Người Tình Sputnik


Chị mua vé ở chiếc quầy phía trước vòng đu quay. Ông già bán vé bảo chị: "Thưa cô, chúng tôi sắp đóng cửa rồi." Ông ta nhìn xuống trong lúc lúng búng câu này, như thể nói với chính mình. Rồi ông lắc đầu. "Sắp hết giờ làm việc rồi. Đây là vòng cuối. Một vòng nữa rồi chúng tôi nghỉ." Bộ râu quai nón của ông ta nhuốm khói thuốc lá, khắp cằm râu bạc trắng mọc lởm chởm. Ông húng hắng ho. Má đỏ như thể đã nhiều năm dạn dày gió bấc.
"Thế cũng được rồi. Một vòng là đủ," Miu đáp lại. Chị mua vé, bước lên thềm. Chị là người duy nhất chờ bước lên đu, và theo những gì chị có thể quan sát được, những buồng đu nhỏ bé đều trống trơn. Những cái buồng trống lừ đừ quay trong không trung như đang ngẫm nghĩ, như thế chính thế giới đang bị xì hơi cho đến cạn kiệt.
Chị bước vào buồng đu màu đỏ, ngồi xuống ghế, trong khi ông già bán vé bước đến, đóng cửa và khóa lại từ bên ngoài. Chắc là để cho an toàn. Giống như một con vật thời cổ xưa nào đó đang sống lại, vòng đu quay bắt đầu cót két quay lên cao. Hàng dãy quầy hàng và các điểm vui chơi hấp dẫn lùi xuống phía dưới chị. Trong lúc đó ánh sáng thị trấn hiện ra trước mắt chị. Chiếc hồ nằm bên trái chị, và Miu có thể nhìn thấy ánh sáng từ những chiếc thuyền du ngoạn phản chiếu nhẹ nhàng trên mặt nước. Sườn núi xa xa nhấp nháy ánh đèn từ các thôn xóm nhỏ. Ngực chị thắt lại trước tất cả vẻ đẹp đó.
Vùng đỉnh đồi nơi chị sống lọt vào tầm mắt. Miu chĩa ống nhòm tìm căn hộ của mình, nhưng tìm thấy nó không phải việc dễ dàng. Vòng đu quay càng lúc càng lên cao. Cần phải nhanh lên. Chị xoay ống nhòm tới lui điên cuồng tìm kiếm. Nhưng có quá nhiều tòa nhà trông rất giống nhau. Vòng đu đã lên tới đỉnh và bắt đầu quay xuống. Cuối cùng chị đã phát hiện ra tòa nhà đó. Đúng nó rồi! Nhưng không hiểu sao nó lại có nhiều cửa sổ hơn chị tưởng. Rất nhiều người mở cửa sổ để hóng ngọn gió mát mùa hè. Chị di chuyển ống nhòm từ cửa sổ này qua cửa sổ khác, và cuối cùng đã xác đinh được vị trí căn hộ thứ hai trên tầng ba, tính từ bên phải sang. Nhưng vừa khi đó vòng đu quay đã xuống gần sát đất. Tường của các tòa nhà khác che mất tầm nhìn. Tiếc quá, chỉ vài giây nữa là chị đã có thể thấy ngay bên trong căn hộ của mình.
Chiếc đu quay chậm chạp tiến gần đến mặt đất. Chị cố mở cửa bước ra nhưng nó không nhúc nhích. Dĩ nhiên rồi - nó bị khóa ngoài. Chị nhìn quanh tìm kiếm ông lão ở quầy bán vé nhưng chẳng thấy đâu. Đèn trong quầy đã tắt. Chị định gọi người, nhưng chẳng có bất kỳ ai để mà gọi. Chiếc đu quay lại bắt đầu quay lên. Rối tung hết cả lên, chị nghĩ. Sao lại ra cơ sự này chứ? Chị thở dài. Có lẽ ông lão đi toilet rồi quên mất giờ. Đành phải đi thêm một vòng nữa vậy.
