Thủ đô hoa lệ.
Bảy giờ tối, quán bar hạng nhất
Sky Night.
Ánh đèn màu đỏ thẫm trong vũ
trường cao cấp tràn ngập êm dịu,
mập mờ, bầu không khí như tràn
ngập một loại kích thích.
Xung
quanh đầy những trai tài, gái sắc nồi
tiếng đi qua đi lại không ngớt, tiếng
cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa
tiệc, ở nơi này có rất nhiều cuộc nói
chuyện xã giao giữa các cặp nam nữ.
Rất nhiều quý khách có thân
phận hiển hách, mọi người nâng ly
cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng
cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu tối
nồng nàn, khẽ vuốt vòng eo của các
cô, hưởng thụ đường cong khêu gợi
nhất.
Trong phòng VIP sang trọng,
một người đàn ông đang ngồi, mặc
âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ
mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước
cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao
nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên
nghị, đường cong hoàn mỹ giống
như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng
chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống
như đang chờ đợi người nào, chậm
rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong
tay, con ngươi mị hoặc khế chớp,
nhấc đồng hồ đeo tay nhìn thời gian,
hoàn toàn lộ ra sắc mặt không vui.
Mấy tên vệ sĩ giống như thần
chết, bảo vệ chặt xung quanh chỗ
ngồi VIP của anh, chỉ cần có khách đi
qua, liền mặt lạnh dùng tay ngăn
cản, ngay lập tức khách quay lại đi ra
ngoài, một số cô gái thuộc giới chính
trị và kinh doanh mang vẻ mặt
ngưỡng mộ và mê luyến nhìn về phía
anh, cũng không một ai dám đến gần
anh.
Cuối cùng, anh hơi không kiên
nhẫn đổi tư thế ngồi, đường nét trên
gương mặt càng lúc càng cứng rắn,
hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo giống
như trong một chớp mắt tiếp theo
anh sẽ phải làm cho thế giới này nổi
gió phun mây.
Ba người thư ký đi theo bên
cạnh, cần thận nhìn anh một cái, biết
đây là ranh giới nhẫn nại cuối cùng
của anh nên không dám lên tiếng,
chỉ lo lắng đứng ở sau người kia mà
lo lắng.
Tưởng Quang Long mặt lạnh
ngồi tại chỗ, uống một hơi cạn sạch
ly Whisky thứ ba, cuối cùng mặt lộ ra
vẻ không vui, đứng lên, đi về phía
phòng VIP cao cấp trên lầu hai của
quán bar, thư ký vừa muốn dẫn vệ sĩ
theo sau nhưng anh lại giơ tay lên,
một mình đi lên lâu.
Cửa phịch một tiếng đóng lại!
Lại Ngọc Lan thở hồn hển, bước
nhanh về phía trước, vừa đi vừa hơi
nghiêng mặt, nhìn thấy người đàn
ông ở phía sau giống như quỷ mị đã
sắp đuổi tới gần mình, vẻ mặt cô
nhăn nhó, trong lòng niệm A Di Đà
Phật vạn lần, bởi vì tình huống khẩn
cấp, sợ hãi đưa tay tùy ý đẩy ra một
cửa phòng VIP, không nói hai lời,
lách người đi vào bên trong gian
phòng tối đen!
“Người nào!” Một giọng nói
vang lên trong bóng tối.
“À?” Lại Ngọc Lan quên mở đèn,
chỉ ngây ngốc khẽ đáp.
“Tuệ Trinh!” Một bóng đen
mang theo khí thế mạnh mẽ nhào tới
Lại Ngọc Lan, không nói tiếng nào
hôn mạnh lên đôi môi mềm mại của
cô!
“Ưmh…” Hai tay của Lại Ngọc
Lan lập tức nắm chặt tay áo của anh,
muốn quay mặt, lên tiếng phản kháng.
Tưởng Quang Long nhanh
chóng đè cô lên bàn trà, mạnh mẽ
hôn lên môi mềm của cô, cùng mười
ngón tay cô đan nhau ma sát mặt
bàn trà trong suốt, xung quanh
truyền đến tiếng ly rượu rầm rầm
rầm lăn xuống trên đất! !
