết đâu! Không nghĩ tới một ngày em cũng sẽ có người chụp lén!”
Không phải nên cảm ơn người đó sao.
Bùi Dục Uyên liền không suy nghĩ đơn giản giống cô như vậy.
Tất cả nhà báo anh đã chào hỏi qua từ rất sớm, trừ phi không biết mà làm, nếu không ai dám cùng anh đối đầu.
Hiện tại chụp lén cô, người này có địa vị ra sao?
“Anh làm sao vậy? Không tin sao?” Gói xong cái sủi cảo cuối cùng, cô chạy đến trước mặt anh.
“Không có, chỉ là xem ra, A La của chúng ta cũng là đại minh tinh.” Anh cười trả lời, trong lòng lại là một phen suy tính.
“Chính xác!”
Thời điểm buổi tối, Lý Tinh La đi tắm rửa, Bùi Dục Uyên ngồi ở trên sô pha xem TV, trong lúc vô tình thấy được kịch bản phía dưới bàn trà.
Hử? Cô gái nhỏ nhận kịch bản mới?