Cũng được thôi, chị nghĩ. Tính đãng trí của ông lão sẽ cho chị cơ hội được đi đu quay vòng hai miễn phí. Lần này chắc chắn chị sẽ nhận ra căn hộ của mình. Chị nắm chặt ống nhòm và dán mắt ra ngoài cửa sổ. Lần trước chị đã nhìn bao quát toàn cảnh và xác định được vị trí nên lần này tìm căn hộ của mình dễ hơn. Cửa sổ mở, đèn sáng. Chị rất ghét trở về mà phòng tối thui, và đã định ăn tối xong là về ngay.
Chị có cảm giác tội lỗi khi dùng ống nhòm nhìn phòng mình từ một nơi xa như thế này, như thể chị đang nhìn trộm mình vậy. Nhưng mình không có ở đấy, chị cả quyết với chính mình. Tất nhiên là không. Trên bàn có điện thoại. Mình thật sự muốn gọi về đấy. Mình cũng để một bức thư trên bàn. Mình muốn đọc được nó từ chỗ này. Miu nghĩ. Nhưng lẽ đương nhiên Miu không thể thấy chi tiết thế được.

Cuối cùng chiếc đu quay đã lên đến đỉnh và bắt đầu đi xuống. Nhưng mới xuống được một đoạn thì nó đột nhiên dừng lại. Chị bị văng vào thành buồn, đập mạnh vai và suýt đánh rơi ống nhòm xuống sàn. Tiếng động cơ của vòng đu quay tắt ngấm, tất cả mọi vật chìm trong sự im lặng bí hiểm. Tiếng nhạc rộn rã mà lúc nãy chị nghe thấy đã biến mất. Hầu hết đèn trong các quầy hàng phía dưới cũng đã tắt. Chị nghe ngóng cẩn thận nhưng ngoài tiếng gió yếu ớt, không còn gì nữa. Tĩnh lặng tuyệt đối. Không tiếng người bán hàng mời chào, không tiếng trẻ la hét sung sướng. Thoạt đầu chị không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Và rồi chị nhận ra: chị đã bị bỏ rơi.
Chị vươn người ra ngoài khung cửa sổ mở lưng chừng và lại nhìn xuống. Chị nhận ra mình đang ở độ cao như thế nào. Miu tính kêu cứu, nhưng biết sẽ chẳng ai nghe thấy. Chị ở quá cao, giọng chị quá nhỏ.
Ông lão kia có thể đi đâu được kia chứ? Chắc ông ta đã uống say. Màu sắc đó của khuôn mặt, hơi thở, giọng nói khàn đặc của ông ta - không nhầm được. Ông ta đã quên mất việc ình lên đu quay và đã cắt điện. Lúc này có lẽ ông ta đang say sưa tại một quán rượu nào đấy, uống bia hay rượu gin, càng uống càng say và quên mất mình đang làm gì. Miu cắn môi. Có thể mình không ra được khỏi đây cho đến chiều mai, chị nghĩ. Hay có thể đến tối? Khi nào công viên giải trí lại mở cửa? Chị không biết.
Miu chỉ mặc một cái áo khoác nhẹ kèm chiếc váy cotton ngắn, và dù đang giữa mùa hè nhưng không khí ban đêm ở Thụy Sĩ vẫn lạnh. Gió đã mạnh lên. Chị lại nhô ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới. Ánh sáng thậm chí còn ít hơn trước. Nhân viên công viên giải trí đã kết thúc ngày làm việc và về nhà. Chắc hẳn phải có bảo vệ đâu đó quanh đây. Chị hít một hơi thở sâu và dồn hết sức hét lên kêu cứu. Chị lắng nghe. Rồi lại hét. Một lần nữa. Không có tiếng trả lời.
