Chuyển ngữ: Khu rừng đom đóm
Trước khi đi, Đông Phù nói với Khương Dao: “Cảm ơn cô.”
Khương Dao khó hiểu nhìn anh ta.
Cô chưa làm được gì hết, cảm ơn cô vì điều gì mới được?
“Thần phục hồi rất tốt.”
Có thể nói đó đúng là kì tích, bởi lẽ thần gần như biến mất nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã khôi phục được như bây giờ, hóa ra sự ảnh hưởng của Khương Dao với thần còn lớn hơn anh ta tưởng nhiều.
Nói thật Khương Dao khá mông lung, cô không rõ bản thân tác động cỡ nào đến sự hồi phục của thần, song thái độ của Đông Phù với cô từ trước đến nay luôn hơi thái quá.
Cô lắc đầu, đáp: “Là vì tôi mà ngài ấy bị thương.”
Sau khi Đông Phù đi, Khương Dao nằm im trên ghế sô pha, ngáp dài.
Mệt quá đi mất.
Cô ôm gối đầu, dần chìm vào giấc ngủ.
Khương Dương.
Tên… thần.
Đông Phù nói thần không có họ, lấy tạm họ Khương của cô.
Tên thần chỉ có một chữ Dương thôi.
Chỉ một chữ thôi sao?
Đông Phù đã từng nói không thể nói tên thần ra đúng không nhỉ? Thế là thần tự nói.
Tên thần… Có ý nghĩa gì khác nhỉ?
Khương Dương.
Khương Dao thầm nhẩm gọi tên này, lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Từ điểm sáng, đến một quầng sáng, rồi từ ảo ảnh thành thực thể, vị thần vừa uy nghiêm vừa xa lạ dường như ngày càng cách xa cô, thay vào đó là một vị thần linh sống động như thật.
Khóe môi cong cong, nhìn cô ngốc dễ sợ.
Người ấy cũng không quá đáng sợ.
Khương Dao ngáp một cái rồi ngồi dậy, toan về phòng đi ngủ, vừa mở mắt đã khiếp vía, cô trợn trừng nhìn khuôn mặt đẹp như tạc kia: “Thần, thần, thần…” Sao tự dưng thần kề sát cô thế!
Khương Dao lùi lại theo phản xạ, mặt đỏ au, hỏi: “Ngài làm gì đó?”
Thần nhìn thẳng vào cô, ánh mắt bình tĩnh mà kín đáo, ở khoảng cách gần như vậy, Khương Dao có thể đếm từng cọng mi cong của anh, trái tim đập rộn ràng không chịu nghe lời.
Cánh môi mấp máy, âm thanh hùng hồn và uy nghiêm thoát ra từ trong miệng: “Em gọi tôi.” Khi nói, lồng ngực anh hơi rung, hơi thở nhẹ nhàng lướt trên mặt Khương Dao tựa gió núi lành lạnh vụt ngang qua.
Tim cô lỡ nhịp, mặt càng đỏ hơn, “Tôi không hề…” Cô chỉ thầm gọi trong lòng…
“Em thầm gọi tên tôi.”
Mặt Khương Dao đỏ lựng, sống chết bao biện: “Tôi chỉ tò mò chứ không phải gọi gì ngài…” Giọng cô nhỏ dần và đầy chột dạ.
Gọi gì chứ… Cái từ này không ổn.
Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt như chứa cả dải ngân hà, giọng nói trầm lắng lần nữa vang lên: “Một khi người gọi tên thần, thần sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy.”
“À.” Thì ra là thế.
Khương Dao vừa chạm phải mắt anh đã quay ngoắt đi, đáp: “Biết rồi.” Sao phải sáp lại thế chứ? Cứ gọi tên thần… là phải gần nhau thế này sao?
“Em gọi tên thần chắc chắn có mong ước.”
Thần nói: “Nói em muốn gì đi.”
Hả?
Hai người quay sang nhìn nhau lần nữa.
Thoắt cái, tâm trí Khương Dao trống rỗng.
Khuôn mặt này cô đã quá quen thuộc, phong thái thoát tục, tuấn tú hơn người, mỗi một đường nét đều là kiệt tác của tạo hóa.
Thiên hạ vô song, độc nhất vô nhị.
Anh nhìn cô, trong đôi mắt chỉ riêng hình bóng của cô.
Vẻ đẹp của thần, người thường không thể chống cự.
Nháy mắt trong đầu Khương Dao toát ra một ý nghĩ duy nhất— tôi muốn anh.
Nhưng chữ “tôi” vừa bay ra, Khương Dao đã sực tỉnh, màu đỏ trên mặt lan ra tận gáy, hai tai ôm gối vội véo vào đùi thật mạnh, đau đến rùng mình.
Cô nói: “Chỉ cần nói thì có thể thành hiện thực đúng không?”
“Tôi sẽ cân nhắc.” Không hiểu sao vành tai của thần hơi phiếm hồng.
“Tôi muốn trở thành người giàu nhất thế giới.”
Thần lặng thinh, nhìn cô.
