Lại Ngọc Lan nhíu mày một cái,
cảm giác ánh mặt trời có chút chói
mắt, người hơi lạnh, vươn tay nhẹ
khoác lên hông của Trần Đức Viễn,
giống như một đứa bé, ôm hông của
anh chặt hơn, thân thể nhích đến
bên cạnh anh một chút.
Trần Đức Viễn yên lặng nhìn cô,
hai mắt giống như thấp thoáng nụ
cười.
Nhã Tuệ vẫn ngủ say ở trên ghế
sa lon bên ngoài phòng khách, trải
qua giày vò đêm qua, dường như cô
đã quá mệt mỏi, đầu gần như gác lên
thành ghế sa lon, cũng không biết
cảm giác.
Trần Đức Viễn giữ yên tư thế cả
buổi tối cảm thấy thân thể mình đã
tê dại đau đớn, nên muốn nhẹ xê
dịch hai chân, anh nhìn thấy, ngay cả
giày da của mình cũng cởi ra, hai
chân cùng đắp chung trong chăn với
Lại Ngọc Lan, anh lặng lẽ nở nụ cười,
tay nhẹ bao trùm ở trên bàn tay của
cô, sau đó xê dịch thân thể một cái,
xoa dịu một chút mệt nhọc….
Hai mắt Lại Ngọc Lan đột nhiên
nhúc nhích, giống như ý thức được,
khuôn mặt của cô khẽ nhúc nhích
nhưng vẫn ngủ say.
Qua một lúc, giống như có chút
tiếng động.
Mặt của cô hơi nhíu lại, lông mi
khẽ di động, rốt cuộc chậm rãi mở
mắt, tiếp xúc luồng ánh nắng phía
trước mặt, phảng phất có chút hơi
ấm còn chưa tan đi, một loại cảm xúc
khác thường bay khắp trong không
gian nhỏ, cô có chút mê man nhìn cả
gian phòng trống trơn, cảm giác cả
người mình rất mệt mỏi, cô chợt nghĩ
đến tất cả mọi chuyện xảy ra đêm
qua, một loại cảm giác mệt lả xông
tới…
Cô nằm ở trên giường sâu kín
nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà,
buồn ngủ mệt mỏi nhắm mắt lại, theo
thói quen kêu một tiếng: “Nhã Tuệ…”
Bên ngoài phòng khách truyền
đến tiếng ngáp.
Nhã Tuệ ngủ trên ghế sa lon một
buổi tối, lúc này đau lưng ôm gối và
chăn, đầu tóc rối bời, mắt buồn ngủ
lim dim đi vào phòng, ngáp mạnh
một cái nhìn Lại Ngọc Lan, âm thanh
khàn khàn nói: “Đã tỉnh rồi hả?”
Lại Ngọc Lan nằm ở trên giường,
nhìn Nhã Tuệ cười khẽ nhưng vẫn
còn có chút mơ màng nói: “Ừ… Ngày
hôm qua… cô vất vả rồi…”
Nhã Tuệ ôm cái chăn và gối đầu
ngồi ở mép giường, lo lắng nhìn cô
nói: “Cô tốt chứ?”
Lại Ngọc Lan mỉm cười nhìn về
phía bạn thân, gật đầu nói: “Ừ… Tốt.
”
“Cô cũng không biết tối hôm
qua cô rất đáng sợ? Ngủ thiếp đi,
còn không ngừng gặp ác mộng, thật
may có Trần Đức Viễn ở bên cạnh cô,
trông chừng cả buổi tối… Hả? Anh ấy
đâu rồi?” Lúc này Nhã Tuệ mới nhớ
tới người kia, quay đầu nhìn giường
nệm trống không, ngạc nhiên nói:
“Tối hôm qua tôi nói nếu anh ấy mệt
mỏi thì nằm ngủ giường mà?”
Lại Ngọc Lan có chút giật mình
nhìn Nhã Tuệ, nói: “Trần Đức Viễn…
Tổi hôm qua trông chừng tôi cả
đêm?”
“Đúng vậy! Một mình trông
chừng cô cả buổi tối! Anh ấy đi rồi?”
Nhã Tuệ kêu lên một tiếng sợ hãi.
Phòng khách lập tức có tiếng
chìa khóa mở cửa.
Nhã Tuệ kinh ngạc cầm đồ lót
của mình, đi vào phòng khách, trợn
mắt nhìn Trần Đức Viễn xách theo
bữa ăn sáng, giống như đàn ông
trong nhà, đi vào, trong tay còn móc
chìa khóa, bỏ vào túi quần của mình.
“A!“ Nhã Tuệ thu hồi áo lót của
mình ra sau lưng, căng thằng nhìn
Trần Đức Viễn, nói không ra lời!
Trần Đức Viễn mỉm cười nhìn về
phía Nhã Tuệ nói: “Cô đã tỉnh ngủ?
Đêm qua ngủ trên ghế salon, mệt
mỏi không?”
Nhã Tuệ miễn cưỡng nở một nụ
cười, sau đó đầu bên kia, cửa phòng
tắm mở ra, Lại Ngọc Lan mới vừa
tắm xong, cầm một cái khăn lông lớn
màu trắng bao bọc thân thể mình, lộ
ra bả vai trắng nõn nhẫn bóng hấp
dẫn và đôi chân dài trắng nõn mê
người, vừa cầm một cái khăn lông
màu xanh dương, lau tóc ướt đẫm
của mình, vừa đi ra ngoài hỏi: “Có
chuyện gì vậy?”
Lại Ngọc Lan trợn to hai mắt,
nhìn thấy Trần Đức Viễn đang mỉm
cười đứng ở trước mặt mình.
“ A…” Lại Ngọc Lan kêu lên một
tiếng, đụng vào cửa tủ lạnh một cái,
lại nhào vào phòng, phịch một tiếng,
đóng cửa lại, kêu to: “Tại sao anh ở
chỗ này?”
“Con bé chết tiệt kia! Người ta
giữ cô buổi tối, sau đó mua cho cô
bữa ăn sáng, lại nói lới không lễ
phép!” Mặt của Nhã Tuệ cũng đỏ
lên,vội vàng cười nhìn về phía Trần
Đức Viễn nói: “Anh ngồi đi, vất vả rồi,
chúng tôi thay quần áo sẽ ra ngay!”
Cô nói xong, lập tức vọt vào gian
phòng, cũng phịch một tiếng đóng
cửa lại, đã thấy Lại Ngọc Lan đứng ở
trước tủ treo quần áo, cầm một cái T-
Shirt màu trắng có mũ đội đầu,
nhanh chóng mặc vào, lại giật xuống
một cái váy ngắn màu đen, kéo lên
căng thẳng nói: “Không phải anh ấy
đi rồi sao? Làm tôi sợ muốn chết!”
“Tôi cho rằng anh ấy đã di, thì ra
anh ấy đi mua bữa ăn sáng.
” Nhã
Tuệ cũng vội vã mặc một cái váy
ngắn liền quần màu vàng, nói.
Lại Ngọc Lan dừng lại động tác
trong tay, nhớ tới mới vừa rồi trong
tay Trần Đức Viễn quả thực có một
túi bánh bao.
Cô thật tò mò đi đến
trước cửa phòng, nhẹ nhàng hé màn,
thấy Trần Đức Viễn đã đứng ở trước
bàn ăn phòng khách, lấy ra một cái
đĩa màu trắng, đặt ở trên bàn, sau đó
đặt bánh bao vào đĩa, lại mỡ chai
sữa đậu nành, rót sữa đậu nành ra ly
thủy tỉnh trong suốt, lại lấy các món
ăn mà mình đi tới chợ mua về, bỏ vào
trong dĩa màu xanh…
Hai mắt của anh dịu dàng chăm
chú làm những thứ này, nhất là ngón
tay thon dài, nhẹ nhàng đem cháo
trong bình giữ nhiệt, trút vào trong tô
lớn, để xuống muỗng múc cháo, cảm
giác anh giống như một người cha
nuôi…
Lại Ngọc Lan bước ra, nhìn bóng
lưng cao gầy của anh, mỉm cười.
Đột nhiên điện thoại reo lên,
Trần Đức Viễn ung dung nghe điện
thoại, bỗng dưng sắc mặt tối sầm lại,
“Lan, tôi có chuyện cần giải quyết,
tôi đi nhé!”
“Ừ, thật lòng cảm ơn anh rất
nhiều.
Tôi…” cô nói ngập ngừng.
“Là tự tôi muốn thế, đừng ngại,
có chuyện cứ gọi tôi một tiếng.
” anh
khoác áo trên vai, bước ra ngoài cửa.
Ngọc Lan nhìn anh ra bước ra cửa,
có chút bồi hồi, nếu cô không mang
trong mình quá nhiều tâm tư, chắc
có lẽ cô cũng sẽ động lòng yêu anh
không chần chừ.
Có tiếng chuông cửa, Ngọc Lan
còn nghĩ là Đức Viễn trở lại, không
ngờ mở cửa lại nhìn thấy một người
phụ nữ mặc âu phục kiểu cách, trịnh
trọng đứng trước cửa nhà.
Cô đang
định hỏi cô ta là ai nhưng người phụ
nữ đã lên tiếng trước.
“Chào Lại tiểu thư, tôi là người
được thư ký Đông Anh phái tới.
”
Nói rồi, cô ta chìa ra một phong
bì trắng, Ngọc Lan nhận lấy, mở ra
xem, phát hiện trong đó có một tờ
chỉ phiếu, có tận chín con số cả thảy.
“Đây là một chút thành ý tổng
giám đốc chúng tôi muốn bù đắp
cho cô, ngài ấy thật sự cảm thấy áy
náy, mong cô hiểu cho tình thế của
ngài.
” người phụ nữ đó nói rất chậm
rãi, sau đó còn nghiêm trang cúi đầu
với Ngọc Lan.
Trong phút chốc, chính Ngọc
Lan cảm thấy miệng lưỡi mình đều
đắng nghét.
“Tưởng Tổng giám đốc, anh làm
vậy tôi phải hiểu như thế nào đây?”
Lại Ngọc Lan nghiêm túc vòng tay
đứng trước mặt anh, đem phong bì
có chứa chỉ phiếu đề lại trên mặt bàn
gỗ.
“Chẳng lẽ như vậy chưa đủ?“
Tưởng Quang Long nhìn cô chằm
chằm.
“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy,
hôm qua còn giận dữ chì chiết tôi,
hôm nay lại đẩy cho tôi một mớ tiền.
Chẳng lẽ trong con mắt của anh, bất
cứ kẻ nào cũng thèm tiền bạc như
thế?”
Tưởng Quang Long im lặng, chỉ
nhìn xuống phong bì tiền trước mặt.
“Anh nghe cho rõ đây, tôi cứu
Hà tiểu thư không phải vì muốn được
báo đáp, tôi không cần những đồng
tiền này, lương tôi lĩnh khi làm nhân
viên cho Á Châu cũng không thấp,
anh nghe rõ chưa?” Ngọc Lan gần
từng chữ, “Tôi thật thất vọng về
anh.
” nói rồi cô xoay lưng định tiến
ra cửa văn phòng Tổng giám đốc.
“Tôi…” rốt cục Tưởng Quang
Long cũng đứng bật dậy khỏi ghế,
“Tôi chỉ muốn xin lỗi cô.
” giọng nói
cao ngạo và lạnh như đá.
Lại Ngọc Lan đứng khựng lại,
ánh mắt thâm thúy khẽ nhấc lên một
nụ cười, “Biết làm sao đây? Tôi lại
không muốn nhận lời xin lỗi này một
chút nào!”
Anh đứng nhìn cô, trong phút
chốc chẳng biết nên nói gì.
“Anh muốn thực sự chuộc lỗi với
tôi?“ cô quay người lại, nhanh chóng
tiến lại trước mặt bàn nhìn vào anh,
khoảng cách hai người chỉ còn lại
chưa đầy nửa mét, “Vậy thì yêu tôi
đi.
” tiếng nói như mê hoặc, xen lẫn
một ít chua cay.
Tưởng Quang Long trợn trừng
nhìn cô, cảm thấy suýt nữa không
thể tin vào tai mình.
Lại Ngọc Lan mở to hai mắt,
“Nếu không thể thì đừng bao giờ
nhắc đến chuyện chuộc lỗi với tôi,
cũng đừng bao giờ rải tiền trước mặt
tôi như thế, chẳng có ý nghĩa gì cả.
”
cô bỏ lại một câu, sau đó dứt khoát
đi ra khỏi cửa.
Tưởng Quang Long cảm thấy
lòng xáo trộn vô cùng, đôi mày sắc
sảo nhíu khẽ lại, trong đầu văng vằng
câu nói của cô bên tai, “Vậy thì yêu
tôi đi!”