Chị rút cuốn sổ nhỏ trong túi khoác và viết bằng tiếng Pháp: "Tôi bị khóa bên trong đu quay ở công viên giải trí. Xin hãy giúp tôi." Chị ném mẩu tin nhắn ra ngoài cửa sổ. Tờ giấy bay theo gió. Gió đang thổi về phía thị trấn, vì vậy nếu may mắn nó có thể bay được tới đó. Những nếu có ai nhặt được và đọc thì anh ta (hay chị ta) có tin không? Trong tờ giấy khác, chị viết tên và địa chỉ của mình kèm theo tin nhắn. Như vậy có lẽ đáng tin hơn. Người ta sẽ không coi đó là chuyện đùa mà hiểu là chị đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Chị xé hết nửa cuốn sổ thả bay theo gió.
Đột nhiên chị nảy ra một ý, lấy hết mọi thứ trong ví ra, chỉ để lại một tờ mười franc và bỏ vào đó mẩu giấy: "Một phụ nữ đang bị khóa trong đu quay trên đầu ông bà. Xin hãy giúp."
Chị thả ví ra ngoài cửa sổ. Nó rơi thẳng xuống đất. Tuy nhiên, chị không thể nhìn thấy nó rơi xuống đâu, cũng không nghe được tiếng nó chạm đất. Chị đặt mảnh giấy tương tự vào túi xách rồi thả xuống.

Miu nhìn đồng hồ đeo tay. Bây giờ là 10h30. Chị lục lọi trong túi áo khoác xem còn gì không. Mấy thứ mỹ phẩm giản dị, gương, hộ chiếu. Kính râm. Chìa khóa chiếc xe chị thuê và chìa khóa căn hộ. Một con dao quân đội để gọt hoa quả. Một túi bóng nhỏ đựng ba cái bánh quy giòn. Một cuốn sách tiếng Pháp bìa mềm. Chị đã ăn tối nên từ giờ đến sáng mai sẽ không đói. Trời mát nên cũng sẽ không quá khát. Và may là chị vẫn chưa phải đi vệ sinh.
Chị ngồi xuống chiếc ghế nhựa, tựa đầu vào thành buồng. Sự ân hận quay cuồng trong tâm trí. Vì sao chị lại vào công viên giải trí, lại leo lên chiếc đu quay này? Lẽ ra sau khi rời khỏi nhà hàng chị nên đi thẳng về nhà. Giá như vậy thì bây giờ chị đã được tắm rửa thoải mái bằng nước nóng, cuộn mình nằm trên giường với một quyển sách hay, như chị vẫn làm mọi tối. Vì sao chị lại không làm thế? Và tại cái chết tiệt gì mà người ta lại thuê một lão say rượu không có khả năng như ông già đó chứ?
Chiếc đu quay cót két trong gió. Chị cố đóng cửa sổ lại cho gió lùa vào nhưng nó không di chuyển dù một phần. Chị đành đầu hàng, ngồi bệt xuống sàn. Mình đã biết lẽ ra nên mang theo áo len mà, chị nghĩ. Khi rời khỏi nhà chị đã dừng lại, băn khoăn không biết có nên khoác thêm chiếc áo len không. Nhưng tối mùa hè có vẻ dễ chịu, tiệm ăn chỉ cách chỗ chị ở có ba dãy nhà. Vào thời điểm đó thì việc dạo bước đến công viên giải trí và leo lên chiếc đu quay đúng là điều xa vời nhất trong tâm trí của chị. Mọi việc chệch hướng hết.
Để bớt căng thẳng, chị tháo đồng hồ, dây chuyền bạc mỏng và đôi hoa tai hình vỏ sò cho vào túi xách. Chị thu mình lại trong một góc sàn, hy vọng có thể ngủ cho đến sáng. Lẽ đương nhiên chị không ngủ được. Chị lạnh và lo lắng. Thỉnh thoảng cơn gió mạnh lại khiến buồng đu quay lắc lư. Chị nhắm mắt, hình dung mình đang chơi bản sonata cung C thứ của Mozart, lướt ngón tay trên phím đàn tưởng tượng. Chẳng có lý do gì đặc biệt, nhưng chị nhớ đến bản nhạc mình đã chơi hồi nhỏ này. Nhưng đến giữa phần thứ hai suy nghĩ của chị bắt đầu lơ mơ. Và chị thiếp đi.
