“Nhiên?” Tưởng Quang Long
cất bước đi vào giá rượu.
Trang Văn Nhiên vừa nghe tiếng
của Tưởng Quang Long, vừa nhìn Lại
Ngọc Lan đang bối rối, khóe miệng
anh khẽ nhếch lên nụ cười, nhanh
chóng đưa tay chạm vào vai cô, sửa
lại áo bị lệch.
“Anh…” Lại Ngọc Lan trừng lớn
con ngươi, cúi đầu xuống nhìn thấy
tư thế của mình và Trang Văn Nhiên
đầy ám muội.
Trang Văn Nhiên còn
đưa ra bàn tay, nắm chặt bả vai gầy
nhỏ của cô, kéo người cô qua, thân
thể cô lập tức xoay lại nhìn thấy
Tưởng Quang Long đã đứng ở đầu
bên kia giá rượu, dáng vẻ vô cùng
cao quý, vẻ mặt rất nghi ngờ nhìn
mình!
Cô chợt giật mình loạng choạng
một cái ngã trên giá rượu, thiếu chút
nữa chống lên một chai rượu đỏ năm
1973, giống như con châu chấu vội
vàng đứng thằng người, mặt cũng
đỏ lên, thật lo lắng dùng tay vuốt mái
tóc ngắn, áo sơ mi, khẽ kéo váy đen,
sau đó chớp mắt một cái, nhìn thấy
comple màu đen, tròng mắt cô trợn
to, hít vào một hơi, không dám nhúc nhích.
Tưởng Quang Long cũng rũ mắt
liếc nhìn cô, lại ngầng đầu lên, dùng
ánh mắt thật kì quái nhìn về phía
Trang Văn Nhiên.
Trang Văn Nhiên không muốn
giải thích, chỉ liếc mắt nhìn bộ dáng
Lại Ngọc Lan đỏ bừng cả khuôn mặt,
nhịn cười.
Lại Ngọc Lan nuốt một ngụm
nước bọt!
Tưởng Quang Long lại nhìn Lại
Ngọc Lan một cái, trầm mặc từ từ đi tới.
Lại Ngọc Lan trừng lớn con
ngươi, có chút đề phòng nhìn anh.
Hai mắt Trang Văn Nhiên xẹt
qua một chút ý trêu đùa nhìn bọn họ.
Lại Ngọc Lan vẫn nhìn nét mặt
của Tưởng Quang Long, dường như
thấy anh không định trách phạt
mình, bàn tay nhỏ bé run rầy cầm lấy
chai rượu, nhìn hai người đàn ông
một cái.
Tưởng Quang Long im lặng
không lên tiếng, mới chậm rãi hỏi:
“Chọn rượu xong chưa?”
“À?” Lại Ngọc Lan nhìn anh, khẽ
đáp một tiếng.
“Không có hỏi cô.” Tưởng
Quang Long lạnh nhạt nói.
“Xong rồi, là chai này.” Trang
Văn Nhiên lấy chai rượu trong tay
Ngọc Lan rồi ung dung đi ra ngoài,
quay lưng lại còn hả hê cười một
trận.
Sau khi Tưởng Quang Long chờ
Trang Văn Nhiên đi khỏi, liền nhìn
chằm chằm Lại Ngọc Lan.
Lại Ngọc Lan cũng có chút căng
thằng ngầng đầu lên nhìn Tưởng
Quang Long.
“Cô muốn cái gì?” Tưởng Quang
Long đột nhiên chậm rãi mở miệng.
“À?” Lại Ngọc Lan có chút
không hiều ngẩng đầu nhìn anh.
Sắc mặt của Tưởng Quang Long
cứng rắn, tiến lên một bước nắm
chặt cằm của cô, nâng mặt của cô,
nhìn vết sẹo bên trong mái tóc ngắn,
đanh giọng nói: “Tôi hỏi cô muốn cái gì?”
“Anh… Anh… Anh có ý gì?” Lại
Ngọc Lan căng thằng ngầng đầu
nhìn Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long nở nụ cười,
buông lỏng chiếc cằm nhỏ nhắn của
cô, nói: “Nếu cô còn muốn tiếp tục ở
lại chỗ này, tốt nhất không nên để lộ
ra ý đồ rõ rệt như vậy.
Cũng đừng tự
mãn! Cô biết người lúc nãy là ai không?”
“Trang… Trang… Tổng Giám đốc
Trang…” Lại Ngọc Lan nhìn Tưởng
Quang Long.
Tưởng Quang Long nghe được
câu này, nở nụ cười chế giễu, nói:
“Đừng tự cho rằng hiểu một chút
rượu như vậy thì dám ở trước mặt
người ta múa rìu! Thu hồi trò hề của
cô đi! Tỉnh táo một chút đi! Cô có cởi
bỏ áo quần ra, cũng không có ai
động lòng đâu.”
“Sao anh biết sẽ không có ai
động lòng?” Lại Ngọc Lan vặn lại
anh.
“Cô… Hóa ra cô cũng chỉ là loai
người dùng thân thể để câu dụ
người ta?’, anh trách lớn tiếng, “Bộ
dạng đó thật đáng ghét.”
“Tôi chẳng làm gì cả, anh đừng
có dùng con mắt đen tối của mình để
đánh giá người khác.”
“Còn không phải sao?”
“Cho dù nếu là tôi câu dụ Tổng
giám đốc Trang thì sao, anh quản tôi
chắc?”, Ngọc Lan nhỏ giọng nói, nhìn
anh đầy khiêu khích.
“Cô dám…?”
“Hay là anh ghen?”
“Cô đúng thật là không biết trời
cao đất dày mà.
Đừng trách tôi
không nói trước, làm người nên
đứng đắn một chút.”, Tưởng Quang
Long gẳn từng chữ rồi quay lưng bỏ
đi.
Ngọc Lan nhếch mép cười hả
hê, sau đó bước nhanh ra, mờ mịt
duổi theo Trần Mạn Hồng đi ra ngoài,
mới vừa đi ra đến quầy bar, thấy
Trang Văn Nhiên và Tưởng Quang
Long vẫn ngồi tại chỗ, vuivẻ cười nói,
cô ngạc nhiên nhẹ nắm tay Trần Mạn
Hồng, cần thận hỏi: “Quản lý… Tôi có
chuyện muốn nhờ cô giải đáp một chút”
Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền
ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tổng Giám đốc Trang, anh ấy là
ai? Anh ấy còn có thân phận khác
không?” Lại Ngọc Lan cảm thấy câu
nói của Tưởng Quang Long có ẩn ý
khác, nên tò mò hỏi.
Trần Mạn Hồng ngạc nhiên câu
hỏi của Lại Ngọc Lan, nhưng vẫn
nhìn về phía Trang Văn Nhiên, anh
mặc áo sơ mỉ màu xanh dương, quần
tây màu trắng, ngồi ở trước cửa sổ
sát đất, bộ dáng giống như hoàng tử,
nâng lên một ly nước ấm hớp một
ngụm nhỏ, mỉm cười xoay người nhìn
cảnh biển phía ngoài cửa sổ, lịch sự
đẹp trai, hấp dẫn bốn phía, cô cũng
có chút say mê cười nói: “Có phải cô
cũng cảm thấy anh ấy rất đẹp trai
hay không? Không chỉ đẹp trai, còn
thưởng thức rất tốt.
Cô nhìn đồng hồ
Omega màu đen trên cánh tay gợi
cảm của anh ấy kia, có phải rất mê
người hay không? Tôi thích nhất đàn
ông đeo đồng hồ.”
Lại Ngọc Lan bất đắc dĩ nhìn
Trang Văn Nhiên một cái, miễn
cưỡng nói: “Không phải tôi muốn
biết những thứ này.
Ngoại trừ anh ấy
có thân phận là Tổng Giám đốc và
đẹp trai, anh ấy còn có thân phận
khác không? Ví dụ như… Anh ấy…
Anh ấy hiểu rượu đỏ không?”
Trong lúc nhất thời, Trần Mạn
Hồng xoay đầu lại nhìn Lại Ngọc Lan,
ngạc nhiên cười nói: “Cô nói cái gì?
Anh ấy hiều rượu đỏ không? Chuyện
gì vậy? Cô biết anh ấy là ai không?
Anh ấy là người thừa kế tương lai tập
đoàn khách sạn Hoàn Cầu, nghe nói
lúc mười tuổi, anh ấy cũng đã có thể
ngửi được một trăm loại rượu đỏ rồi,
cho tới bây giờ cũng không có người
nào dám ở trước mặt của anh ấy
nhắc tới rượu đỏ! Nếu không, làm
sao anh ấy một tay trông coi sản
nghiệp khách sạn cả Âu Mĩ? Ở Pháp
và Tây Ban Nha, anh ấy có trang trại
rượu, đếm không xuể! Rất nhiều
rượu đỏ ở khách sạn chúng ta cũng
xuất từ trang trại rượu của anh ấy.”
Lại Ngọc Lan ngây người.
sâu
kín quay đầu nhìn về phía Trang Văn
Nhiên, không biết nghe Tưởng
Quang Long nói gì, lại cười to, rất
nhàn nhã tự tin, phong cách hiên
ngang, chân của cô đột nhiên mềm
nhũn, tay không tự chủ đụng phải
cái đồng hồ nhỏ của người nào đó đề
trên quầy bar.
Đồng hồ để bàn rớt xuống.
Vang lên tiếng động nho nhỏ.
Lúc này Trang Văn Nhiên ngầng
đầu lên nhìn thấy bộ dáng lúng túng
của Ngọc Lan, lặng lẽ mỉm cười.
“Hà Tuệ Trinh tiểu thư tới.” Có
tiếng kêu khẽ.
Tưởng Quang Long và Trang
Văn Nhiên nghe tiếng gọi, cùng
ngẩng đầu lên nhìn về phía lối vào
phòng ăn.
Hôm nay Hà Tuệ Trinh mặc váy
ngắn màu hồng không có tay, bên
hông mảnh mai thắt đai lưng màu
đen, nơi nếp váy thêu hoa văn chỉ
đen, mang giày cao gót màu hồng
khảm viên kim cương đen, tay cầm
túi xách Gucci, dịu dàng tao nhã đi
tới, nét mặt tươi cười.
Trang Văn Nhiên vui vẻ đứng
lên, ngầng khuôn mặt đẹp trai mê
người tươi cười đi về phía Hà Tuệ
Trinh, giang hai cánh tay, nói: “Tôi
nhớ cô muốn chết.”
Hà Tuệ Trinh đỏ mặt nhưng
cũng hết sức kích động bước nhanh
nhào vào trong ngực Trang Văn
Nhiên, đôi tay khẽ đặt ở hông của
anh, dịu dàng nói: “Tôi cũng nhớ
anh.”
Trang Văn Nhiên lại cười vui vẻ,
ôm lấy Hà Tuệ Trinh vào trong ngực,
nói: “Gần đây cô khỏe không?”
“Khỏe… Rất khỏe…” Hà Tuệ
Trinh mỉm cười gật đầu.
“Cha tôi nói khi nào anh sang
cùng ông chơi cờ.”
Tưởng Quang Long ngồi ở ghế
trên, nhìn Hà Tuệ Trinh tựa vào trong
ngực Trang Văn Nhiên, dịu dàng như
nước, “Bây giờ vẫn chưa tiện gặp
mặt đâu.”
“Ngồi đây! Lúc nãy tôi chọn món
cô thích ăn.” Trang Văn Nhiên mỉm
cười chuyển đề tài, nhẹ đỡ hông của
Hà Tuệ Trinh, cùng đi đến chỗ ngồi,
sau đó ở giữa hai người, hết sức lịch
sự kéo ra một chỗ ngồi…
“Cám ơn” Hà Tuệ Trinh ngồi
xuống, dịu dàng nhìn về phía Trang
Văn Nhiên nói: “Anh vẫn săn sóc rất
chu đáo.
So với Quang Long tốt hơn
nhiều.”
Tưởng Quang Long chậm rãi
quay mặt sang, nhìn về phía Hà Tuệ
Trinh hôm nay trang điểm hết sức
mềm mại động lòng người, ăn mặc
thanh nhã hơn so với bình thường,
hôm nay càng lộ vẻ trong sáng mê
người, dịu dàng nói: “Anh đối với em
có gì không tốt? Cậu ta đi Anh quốc
nhiều năm, mới vừa trở lại, kéo ghế
cho em thì thật tốt sao?”
Hà Tuệ Trinh quay đầu nhìn
Tưởng Quang Long, hai mắt cũng lộ
ra một chút ngọt ngào.
Tào Văn Kiệt lập tức tiến lên,
mang ly pha lê để trước mặt của
Tưởng Quang Long, mở chai rượu đỏ
năm 1997, cần thận rót ra, lui về phía
sau một bước, lau nhẹ miệng chai,
đóng nút gỗ, đặt chai rượu xuống rồi
ˆ mỉm cười lui về phía sau một bước.
Trang Văn Nhiên và Tưởng
| Quang Long cùng Hà Tuệ Trinh, ba
người từ nhỏ lớn lên cùng nhau,
cùng giơ ly rượu, sau khi chạm ly, tất
cả đều vui vẻ mỉm cười.
Trần Mạn Hồng nhìn thấy bọn họ
hài lòng uống rượu, ngay lập tức
Xoay người đi về phía phòng bếp,
chuẩn bị mang thức ăn lên.
“Lúc nãy..” Hà Tuệ Trinh vẫn
không có quên đề tài lúc nãy, nhìn về
phía Tưởng Quang Long, dịu dàng
hỏi: “Các người nói đến chuyện của
Lê Vĩ, xảy ra vấn đề gì sao?”
Vẻ mặt Tưởng Quang Long
không thay đổi nhìn về phía Hà Tuệ
Trinh, nói: “Đây là chuyện làm ăn,
không có liên quan đến em.”
“Nhưng em muốn biết có liên
quan đến chuyện anh ấy trúng đạn
không?” Hà Tuệ Trinh có chút căng
thằng nhìn Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long nhìn ánh
mắt quan tâm của cô, giọng nói có
chút cứng rắn: “Không có!”
“Vậy thì vì chuyện gì?” Hà Tuệ
Trinh dịu dàng vội vàng hỏi.
Trang Văn Nhiên im lặng nhìn về
phía Hà Tuệ Trinh, ở trên mặt đã biến
mất nét vui vẻ, nâng rượu tuyết lợi,
uống một ngụm nhỏ, nghĩ tới cô gái
chọn rượu ở trong kho rượu lúc
nãy…
Hai mắt Tưởng Quang Long
thoáng qua ánh sáng không vui, nói:
“Anh ta tạm thời gác lại dự án khách
sạn dưới nước của Tập đoàn Á Châu
chúng tôi.”
Hà Tuệ Trinh hơi sửng sốt,
không nghĩ tới là chuyện này, cô im
lặng cúi đầu.
Lúc này, Trang Văn Nhiên khuôn
mặt tươi cười, phá tan bầu không khí
nói: “Cô thả lỏng một chút, đôi khi
doanh nghiệp và chính phủ sẽ có
một chút mâu thuẫn.
Hôm nay tôi
cũng đã hủy bỏ dự án này.”
Hà Tuệ Trinh ngầng đầu lên, có
chút xin lỗi nhìn Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long im lặng
không lên tiếng, chỉ nâng lên rượu
đỏ, ngửa mặt uống một hơi cạn
sạch!
Hà Tuệ Trinh đau lòng khẽ cắn
môi dưới, nhìn anh, vừa định nói gì
nhưng ngại nói sai, chỉ đành miễn
cưỡng cười nói: “Chuyện Lê Vĩ trúng
đạn lần trước, đã làm em sợ hãi.
Cha
và mẹ đều hết sức lo lắng, em cũng
rất… rất… Rất lo lắng…”
Sắc mặt của Tưởng Quang Long
cứng ngắc, thấy Tào Văn Kiệt rót
rượu đỏ, anh không từ chối.
Trang Văn Nhiên khẽ mỉm cười,
nói: “Hiếm thấy vợ chồng các người
tình cảm, tự nhiên phải quan tâm.”
Hà Tuệ Trinh nhìn về phía Tưởng
Quang Long, giờ phút này ở trong
mắt cô chỉ có Tưởng Quang Long.
Tưởng Quang Long không nhìn
Hà Tuệ Trinh, chỉ cầm rượu đỏ uống
một hơi cạn sạch.
“Đừng uống nữa…” Hà Tuệ Trinh
đau lòng nhìn về phía Tưởng Quang
Long.
Vào lúc này điện thoại di động
vang lên.
Đông Anh cầm điện thoại Tưởng
Quang Long, sau khi nghe xong liền
bước tới trước mặt của anh, dịu
dàng nói: “Tổng Giám đốc, bên Nhật
gửi tài liệu khẩn cấp, muốn anh ký.”
“Xin lỗi không tiếp được.”
Tưởng Quang Long nói xong, liền
lạnh lùng ném khăn ăn, xoay người
đi ra khỏi phòng ăn.