Khương Dao ngại ngùng, đôi mắt như có ánh sao, cô chờ mong nhìn anh: “Có thể chứ?”
Mặt thần vô cảm: “Không thể.”
“Lùi một bước, thành người giàu nhất Trung Quốc cũng được.”
“Không được.”
“Vậy thành người giàu nhất khu vực tây nam* thì sao?”
*Khu vực tây nam gồm: Tứ Xuyên, Vân Nam, Quý Châu, Tây Tạng
Thần đứng dậy, không đáp.
Khương Dao lẽo đẽo sau lưng anh: “Giàu nhất thành phố C, bét tĩ rồi đấy.”
Thần biến mất.
Khương Dao ôm ngực quay về phòng ngủ, chui tọt vào trong chăn nhắm mắt lại— nguy hiểm quá.
Sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người, sắc đẹp hại người… Khương Dao thầm niệm một trăm lần a di đà phật, a di đà phật…
Khương Dương.
Nhưng mà tên thần như có một luồng sức mạnh đặc biệt, không hề báo trước xuất hiện trong tâm trí cô.
“Khương Dương…” Hai chữ thoát ra khỏi đầu môi, khiến người đang nằm giật thót.
Khương Dao chột dạ thò đầu ra, ôm tâm lí may mắn nhìn quanh, nhưng khi vừa duỗi cổ ra đã thấy bóng dáng cao ngất của thần.
Anh đứng trước giường, hai người chớp mắt nhìn nhau.
Khương Dao xấu hổ rụt lại, chỉ lộ ra đôi long lanh: “Xin lỗi anh…” Giọng ồm ồm.
Thần biến mất.
Khương Dao trùm kín người, vẻ mặt ảo não—mày đang nghĩ gì thế Khương Dao.
Ngủ ngủ ngủ… Cô nhắm mắt lại, không ngừng tự thôi miên bản thân: ngủ ngủ ngủ… Cả đêm không ngủ, buồn ngủ chết rồi… Mày muốn ngủ, ngủ đi, ngủ thôi…
Khương Dương.
Chỉ cần dừng một giây thôi, hai chữ này nhảy ra ngay lập tức, không thể khống chế.
Nó như có ý thức riêng, nhiệt tình múa may trong đầu Khương Dao.
Khương Dao kéo chăn ra, một lần nữa đối mắt với người đàn ông bên giường, ấm ức nói: “Tôi không muốn nghĩ đâu…” Vốn không định nghĩ nhiều, nhưng cố tình anh lại nói cho cô công dụng của tên mình, sau đó bảo không được nghĩ, thành ra càng nhắc càng nghĩ không ngừng…
Aaaaaa làm người quá khó…
“Ra xem TV đi.” Thần nói.
Khương Dao ngập ngừng rồi xốc chăn xuống giường.
Cũng đúng, cô bị vướng vào vòng luẩn quẩn, chỉ dựa vào ý thức cưỡng ép suy nghĩ vô dụng thôi.
Nếu không ngủ được cô chỉ có thể làm chuyện khác.
Hai người ở cùng chỗ, không sợ cô đột nhiên nhẩm tên người ta.
–
Một người một thần ngồi trên sô pha xem tiết mục khảo cô trên TV.
Không ai nói gì, trong phòng khách chỉ có tiếng của chương trình.
Khương Dao xem một lúc, bỗng nhớ đến thân phận thần ở nhân gian, tò mò hỏi: “Ngài có biết trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng có gì không?”
Thần cụp mắt, đáp: “Em muốn biết?”
“Muốn muốn!” Hai mắt Khương Dao sáng lên, “Tôi còn muốn biết Từ Thức có thật sự gặp được tiên nữ không? Sau khi Ngô quốc sụp đổ thì Tây Thi còn sống hay đã chết?”
*Mấy cái điển tích này chú thích thì dài, bạn nào có hứng thú muốn tìm hiểu thì search nhé: Từ Thức gặp tiên, Tây Thi, vv…
Trong đầu cô hiện lên bí ẩn mê cung chưa được giải mã hồi cấp ba đọc được, hưng phấn nói tiếp: “Bảo tàng của Thái Bình Thiên Quốc nằm ở đâu?”
Trời ạ, đó là khát khao duy nhất thời cấp ba của cô— tìm được kho báu Thái Bình Thiên Quốc giấu nhẹm luôn!
Nét mặt người đàn ông không chút thay đổi, đáp: “Tôi không biết.”
Hả?
Khương Dao ngẩn người nhìn anh.
Sao có thể…
Thần quay đầu chăm chú xem tivi, không nói câu nào.
Khương Dao không tin, trong lòng giãy dụa, hỏi: “Không biết cái nào luôn?” Chỉ cần biết cái cuối là được rồi mà!
Thần nhìn cô lần nữa, nghiêm trang như đang tuyên thệ: “Thật sự không biết.”
“Haiz.” Khương Dao thất vọng thở dài, có lẽ cô bỏ lỡ mất cơ hội trở thành người giàu nứt đố đổ vách rồi.
Không khí trong phòng khách lại chìm xuống, một người nhìn ti vi không chớp mắt, một người thầm than ngắn thở dài.
“Em lấy sổ lại đây.” Thần đột nhiên nói.
Khương Dao chỉ bản thân, hỏi lại: “Đông Quân từ?”
Thần im lặng cam chịu.
Khương Dao đứng dậy lấy sổ tới, đưa cho thần.
Quyển Đông Quân từ màu nâu, bìa sổ đem lại cảm giác cổ xưa, nhìn chất liệu có lẽ làm từ da loài động vật nào đó.
Cảm xúc của thần khi chạm vào cuốn sổ hơi dao động, Khương Dao không nhìn thấy nhưng bằng cách nào đó cô có thể cảm nhận được tâm trạng của anh tụt xuống.
Thần sờ bìa sau đó mở nó ra, thong thả lật từng trang.
Khương Dao nhớ trang đầu tiên có thơ, nhưng cô băn khoăn nhìn thần bình tĩnh lật trang giấy, dường như đó chỉ là một cuốn sổ đầy chữ mà thôi.
Trái tim Khương Dao hơi nhói đau.
Anh ta đang nhớ tới cô ấy sao?
Người yêu thuở nào.
Thần đưa cuốn sổ cho cô, nói: “Em xem đi.”
Khương Dao cắn môi nhận lấy, cô mở từng trang, trừ trang đầu tiên thì mặt sau không có chữ gì.
Khương Dao hơi tò mò, hỏi: “Xem gì cơ?”
Thần cụp mắt, đáp: “Không có gì.”
Bầu không khí lại trì trệ.
Lúc thần đưa cuốn sổ cho cô, Khương Dao cảm nhận được cảm xúc cuộn trào của anh, có chút vui vẻ lại có hơi chần chừ, hình như muốn chia sẻ điều gì đó với cô.
Nhưng giờ phút này, Khương Dao cảm nhận được trong sự im lặng đó là sự thất vọng và cô đơn.
Có vẻ như Khương Dao vô tình phạm lỗi rồi.
Khương Dao không hiểu gì.
Cô nhìn anh, anh nhìn cuốn sổ.
Khương Dao chợt nói: “Tôi không phải là cô ấy.”
Ngón tay thần đặt trên bìa khẽ co lại.
Khương Dao cắn môi, đùng đùng nổi giận, lạnh lùng nói: “Đừng xem tôi là người đó.”
Thần cụp mắt, môi mấp máy: “Đúng vậy.”
Khương Dao không muốn đứng ở phòng khách nữa, cô quay người về phòng.
Một phút sau, thần biến mất, thay vào đó xuất hiện trong phòng ngủ.
Khương Dao và thần bốn mắt nhìn nhau.
Biểu cảm của anh bình thản, ánh mắt trầm lại.
Khương Dao xấu hổ kéo chăn một lúc rồi ậm ừ nói: “Anh đi ra ngoài đi…”
Thần biến mất.
Một phút sau, thần lại xuất hiện lần nữa ở trong phòng ngủ.
Thần mím môi, bình thản sắp rạn nứt rồi.
Khương Dao đưa lưng về phía anh, vành tai đỏ bừng, không biết do lúng túng hay thẹn thùng, hoặc là cả hai.
Ở chỗ thần không thấy, mày Khương Dao nhíu lại, trong mắt ngập ảo não— Phiền chết đi được, vì sao lại cho cô biết tên thần chứ, xấu hổ quá đi mất…
Cô không quay lại, tính giả chết.
Khương Dao không đủ dũng khí quay đầu xem thần còn trong phòng không, nhưng tên thần nhảy nhót trong lòng cô không ngừng, Khương Dao đã chấp nhận số phận, nhẩm gọi một lần lại một lần, gọi tới khi chán đến mức mơ mơ màng màng ngủ gật, sau đó lại mông lung tỉnh lại.
Tên thần y như công tắc tự động, cô vừa mở mắt ra thì “tạch” một cái, mở.
Khương Dương.
Thần từ hư không hiện ra, đối mắt với Khương Dao.
Khương Dao bất lực, cô phiền muộn quay lưng về phía anh, giọng ngái ngủ kèm theo tủi thân vang lên: “Tôi biết rất phiền, tôi cũng phiền… Anh không có việc gì thì bảo Đông Phù chuyển phát nhanh cho tôi ly sữa sang đây đi…”
Cô dùng chăn che kín đầu, sống không còn gì luyến tiếc, thầm nghĩ: Khương Dao, chỉ là một cái tên thôi mà, mày còn muốn nhẩm đến khi nào…
“Tôi không thấy phiền.”
Chăn dày ngăn cách chất giọng trầm thấp cuốn hút, qua lớp chăn Khương Dao nghe không rõ lắm, im lặng một lát rồi hỏi lại: “Gì cơ?”
“Tôi không thấy phiền.” Thần lặp lại một lần nữa.
Nghe rõ xong, hàng mi Khương Dao run lên, cô ôm chặt gối, hồi lâu chẳng nói gì..