Chị không biết mình đã ngủ được bao lâu. Có lẽ là mới chỉ một chốc. Chị bất ngờ thức dậy, và trong một thoáng không biết mình đang ở đâu. Dần dần ký ức của chị quay trở lại. Phải rồi, chị nghĩ, mình đang ngồi trong cái đu quay ở công viên giải trí. Chị lôi đồng hồ từ trong túi ra, đã quá nửa đêm. Miu chậm chạp đứng lên. Cơ thể chị mỏi nhừ vì tư thế ngủ gò bó. Chị há miệng ngáp mấy cái, duỗi người và xoa bóp cổ tay.
Biết là không thể ngủ lại ngày được, chị lấy cuốn sách ra khỏi túi để tránh cho đầu óc phải nghĩ ngợi và bắt đầu đọc từ đoạn bỏ dở lúc trước. Đó là cuốn truyện trinh thám mới chị mua ở hiệu sách trong thị trấn. May là đèn trên đu quay sáng suốt đêm. Nhưng mới đọc được vài trang chị nhận ra mình không theo nổi cốt truyện. Mắt để vào dòng chữ, nhưng tâm trí chị ở cách xa hàng dặm.
Miu đầu hàng, gấp sách lại. Chị nhìn trời đêm. Một màn mây mỏng che khuất bầu trời, và chị không thể nhìn thấy bất cứ vì sao nào. Mảnh trăng sáng lờ mờ. Ánh đèn phản chiếu bóng chị lên cửa sổ kính của buồng đu quay. Chị ngó khuôn mặt mình hồi lâu. Khi nào việc này sẽ kết thúc? Chị tự hỏi. Bị treo ở đây. Rồi đây sẽ thành câu chuyện cười để bạn kể ọi người. Cứ thử hình dung cảnh bị nhốt trong chiếc đu quay tại công viên giải trí ở Thụy Sĩ xem.

Nhưng nó đã không trở thành chuyện cười.
Đây chính là chỗ câu chuyện thực bắt đầu.
Một lúc sau, chị giơ ống nhòm chĩa về cửa sổ căn hộ của mình. Không có gì thay đổi. Thế đấy, mày trông chờ gì chứ? Chị mỉm cười tự hỏi.
Chị nhìn sang các cửa sổ khác của tòa nhà. Đã quá nửa đêm hầu hết mọi người đang ngủ say. Phần lớn cửa sổ đều tối. Tuy nhiên, vẫn có một vài người còn thức, đèn trong phòng họ vẫn sáng. Người ở các tầng dưới còn cẩn thận buông rèm cửa. Còn các tầng trên thì mọi người không thèm bận tâm, mặc cho rèm cửa mở để hưởng ngọn gió đêm mát mẻ. Cuộc sống bên trong các căn phòng yên tĩnh, trọn vẹn và tầm nhìn thông thoáng. (Ai mà ngờ được có người đang ngồi trên đu quay lúc nửa đêm dùng ống nhòm chĩa vào nhà mình?) Nhưng Miu không thích thú với chuyện nhòm ngó vào đời tư của người khác. Chị thấy nhìn vào căn phòng trống trải của mình còn thú vị hơn nhiều.
o O o
Khi đã nhìn qua một lượt tất cả các cửa sổ và quay trở về căn hộ của mình, Miu há hốc miệng kinh ngạc. Có một người đàn ông trần truồng trong phòng ngủ của chị. Thoạt đầu chị tưởng là mình nhìn nhầm phòng. Chị xoay đi xoay lại chiếc ống nhòm. Nhưng không hề nhầm: đấy đúng là phòng chị. Đồ nội thất của chị, hoa chị cắm trong bình, những bức tranh trong căn hộ của chị đang treo trên tường. Người đàn ông đó là Ferdinando. Không nhàm được. Anh ta đang ngồi trên giường chị, trần như nhộng. Ngực và bụng anh ta lông lá, cái dương vật dài rũ xuống như một con vật lờ đờ.