“Ưmh…” Lại Ngọc Lan bị nụ hôn
kia đè làm cho không thở nổi, bị
hoảng sợ đến gan mật đều vỡ, chai
rượu đỏ trong ngực bị anh xoay tới
lui, trượt xuống ở trên mặt thảm đỏ
thẫm, lăn đến bên ghế salon, cô
trừng mắt, mười ngón tay thon ở
trong lòng bàn tay anh điên cuồng
giãy giụa, tức giận muốn đưa chân
đá văng thân thể anh, nhưng đôi
chân thon dài của anh ép tới thân
thể của cô thật chặt, hai tay của anh
kiểm chế chặt bàn tay nhỏ bé của cô,
để cho cô không thể động đậy,
dường như muốn hòa tan cô vào
trong ngực của mình.
“Ưmh…” Lại Ngọc Lan muốn
kêu cứu, âm thanh phát ra trong cổ
họng bị đầu lưỡi cuồng nhiệt của
anh dây dưa làm cho mê loạn, khóe
miệng bị cắn rách rướm máu tươi!
Tưởng Quang Long đã bị thấm
men say, hơi thở sôi trào mút môi
mềm của cô, thậm chí nếm mùi máu
tươi nơi khóe miệng cô cũng không
chú ý, mang theo khoái cảm trả thù
nào đó, “Xoẹt” một tiếng, anh xé ra
áo sơ mi trên vai cô, năm ngón tay
lập tức nắm chặt bả vai thơm mát
trơn nhẫn, thậm chí bóp chặt bộ
Ï em.
oan gia} Chương 1 Khởi đầu gặp gỡ
ngực đầy đặn của cô, dò vào áo lót,
nắm điểm nhỏ màu hồng phấn của cô.
Cả người Lại Ngọc Lan bị tê dại
mãnh liệt, muốn giãy giụa khỏi nụ
hôn nóng bỏng và sự kiểm chế của
anh.
Bất đắc dĩ nụ hôn của người đàn
ông này mang theo một loại ma lực
cuồng nhiệt làm cho cả người cô sôi
trào, thậm chí có thể cảm giác được
sống mũi cao thẳng của anh phát ra
hơi thở kích thích thật sâu, cô bị sợ
đến mất hồn mất vía, đôi tay nắm
chặt một góc tây trang của anh, run
rầy muốn tránh thoát nụ hôn kia, mở
miệng kêu cứu!
Tưởng Quang Long hôn chặt
môi của cô, không để cho cô có chút
không gian thở dốc, thậm chí ở trong
bóng tối vươn tay chuẩn xác siết
chặt bờ eo của cô, càng không
ngừng xoa nắn.
“Ưmh…“ Lại Ngọc Lan gấp đến
độ nước mắt lăn xuống, lúc muốn lên
tiếng cầu xin tha thứ, người đàn ông
này đã kéo vai áo của cô xuống, lộ ra
xương quai xanh mảnh mai hấp dẫn,
cô hoảng sợ liều mạng giãy giụa, vừa
tức giận muốn kêu la nhưng anh đột
nhiên kết thúc nụ hôn kia, cô thừa
dịp có không gian, dùng sức tát
người đàn ông này một bạt tai!
Chát! Một âm thanh vang lên
gãy gọn!
Mặt của Tưởng Quang Long
ngầng lên, trong bóng tối ánh mắt
lạnh lùng chợt lóe, siết chặt cằm của
cô, nói: “Cô là ai?” tiếng nói trầm
thấp, tựa như tiếng nói từ âm phủ
vọng tới.
Đôi mắt hẹp dài của hắn hơi
nheo lại, vẻ bất mãn càng ngày càng
hiện ra rõ ràng, chăm chú nhìn kỹ
khuôn mặt nhỏ nhắn đoan trang của
nàng.
Trong bóng tối, hắn cư nhiên
nhầm nàng thành tình nhân của hắn.
Lại Ngọc Lan tức giận đầy anh
ra, cổ nén lại cơn hoảng loạn trong
lòng dữ dội, cặp mắt trong veo như
một dòng nước suối, không kiêng kị
mà chống lại cặp mắt ưng của hắn,
khó khăn thét lên chói tai: “Tôi hỏi
anh là ai? Tại sao muốn vô lễ với
tôi?”
Trong bóng tối, hai mắt của
Tưởng Quang Long lóe lên như dã
thú, anh soạt một phát đứng dậy, bật
đèn trong phòng sáng lên!
Hai người cùng khiếp sợ nhìn
đối phương!
Cùng lúc đó, cánh cửa đột ngột
mở ra.
Tiếng giày cao gót lanh lảnh,
một mỹ nhân diễm lệ bước vào, chỉ
kịp nghe thấy Tưởng Quang Long
gọi một tiếng: “Tuệ Trinh!”“.
Cô ta vừa
bước vào, Ngọc Lan đã phát hiện
mùi hương trên người cô ta rất đặc
biệt, có thể là tiểu thư danh giá,
nước hoa vô cùng sang trọng, mặc
một chiếc đầm dài lụa satin bóng
loáng, tóc dài đến hông, quả thật là
một mỹ nhân sắc sảo.
Mỹ nhân mới đến liếc mắt nhìn
hiện trường xung quanh cùng người
con gái quần áo xộc xệch đứng ở đó,
trong lòng đột nhiên hiểu ra sự tình,
liền căm phẫn kêu lên một tiếng: “Đồ
hồ ly! Dám ở đây ve vãn Tưởng gia.”
“Không, không phải.“ Ngọc Lan
mấp máy môi.
“Còn dám ngụy biện.” cô ta liếc
nhìn áo quần luộm thuộm trên ngưởi
Ngọc Lan, “Chỉ là một con nhóc
phục vụ, lại có gan trèo cao như vậy
sao? Đúng là vô liêm sỉ.”
“Chuyện không như cô nghĩ, là
tôi, tôi nhầm phòng.”, Lại Ngọc Lan
cực khổ thanh minh.
Mỹ nhân kia không đợi nghe hết
câu, liền sà vào lòng Tưởng tổng mà
âu yếm: “Người ta chỉ trễ có một
chút, anh đã bị loại ong bướm này
mê hoặc.”
Tưởng Quang Long mặt đanh lại,
hiện rõ vẻ khó chịu, đẩy cô ra khỏi
lồng ngực mình.
Ánh mắt cương
nghị của hắn tối sầm lại, làm người
nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi,
chuyền sang người Ngọc Lan, mãi
tóc đen dày như rong biển buông
xuống eo, ngón tay cầm chai rượu có
thể trông rõ gân xanh nổi lên do
dùng lực quá mạnh, đôi mắt lóng
lánh ngập tràn nước mắt nhưng vẫn
quật cường không chịu rơi xuống,
dáng người yếu ớt khiến người ta
thương tiếc biết bao.
“Anh sao vậy?” Hà Tuệ Trinh
kinh ngạc.
“Hiện tại em nên di ra ngoài.”
Anh ta âm trầm nói một câu.
“Anh vì con nhỏ tầm thường kia
mà đuổi em ra ngoài.” Mỹ nhân xinh
đẹp kêu lên một tiếng.
Trước đây hắn
chưa từng dùng giọng điệu đó để nói
với cô.
“Ra ngoài.” Giọng nói cứng rắn
lại vang lên lần nữa, không cho phép
cãi lời, Hà Tuệ Trinh hít một hơi lạnh
liếc xéo Lại Ngọc Lan bộ dạng xộc
xệch đứng ở góc phòng rồi ngúng
nguẩy bước ra ngoài.
Dám ve vãn
người tình của cô, con nhỏ bồi bàn
đó đã đến số rồi.
“Cô là ai? Đi vào trong phòng
của tôi làm gì?” Sắc mặt của Tưởng
Quang Long lạnh lẽo, nhìn cô gái
mặc đồ nhân viên tạp vụ trên bàn trà,
mặt mày tái nhợt có chút khinh miệt,
hắn tạ hôm nay đã Quá xui XẻO rồi.
….