Anh ta có thể làm gì trong phòng mình chứ? Trán Miu lấp loáng mồ hôi. Sao anh ta vào trong được? Miu không tài nào hiểu nổi. Đầu tiên chị nổi giận, rồi bối rối. Rồi, một người phụ nữ xuất hiện ở cửa sổ. Cô ta mặc chiếc áo khoác ngắn tay màu trắng và một chiếc váy cotton ngắn màu xanh. Một phụ nữ? Miu nắm chặt ống nhòm và dán mắt nhìn.
Cái mà chị nhìn thấy là chính chị.
Đầu óc Miu trống rỗng. Mình đang ở đây, nhìn vào phòng mình bằng ống nhòm. Và trong căn phòng đó là mình. Miu chỉnh đi chỉnh lại ống nhòm. Nhưng chị có nhìn bao nhiêu lần đi nữa thì trong phòng vẫn là chị. Mặc đúng bộ quần áo bây giờ chị đang mặc. Ferdinando ôm chị và bế lại giường. Anh ta hôn Miu và nhẹ nhàng cởi quần áo cho chị ở trong phòng. Lột áo khoác, cởi nịt vú, tháo váy, hôn vào dưới cổ trong khi lấy tay vuốt ve hai bầu vú. Một lúc sau anh ta dùng một tay cởi quần lót của chị, đúng chiếc quần giờ chị đang mặc. Miu không thở nổi. Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Chị chưa kịp nhận ra chuyện gì thì dương vật của Ferdinando đã dựng đứng lên, cứng như khúc gỗ. Chị chưa bao giờ thấy một dương vật nào to như đến thế. Anh ta cầm tay Miu đặt vào dương vật mình. Anh ra vuốt ve chị và liếm khắp người chị từ đầu đến chân. Anh ta tận hưởng cảm giác thích thú. Chị không chống cự. Chị - Miu trong căn hộ - để mặc anh ta muốn làm gì thì làm, hoàn toàn tận hưởng niềm khoái cảm đang dâng lên. Thỉnh thoảng chị lại giơ tay vuổt ve dương vật và bìu dái của Ferdinando, cho phép anh ta chạm đến bất kỳ chỗ nào trên người mình.
Miu không tài nào rời mắt khỏi cảnh tượng lạ lùng này. Chị thấy phát ốm. Cổ họng khô rang đến không nuốt được. Chị có cảm giác như mình sắp nôn. Mọi thứ đã được cường điệu một cách kỳ cục, hăm dọa, giống như một bức tranh phúng dụ thời Trung cổ. Miu đã suy nghĩ thế này: hai người kia cố tình cho chị thấy cảnh này. Họ biết mình đang quan sát. Nhưng chị vẫn không thể dời mắt được.
Trống rỗng.
Rồi chuyện gì đã xảy ra?
Miu không nhớ. Ký ức chị bị đứt đoạn tại chỗ này.
"Chị không nhớ được," Miu nói. Chị lấy tay che mặt. "Chị chỉ biết rằng chuyện đó là một trải nghiệm khủng khiếp," chị khẽ nói thêm. "Tôi ở ngay chỗ này, còn một cái tôi khác ở kia. Và người đàn ông đó - Ferdinando - đang làm đủ trò với cái tôi ở kia."
"Chị nói đủ trò nghĩa là sao?"
"Chị không nhớ được. Đủ trò. Với việc chị bị khóa trong đu quay, anh ta đã làm tất cả những gì anh ta muốn - với cái tôi ở kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận