Người Tình Thực Nghiệm - Quyển 2

Mờ mịt, ngỡ ngàng, hoảng hốt, muốn khóc thật lớn…

Những cảm xúc này đồng thời đang làm náo loạn tâm trí tôi.

Tôi không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra, khi tôi vừa cùng bác sĩ Ngụy nói chuyện  xong, đang muốn  phủ chăn lên chuẩn bị đi ngủ, Nhĩ Triết và bác sĩ Phỉ lại đột nhiên đẩy cánh cửa bước vào, xuất hiện trước mặt chúng tôi, hơn nữa sắc mặt không chỉ rất nghiêm trọng mà thoạt nhìn còn có vẻ cực kỳ tức giận.

“Nhĩ Triết?”

Nhĩ Triết không đáp lời nào, đi thẳng đến trước mặt tôi, sau đó xốc chăn trên người tôi lên, con mắt như muốn xuyên qua chiếc áo ngủ chiếu thẳng xuống bụng tôi, đột nhiên, tôi dường như biết được chuyện gì đang diễn ra, biết được vì sao hai người họ lại có sắc mặt như vậy, vì sao họ đang tức giận và ánh mắt không thể tin vào những gì trước mắt.

Nhĩ Triết hít sâu một hơi, sau đó đưa mắt nhìn về phía tôi.

“Nhĩ Bạch, Bác sĩ Phỉ nói với anh rằng, hiện tại trong bụng em đang có một đứa bé, có thật như vậy không?”

Tôi liếc sang Bác sĩ Ngụy.

“Ai cho em nhìn hắn, nhìn vào anh, chẳng lẽ em không thể nói với anh sao?”

Oa…oa…

“Xin lỗi… xin lỗi…” Từ trước tới nay chưa bao giờ thấy Nhĩ Triết nặng lời như vậy, mỗi khi Nhĩ Triết nói chuyện với tôi đều rất dịu dàng, còn thường luôn mỉm cười ấm áp, vì vậy tôi nhịn không được lại càng hoảng sợ, cơ thể cũng không kiềm chế được mà run rẩy, nước mắt đã sớm rơi lã chã.

“Oa oa! Nhĩ Triết… Nhĩ Bạch… không phải cố ý… Nhĩ Bạch không phải cố ý lừa anh… đừng tức giận… anh đừng tức giận với Nhĩ Bạch có được không?… oa…oa…”

Tôi chỉ biết Nhĩ Triết nhất định sẽ tức giận, sẽ rất tức giận, thế nhưng tôi thực sự không cố ý như thế, Ngũ Phi Thừa đã nói với tôi, nếu muốn có Cục Cưng thì đây là cách duy nhất… Tôi không có cách nào vừa không phải lừa dối Nhĩ Triết, vừa có thể có Cục Cưng… tôi không có cách nào hết…

“Vương tiên sinh, trước tiên xin hãy bình tĩnh, đừng nói chuyện với cậu ấy như vậy, có chuyện gì hãy hỏi tôi, cậu ấy chẳng qua chỉ là người quyết định thực hiện mà thôi, ngài rõ ràng có thể nhận thấy cậu ấy không có khả năng sắp đặt mọi chuyện như vậy.” Bác sĩ Ngụy lập tức đi tới chắn giữa tôi và Nhĩ Triết, che đi khuôn mặt vốn luôn gần gũi quen thuộc mà hôm nay lại xa lạ đến thế.

“Nói với anh? Tôi có thể cùng anh nói cái gì? Anh có biết tôi có bao nhiêu lo lắng không? Anh có biết cậu ta đối với tôi quan trọng như thế nào không? Anh có biết tôi sợ hãi như thế nào khi nghĩ rằng sẽ mất đi cậu ấy không? Rút cuộc là đang có chuyện gì xảy ra! Anh thử tưởng tượng bảo vật quan trọng nhất trên đời lại lừa dối mình làm ra một việc nguy hiểm như vậy, nếu như xảy ra điều gì bất trắc anh nói phải làm thế nào? Chuyện hơn một tháng trước kia, còn chưa đủ hay sao? Anh có biết tâm trạng của tôi khi cậu ấy đang nằm trong phòng cấp cứu không? Anh có biết tôi khi đó gần như đã khao khát có thể tự  sát để không phải chịu đựng nỗi đau đớn như thế nữa?”

Tôi không biết bác sĩ bọn họ cảm thấy thế nào, nhưng nghe từng câu lại từng câu hỏi của Nhĩ Triết, mỗi câu đều như đang trách móc tôi đã lừa dối anh ấy, ngực tôi đau quá, đau đến không thể hít thở được.

Em không cố ý, Nhĩ Triết, em không phải muốn như vậy.

“Tôi có lẽ không cách nào hiểu được hết những bức bối của ngài, nhưng tôi hy vọng hiện tại ngài có thể bình tĩnh lại, cũng là vì người quan trọng nhất của ngài, cũng chính là muốn tốt cho đứa bé này, hiện tại ngài đã biết cậu ấu mang thai, như vậy ngài nhất định phải biết một sự thật, giờ đây cơ thể của cậu ấy vô cùng suy nhược, nếu có thể kỳ thực cậu ấy không nên tiếp xúc với bất cứ ai vào lúc này, cho đến khi đã đạt được mong muốn của cậu ấy. Thể trạng của cơ thể này không chỉ vô cùng xấu, mà còn phải chịu ảnh hưởng bởi tinh thần, nếu như một trong hai yếu tố này trở nên xấu đi…”

Kế tiếp tôi không còn nghe rõ bác sĩ Ngụy rút cuộc nói thêm những gì, có lẽ bởi vì tôi khóc quá nhiều đi, có lẽ bởi vì ngực quá đau nhức, hai bên tai tôi bắt đầu ong ong rất nhiều âm thanh, sau đó những gì phía trước vốn đã lẫn lộn mơ hồ vì nước mắt lại dần dần trở nên trắng xóa, miệng vết thương vì khóc mà càng ngày càng đau nhức, đau đến nỗi tôi không phân biệt nổi cuối cùng là nơi nào đang đau, trong lồng ngực hay chính cả thân thể này?…

“Bịch”… đôi tay đang cố gắng chùi đi nước mắt tèm lem trên mặt bỗng cảm thấy vô lực, dường như tôi trở thành một thứ đồ vật nào đó rơi thẳng xuống giường, một tiếng động lớn vang lên, tất cả mọi người đều ngừng tranh cãi, quay lại nhìn tôi.

“Trời ạ! Chết tiệt! Nhĩ Bạch! Nhóc con! Tỉnh lại, người đừng hôn mê!”

Tôi không có hôn mê, tôi còn tỉnh… đau quá… đau quá…

“Nhĩ Bạch!”

“Nhĩ Bạch!”

Điều mà tôi ghi nhớ cuối cùng, chính là giọng nói đầy sợ hãi của Nhĩ Triết, ở đó, không còn sự tức giận đã khiến tôi không thở được nữa.

Nhĩ Triết… xin lỗi… em ngủ một chút… tỉnh lại rồi… nhất định… nhất định sẽ không bao giờ lừa dối anh nữa…

Xin lỗi…

***

Vương Nhĩ Triết không thể tưởng tượng được trong vòng chưa đầy một tháng, liên tiếp trải qua hai lần chịu đựng cơn đau đến xé tim chờ đợi phía bên ngoài phòng phẫu thuật, lại càng không ngờ rằng lần này mình chính là nguyên nhân, vẻ mặt khổ sở bất lực của Nhĩ Bạch trước khi hoàn toàn lâm vào hôn mê vẫn rõ ràng trước mắt anh, cậu vẫn cố nắm lấy tay anh, không ngừng nói xin lỗi…

Anh đã phải nên sớm nghĩ đến.

Nhĩ Bạch của anh đơn thuần, hiền lành, cho dù rất không hiểu chuyện nhưng chưa bao giờ làm một chuyện xấu nào, cậu ấy phải lừa dối anh như vậy, nhất định là có nguyên do.

Chỉ tại anh quá lo lắng, lo lắng đến mất đi tỉnh táo làm ra loại chuyện vô cùng ngu xuẩn này.

Tựa như những lời đã nói với Ngụy Ngô Sinh, cuộc sống của anh trước khi có Nhĩ Bạch bước vào, anh đã từng tự tin cho rằng trên đời này không có chuyện gì khiến cho mình cảm thấy sợ hãi, không có cái gì có thể làm khó mình. Rồi cho đến khi gặp Nhĩ Bạch, biết đến một tâm hồn thuần khiết đẹp đẽ, đắm chìm vào thứ hạnh phúc được tạo ra từ tình yêu giản đơn của Nhĩ Bạch, anh mới biết được trên đời này đích thực có chuyện anh sợ hãi, anh sợ mất đi Nhĩ Bạch.

Thực sự, thực sự rất sợ!

Mới chỉ gần ba năm trôi qua, anh đã bắt đầu không sao tưởng tượng được nếu không có Nhĩ Bạch anh phải làm thế nào để tiếp tục sống những ngày tiếp theo, anh yêu đôi mắt còn lơ mơ buồn ngủ trốn trong chăn ấm mỗi sáng, nói với anh lời “Chào buổi sáng!”, yêu dáng vẻ nhảy loạn khắp phòng mỗi khi gặp chuyện vui vẻ, sau đó sẽ nhảy vào lòng anh mà hôn nhẹ, còn yêu cả gương mặt hé nở nụ cười sáng rực của bảo vật với anh, sau đó sẽ không bao giờ quên nói yêu anh…

Không sợ người khác  cười mình yếu đuối, cũng không sợ người khác sẽ cho rằng bản thân mình nhu nhược, bởi vì anh có thể tự tin nói với tất cả mọi người rằng: anh có được mạnh mẽ và cả yếu đuối nhờ biết đến những niềm hạnh phúc và nỗi đau đớn khi yêu một người là như thế nào.

“Cậu ấy sẽ không có chuyện gì, Phi Thừa tới giúp cậu bé cấp cứu rồi.”

“Vì sao lại như thế này? Nhĩ Bạch đến tận cùng là đã yêu cầu các người làm cái gì?”

Nhớ tới những việc bọn họ đã làm, hẳn là hắn nên cảm thấy sợ hãi hoặc một cảm xúc đặc biệt trầm trọng nào khác, thế mà khi nghĩ đến cậu nhóc luôn tràn đầy niềm hy vọng trong ánh mắt, hắn lại nở nụ cười.

Đây là lúc nào rồi mà còn có thể cười? Có lẽ thực tế bản thân đã sớm mắc phải chứng bệnh tâm thần cuồng loạn.

“Cậu nhóc chẳng qua chỉ hy vọng chúng tôi có thể giúp cậu ấy, giúp cậu ấy sinh một đứa con của hai người.”

Vương Nhĩ Triết trợn to đôi mắt, tuy rằng anh thông qua lời của Phỉ Diệu Quang biết được chuyện Nhĩ Bạch đang mang thai, thế nhưng nghe được từ chính miệng của bác sĩ Ngụy, dùng cách nói như vậy, lại khiến anh cảm được một cảm xúc khác đang dâng lên.

“Con của chúng tôi?”

“Đúng vậy, là con của hai người, Nhĩ Bạch nói, cậu nhóc biết thực ra anh rất thích trẻ con, tuy anh không nói ra, cũng chưa từng thấy hành động nào nói lên điều đó, nhưng cậu nhóc vẫn biết. Cậu ấy cảm thấy những ngày sống cùng anh, anh đã cho cậu ấy rất nhiều… vui vẻ… hạnh phúc… tình yêu… Nhưng, dù cậu ấy cũng yêu anh, chung quy vẫn hiểu rằng thiếu cái gì đó cho anh.Vì vậy, cậu nhóc vẫn luôn nhớ mãi không quên một chuyện, đó chính là sinh cho anh một tiểu Bảo Bảo, tạo ra một gia đình hoàn chỉnh với một thành viên nữa.”

“Tôi không cần con cái, tôi có Nhĩ Bạch là đủ rồi.” Nhĩ Bạch ngốc nghếch! đứa trẻ ngốc nghếch! Anh đích thực là thích trẻ con, anh chưa bao giờ nói ra cũng vì cảm thấy chỉ cần có Nhĩ Bạch, chuyện có con cái hay không anh cũng không để tâm. Chỉ có điều… rút cuộc Nhĩ Bạch từ đâu biết được điều này?

Rút cuộc báu vật của anh làm thế nào biết được, từ sâu trong nội tâm của anh vẫn luôn mong muốn có một đứa con, một đứa con của riêng anh và Nhĩ Bạch.

“Tôi nghĩ là bởi vì cậu nhóc rất yêu anh!”

Câu trả lời của Ngụy Ngô Sinh khiến Vương Nhĩ Triết bất tri bất giác hỏi ra những vướng mắc trong lòng:

“Rất yêu tôi?”

“Phải!”

Gãi gãi đầu, Ngụy Ngô Sinh suy nghĩ một chút mới quyết định nói tiếp thế nào: “ Con người tôi không hiểu lắm về cái gọi là tình yêu, nhưng sau khi tiếp xúc cùng Nhĩ Bạch những ngày này, tôi lại nhớ tới quãng thời gian khi mình còn là một sinh viên, khi đó tôi nghĩ, mỗi người đàn ông hoặc ít hoặc nhiều đều có một suy nghĩ giống nhau.”

Dù có là một suy nghĩ thoáng qua mong manh, có lẽ sẽ bị những tham vọng cuộc đời hoặc ít nhất cũng sẽ bị vẻ bề ngoài che giấu đi, nhưng nhất định trong mỗi người đàn ông đều đã ít nhất một lần nghĩ tới.

Một ngày nào đó sẽ có một gia đình của chính mình, từ chính bàn tay mình gây dựng nên, ngôi nhà kia sẽ có người phụ nữ mình yêu thương suốt cuộc đời, còn có một đứa con luôn kính trọng và tự hào về người cha.

“Bởi vì Nhĩ Bạch rất yêu anh, cho nên cậu ấy rất muốn có với anh một đứa con, giống như bản năng của mọi loài sinh vật từ trước tới nay, cũng giống như một chiếc gông cùm mà Thượng Đế đã ban xuống, chỉ cần yêu sâu đậm một người, sẽ có một âm thanh luôn nhắc nhở trong tâm trí anh, muốn có một đứa con là kết tinh của anh với người anh yêu nhất, để cùng nhau tiếp tục bước trên con đường này. Sinh mệnh một con người không bao giờ có thể vĩnh hằng, nhưng bằng cách này, hiểu theo một nghĩa nào đó thì nó cũng chính là một loại tồn tại, một sự kế tục sinh mệnh.”

“Nhĩ Bạch rất yêu anh, cũng biết anh yêu cậu ấy, lý do vì sao tiềm thức cậu nhóc lại biết rõ ràng như vậy, chỉ có thể nói là vì anh và Nhĩ Bạch có cùng một cảm nhận giống nhau, chẳng qua cậu nhóc quá đơn thuần, không nghĩ được nhiều như vậy, không biết làm thế nào để giải thích cho bản thân và người khác hiểu.” Cho nên, cậu nhóc chỉ đơn giản mà dùng hành động trực tiếp biểu đạt.

“Vậy thì tính sao?” Nhĩ Triết nhìn ngọn đèn vẫn đang phát sáng tại cửa phòng phẫu thuật.

“Tuy rằng tôi mong muốn có một đứa con, nhưng trên tất cả phải đặt sự an toàn của Nhĩ Bạch lên đầu tiên, có thể để cho Nhĩ Bạch ở bên tôi đến khi cả hai cùng già đi, đó là mong muốn lớn nhất của tôi, hôm nay nắm trong tay hy vọng có một đứa con, nhưng lại đe dọa đến giấc mơ này, tôi chỉ mong Nhĩ Bạch được bình an, những cái khác tôi không quan tâm.”

“Vậy còn mong muốn của Nhĩ Bạch thì sao?”

“Tôi sẽ nói với Nhĩ Bạch, tôi chỉ cần có cậu ấy là đủ rồi.”

“Không! Anh không hiểu ý tôi, cả hai bên cùng phải hy sinh bằng nhau, anh tận hưởng thành quả của mình khi khiến Nhĩ Bạch hạnh phúc, vậy còn Nhĩ Bạch? Cậu ấy cảm thấy đây là điều cậu ấy có thể làm cho anh, chẳng lẽ anh muốn ngăn cản những nỗ lực của cậu ấy muốn làm cho anh hạnh phúc sao?” Ngụy Ngô Sinh không nghĩ tới bản thân mình mà cũng có thể nói ra những lời như vậy, khả năng lôi cuốn của nhóc con kia thật quá mạnh mẽ, mạnh đến mức mới một thời gian ngắn tiếp xúc, hắn vậy mà cũng bắt đầu học cách để hiểu và cảm thông, con người lạnh nhạt trước đây của hắn, nghĩ đến lại ngồi đây nói loại lời lẽ này, cảm thấy thật quá ngu xuẩn đi!

Nhìn người đàn ông ngỡ ngàng vì lời nói của mình, cùng với bộ dáng trên thương trường kém xa vạn dặm, nhưng hắn lại không có cách nào cười nhạo, thậm chí còn cảm thấy hâm mộ.

Trên đời này, có hay không một người có thể biến mình trở nên không giống với chính mình như thế?

Nếu có thể tìm được một người như vậy, không phải sẽ rất hạnh phúc sao…

***

Lần thứ hai từ phòng phẫu thuật đi ra đã là rạng sáng ngày hôm sau, trong phòng điều trị Nhĩ Triết chỉ bật một bóng đèn nhỏ để đứa trẻ đang nằm trên giường có thể nghỉ ngơi tốt hơn, bình hoa hướng dương bên cạnh vừa mới được cắm, nhưng cánh hoa xòe lớn, rực rỡ trên đài hoa khỏe khoắn, so với sắc trắng của cả căn phòng thì có vẻ hơi lạc lõng, nhưng thật ra lại khiến bầu không khí trong căn phòng dịu nhẹ đi không ít.

Lý do dùng hoa hướng dương là vì Nhĩ Bạch sau khi biết loài hoa này có thể tạo ra những hạt hướng dương mà cậu nhóc thích nhất liền đòi mua về, thích thú ngắm đến ngây ngốc, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đến nửa giờ đồng hồ, chờ để những hạt giống hướng dương lớn dần lên mà nổi ra ngoài.

Đứa bé ngốc nghếch luôn đơn thuần như thế…

Bông hoa bên cạnh vô tình lại khiến khuôn mặt vốn thiếu sắc hồng của Nhĩ Bạch lại càng thêm tái nhợt hơn, khuôn mặt nho nhỏ chìm đắm trong chiếc gối màu trắng muốt, tạo ra một cảm giác bị lấn lướt.Gương mặt tiều tụy hốc hác, không có sức sống như một búp bê thủy tinh chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ vỡ vụn.

Điều này khiến anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Nhĩ Bạch, sinh mệnh yếu ớt mong manh đến khiến cho người khác thấy sợ hãi.

“Tình hình hiện giờ của Nhĩ Bạch thế nào?”

“May mắn thay, cảm xúc bị kích động quá mức, huyết áp lên rất cao, nhưng khi qua đi có thể coi như bình thường, không có ảnh hưởng lớn. Chỉ có điều để cho tử cung nhân tạo trong cơ thể có thể tiếp tục cung cấp dinh dưỡng cho những đứa trẻ một cách bình thường, ở động mạch bụng, tôi đã mở một kết nối mạch máu nhân tạo mới, việc mở thêm cũng không lo lắng gây trở ngại gì, nhưng nếu lại để cảm xúc bị kích động lớn dẫn đến hiện tượng máu lưu thông quá nhanh trong mạch máu, rất dễ tạo ra tình trạng như bây giờ, cho nên dù bây giờ anh có rất tức giận, cũng nên cố gắng ôn hòa từ tốn với cậu nhóc một chút, trừ phi anh không sợ bộ phận nhân tạo vừa mới cấy ghép có vấn đề gì.”

Nhĩ Triết im lặng, anh biết những lời từ miệng người này nói ra đều là sự thực, thế nhưng cái loại thái độ không coi ai ra gì này, thậm chí còn mang theo ý giễu cợt “ tất cả là đáng đời người” trong giọng nói, rất khiêu khích người ta muốn tung tay đấm hắn một cú.

Về phần Ngũ Phi Thừa, hắn căn bản là chẳng quan tâm thái độ của Nhĩ Triết đối với hắn, hai tay đút trong túi chiếc áo Blouse trắng, thản nhiên nhìn bệnh nhân đang nằm trên giường, đôi mắt dường như đang nghiên cứu cái gì đó.

“Vì sao ông lại đồng ý giúp Nhĩ Bạch làm chuyện này? Ông biết rõ cơ thể Nhĩ Bạch là như thế nào, hơn nữa cậu ấu sẽ không bao giờ có khả năng sẽ trở lại làm vật thí nghiệm của ông nữa, ông hiểu rõ tôi sẽ không bao giờ cho ông cơ hội này… vậy thì, vì sao? Trả lời tôi, vì sao?”

Đây là nghi vấn sau khi anh đã bình tĩnh suy nghĩ lại, hai người này đã làm thế nào để bàn bạc, thậm chí sắp xếp mọi việc một cách hoàn hảo như vậy. Những việc này anh cho qua, không còn quan trọng, quan trọng là con người này đằng sau việc thực hiện phẫu thuật cho Nhĩ Bạch, mục đích của hắn là gì? Điều hắn muốn có làm tổn thương đến Nhĩ Bạch hay không?

“Vì cậu nhóc này đã thuyết phục được tôi, hơn nữa tôi còn được quang minh chính đại quan sát kết quả thí nghiệm cuối cùng của mình, lần thí nghiệm kia nếu không phải vì mấy người phá hoại sẽ được hoàn chỉnh hơn… có lẽ tôi nói như vậy anh không tin nhưng sự thật chỉ có đơn giản như thế, hiện giờ tôi không có đủ một nền tảng vững chắc đủ để hỗ trợ tôi tiếp tục thí nghiệm, hơn nữa dưới thịnh tình quan tâm đặc biệt của lệnh đệ vĩ đại của anh, tôi cũng rất khó có một thân phận để tự do làm việc tôi muốn làm, nếu hiện tại đã nhàn rỗi như thế này, tiến hành quan sát thí nghiệm cuối cùng trước đây, với tôi mà nói chỉ có lợi không có hại.Tôi cần gì phải ngu ngốc từ chối?”

Vương Nhĩ Triết nhìn sâu vào hai mắt hắn, trong lòng đã bắt đầu le lói tin tưởng những lời hắn nói. Anh là một người kinh doanh, trong câu chuyện của một người có mất phần là thật anh đại khái có thể suy đoán ra, đối với người này, với hoàn cảnh hiện giờ của hắn, làm những việc có hại tới Nhĩ Bạch, chẳng khác nào đang tự mình hại mình, người đàn ông này không có khả năng làm ra việc vừa hại người vừa hại mình.

“Anh còn muốn biết cái gì nữa không?”

Chỉ vừa thực hiện xong ca phẫu thuật chưa được bao lâu, nên chỉ đứng thẳng cũng muốn mệt chết đi. Ngũ Phi Thừa kéo một chiếc ghế bên cạnh lại gần, ngồi xuống. Hắn biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng buông tha hắn, vì đứa bé đang nằm trên giường bệnh này, anh ta sẽ trở thành một ngọn núi cao nhất, dốc hết tâm sức để bảo vệ người nhà của anh ta.

Hắn đã đáp ứng giúp tiểu tử kia hoàn thành mong muốn của cậu nhóc, vậy hắn hiện tại cũng chỉ có thể ở chỗ này để anh ta hỏi đến vừa lòng mới thôi.

Khuyết điểm  của hắn e là có cả một xe tải chở cũng không hết, nhưng vô trách nhiệm không phải là thứ nằm trong đó.

Vương Nhĩ Triết cũng ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Nhĩ Bạch, mắt nhìn thấy trên trán nhỏ, mồ hồi đang lấm tấm ẩm ướt, Nhĩ Triết cẩn thận đưa tay tỉ mỉ nhẹ nhàng lau đi, như thể rất sợ mang đến cho cậu nhỏ gánh nặng nào, cái loại dịu dàng này khiến Ngũ Phi Thừa gồi bên cạnh lộ vẻ có chút xúc động.

Tuy rằng hắn từng cười nói yêu một con chuột là chuyện rất nực cười, nhưng nhìn chân tình tiểu tử kia đối với người đàn ông này, còn người đàn ông này sẵn sang làm tất cả vì tiểu tử kia, hắn không khỏi nghĩ có lẽ trên thế gian này tình yêu chân chính thực sự đủ để vượt qua hết thảy.

“Tôi muốn biết, có thể đem thứ kia trong cơ thể Nhĩ Bạch ra không?”

“Đương nhiên có thể, nhưng trên thực tế tôi cũng phải nói với anh nguy cơ của việc loại bỏ cũng không thấp hơn là bao so với việc cấy ghép, nếu không làm tốt có thể tạo thành xuất huyết động mạch bụng, ngay cả tôi cũng không nắm chắc khả năng có thể cứu người lại đâu.”

“… Nếu như để Nhĩ Bạch tiếp tục mang đứa trẻ này thì sao?”

“Phải xem khoang bụng của nhóc con có chịu đựng được hay không, việc chăm sóc cậu ta có thể kéo dài đến tám tháng hoặc lâu hơn nữa, nếu như không được, dù sao cơ thể cũng rất nhỏ nhắn, vậy khoảng sáu hoặc bảy tháng, nhất định phải đưa đứa trẻ và các bộ phận cấy ghép ra ngoài trước, tránh gây áp lực đến các mạch máu và cơ quan nội tạng khác, đứa trẻ trong bụng trong quá trình phát triển có vài phần trăm nguy cơ trở thành thai dị dạng hoặc chết lưu, cũng có trường hợp vì cơ thể mẹ quá yếu mà bản thể mẹ tử vong.”

Những điều này trước đây hắn đã nói cùng với Nhĩ Bạch, hiện tại chẳng qua là phóng đại thêm một chút, hắn ghi lại những số liệu trước đây thành một bảng kê đơn giản cho Nhĩ Triết. Đối với người đàn ông này không thể đơn giản như đối với tiểu tử kia, nếu không có số liệu hoàn chỉnh, đừng nói đến cái gì là thuyết phục anh ta hoàn thành nguyện vọng của Nhĩ Bạch.

“Anh sẽ cùng cậu ta thảo luận chứ?” hắn hất cằm về phía Nhĩ Bạch.

“Tôi sẽ làm như vậy.” Bởi vì chuyện như thế này, thì nhất định phải cần hai người cùng nhau quyết định.

“Anh sẽ cân nhắc suy nghĩ của cậu ta chứ? Anh phải biết là cậu ta đã vì mong muốn này mà chịu không biết bao nhiêu đau đớn, nếu như anh không để ý tới suy nghĩ, mong muốn của cậu ta, tôi nghĩ đây cũng không phải là một biện pháp giải quyết tốt.” Thật kỳ lạ là hắn thực ra cũng không muốn hiểu suy nghĩ của mình, miệng hắn thậm chí đã bất giác lên tiếng giúp cậu nhóc kia.

Thấy ngạc nhiên cũng không chỉ có mình hắn, Nhĩ Triết không quên lúc hắn bị bắt trước đây, trên khuôn mặt người này dường như chỉ tồn tại sự điên cuồng với các cuộc thí nghiệm, hắn không biết đến cái gì là tình cảm, nói cách khác cũng chính là một kẻ máu lạnh.

Mà kẻ máu lạnh này, hiện tại đang ngồi đây nói giúp Nhĩ Bạch?

Nói có bao nhiêu lỳ lạ liền có bấy nhiêu kỳ lạ.

Thực tế, chỉ riêng chuyện anh – một nhà kinh doanh không bao giờ phạm pháp ngồi đây nói chuyện với một tội phạm khoa học cũng là rất lỳ quái rồi.

“Tôi sẽ hỏi Nhĩ Bạch… thật không ngờ ông lại quan tâm đến cảm giác của Nhĩ Bạch đến thế…”

Ngũ Phi Thừa cười khẩy tự giễu: “Có lẽ chính tôi cũng không thể tưởng tượng được mình như thế, không làm phiền hai người nữa, lần phẫu thuật này không phải động tới dao, chỉ là thân thể cậu ta quá suy nhược, những ngày qua vì lừa dối anh mà trong lòng bất an, không ăn nổi cái gì, cho nên anh cũng không cần nhìn chăm chú đến như vậy, còn khoảng mấy tiếng nữa mới tỉnh.”

Loại chuyện uyên ương giận hờn gây rối này hắn cũng không quá hứng thú  nói xong hắn từ trên ghế đứng lên, đi tới trước cửa phòng muốn rời khỏi, bên tai đột nhiên truyền tới câu nói với hai từ ngắn ngủi của Nhĩ Triết.

“Cảm ơn!”

Bàn tay đặt trên thanh nắm cửa chợt dừng lại, hắn vẫn nghĩ người đàn ông này không hận hẳn đã là vạn hạnh trăm phúc cho hắn lắm rồi, chưa bao giờ dám nghĩ có thể nghe thấy lời cảm ơn từ chính miệng đối phương.

“Anh không hận tôi sao?”

“Tôi hận ông lấy Nhĩ Bạch làm thí nghiệm, cũng hận ông dạy Nhĩ Bạch làm ra chuyện này dối gạt tôi… Nhưng, đây là hai chuyện khác nhau, lý do tôi cảm ơn ông, đơn giản là vì ông đã lắng nghe mong muốn của Nhĩ Bạch, bằng lòng giúp cậu ấy, trái ngược với suy nghĩ của tôi đã quan tâm đến cậu ấy, vả lại dù không như thế, chỉ với việc ông vừa mới cứu Nhĩ Bạch một lần, tôi cũng nên nói với ông những lời này.”

Cái gã đàn ông này, hắn và em trai hắn giống hệt nhau, cùng một lại cấp độ ngay thẳng, chẳng trách có thể cùng con chuột nhỏ ngờ nghệch nói chuyện yêu đương. Bọn họ cùng hắn, hoàn toàn không phải đồng loại, gần đây đi theo bọn họ nhiều khiến hắn đang dần bị ô uế theo.

“Lời cảm ơn này của anh, tôi nhận.”

Ô uế thì ô uế, cũng không có nghĩa là hắn chán ghét sinh mạng một tay hắn tạo ra, vì quá khứ của mình, thành thật mà nói, hắn vẫn chưa từng hối hận, mỗi người đều có cơ hội theo đuổi khát vọng của mình, hắn chẳng qua là dùng tới chút thủ đoạn xấu xa mà thôi.

Tuy rằng hắn không phải người tốt, nhưng vẫn có thể tiếp nhận lời cảm ơn phải không…

***

Thế là, sau khi tôi thức dậy từ giấc ngủ say, thì thấy ngay khuôn mặt Nhĩ Triết đang mỉm cười với tôi, vì Nhĩ Triết cười vô cùng dịu dàng, khiến tôi nhất thời hoàn toàn quên những chuyện xảy ra trước đó, nhìn không được giơ tau ôm choàng lấy anh, nói với anh một tiếng “chào buổi sáng”.

“Còn sáng sao? Bây giờ đã là buổi trưa rồi, em ngủ gần hai ngày rồi đó, lợn con ham ngủ.”

“Hai ngày?” Tôi chớp mắt, lại chớp mắt, những chuyện trước khi bất tỉnh rút cuộc cũng chậm rãi hiện lên trong đầu, nhớ tới khuôn mặt tức giận của Nhĩ Triết, còn có chuyện mình lừa dối anh ấy.

“Nhĩ Triết, xin lỗi, Nhĩ Bạch xấu xa.” Cảm giác hư ảo tựa như có hàng ngàn bong bóng đang thoát ra từ trong đầu, nghĩ muốn dũng cảm nhận lỗi với Nhĩ Triết, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm giác chua xót ở chóp mũi và cả vị mằn mặn chảy dọc má tràn vào miệng.

“Em không xấu xa, ngoan! Đừng khóc, anh không có tức giận, thực sự không  tức giận chút nào!” Anh nhanh chóng tiến tới ôm tôi vào lòng, vì vết thương của tôi đã gần như khỏi hẳn rồi nên cánh tay mạnh mẽ chủa Nhĩ Triết đã ghì chặt tôi vào lòng anh, anh biết tôi thích nhất được chui vào lồng ngực anh, ngọt ngào, an tâm, tựa như một ngôi nhà nho nhỏ rất ấm áp.

“Thực sự không tức giận? Vì sao?” Tôi ngẩng đầu, tiện tay nắm lấy chiếc áo sơ mi của Nhĩ Triết chà chà hai mắt.

“Lúc trước tức giận là anh không tốt.”

“Không phải như vậy! Nhĩ Triết mới không phải không tốt! Không chờ cho Nhĩ Triết nói hết lời, tôi đã rất nhanh mà chen ngang.

Nhĩ Triết là tốt nhất, Nhĩ Triết mới không bao giờ không tốt, chính là tôi mới xấu xa, nghĩ đến làm chuyện lừa gạt Nhĩ Triết, là hành động tồi tệ!

“Hãy nghe anh nói hết được không?” Một ngón tay thật dài chạm nhẹ lên môi, tôi há miệng cắn cắn.

“Nhĩ Bạch, không phải đã nói em không thể ăn tay anh sao, sẽ có vi khuẩn.”

Ai oán nhả ra, lại ngó thấy ánh mắt bất lực của Nhĩ Triết.

“Em về sau cứ như vậy, anh vĩnh viễn cũng nói không nổi.”

Phòng hai má, quay đầu ngoan ngoãn thu lại hai tay, đặt lại trên đùi Nhĩ triết, bên tai áp vào ngực anh còn có thể nghe rõ ràng tiếng trái tim đang đập, không cưỡng lại được mà đánh một cái ngáp nhỏ.

“Nhĩ Triết nói tiếp đi.”

Hai bàn tay Nhĩ Triết đỡ lấy lưng tôi, ấp trán trên vai tôi, giọng nói êm ái bên tai từ từ vang lên.

“Hành động này của em tuy rằng đã sai, nhưng lẽ ra trước tiên anh phải suy xét đến những suy nghĩ của em, đầu tiên phải đem mọi chuyện hỏi cặn kẽ, bất kể là quyết định hay xử lý thế nào, tùy tiện nổi giận là chuyện không tốt, bất luận là với ai, nhất là đối với em, Nhĩ Bạch, người quan trọng nhất của anh, là không thể nóng giận bừa bãi. Nếu cứ thường xuyên như vậy sẽ có rất nhiều điều phải tiếc nuối như thế này sẽ xảy ra, vì vậy anh mới nói đây là do anh không tốt.”

Hóa ra là như thế! Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa tôi không nghĩ rằng Nhĩ Triết là nổi giận bừa bãi đâu!

“Không liên quan, em biết Nhĩ Triết vì lo lắng cho em nên mới tức giận, có một lần cô giáo đã nói với em một câu: Quan mình tất loạn. Ý nói rằng những việc mà bản thân coi là quan trọng thì trong lòng rất dễ rối loạn. Nhĩ Triết cũng là như thế này đúng không?”

Cô giáo nói với tôi mỗi câu thành ngữ nào, tôi đều ghi nhớ rất rõ ràng, tôi cho rằng nhân loại thật thông minh, biết được rất nhiều những nguyên nhân tạo ra sai lầm, chỉ cần đem những thành ngữ chỉ dạy cho bản thân nhớ thật kỹ, nhất định có thể trở thành một con người hiểu biết.

Khi tôi cùng cậu bé đó trao đổi linh hồn, tôi trong lòng đã tự hứa với chính mình, nhất định phải trở thành một con người hiểu biết, như vậy mới xứng đáng với cơ thể cậu bé đã cho tôi.

“Nhĩ Bạch thật thông minh, ý anh chính là như vây.”

“Cho nên, tuy rằng Nhĩ Triết rất đáng sợ, Nhĩ Bạch cũng không tức giận, bởi vì Nhĩ Triết đã coi Nhĩ Bạch là người rất quan trong ở trong lòng nên mới tức giận, thực ra… Nhĩ Bạch, còn có một chút vui vẻ, em thích trở thành người rất quan trọng, rất rất quan trọng trong lòng Nhĩ Triết.”

Nghĩ tới đây, trong bụng lại xôn xao ngọt ngào, ngọt đến trên môi không thể kiềm chế được, cong cong vẽ ra một nụ cười.

Trong lúc tôi còn mải cười ngọt ngào với chính mình, không nghĩ tới chính là Nhĩ Triết nhưg lại đang sững người kinh ngạc, ngước mắt có thể thấy anh ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc không nói nên lời.

Ra là Nhĩ Triết cũng có vẻ mặt như vậy nha!

Trông rất ngơ ngác, nhưng … rất đẹp trai!

Hôn một cái! Chụt!

Nhĩ Triết ngơ ngác, đưa tay sờ sờ nơi bị tôi hôn dính đầy nước miếng, sau đó ánh mắt bình tĩnh trở lại, trong mắt như có cái gì đó dâng tràn, đong đầy như muốn tràn cả ra ngoài. Con mắt rất đen, rất đen, trong màu đen đó có khuôn mặt và cả hai con mắt của tôi, dường như tôi đang chìm đắm vào trong đó, cái gì cũng bên tai cũng không nghe thấy, chỉ còn lồng ngực cứ liên tục phập phồng phập phồng lên xuống.

“Nhĩ Bạch, em thực sự là một thiên sứ…”

Bàn tay rắn chắc ôm lấy khuôn mặt tôi, đôi mắt vừa chết lặng ban nãy như có một tia hào quang bừng lên, trong ngôn ngữ của loài người giống cái mà họ gọi là thành kính. Tuy thành kính nhưng lại không có một chút xa cách nào.

Có phải hay không sau khi trở thành con người, sẽ có những ảo tưởng không thể giải thích được? nếu không làm thế nào tôi lại thực sự cảm thấy mình có thể nghe được ánh mắt Nhĩ Triết đang nói chuyện.

“Thiên sứ, là có cái gọi là cánh kia sao?”

Má phải tôi bị Nhĩ Triết hôn lên một cái.

“Cô giáo nói thiên sứ là sinh vật thánh thiện nhất, là truyền ngôn của Đức Chúa Trời trên thế gian này.”

Lần này lại đổi bên má trái bị hôn một cái.

“Nhưng Nhĩ Triết, em nghĩ em không giống thiên sứ đâu…”

Hôn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ của tôi, Nhĩ Triết hỏi vì sao?

“Bởi vì em không thánh thiện! anh Nhĩ Sâm luôn nói “Nhĩ Bạch nhà chúng ta đây, trong đầu đầy chuyện giao phối cùng với anh cả thôi” vì vậy Nhĩ Bạch mới không giống thiên sứ.”

Đôi môi vốn đang muốn hướng đôi môi cánh hoa của tôi hôn lên đột nhiên dừng lại, nhìn nhìn chiếc cằm trước mắt xanh xanh hàm râu chưa cạo, còn có đôi môi hồng nhạt, nhịn không được há miệng cắn nhẹ một cái.

Sau đó tiếng cười bị chặn vang lên trên môi tôi, tôi có thể cảm giác được yết hầu Nhĩ Triết di chuyển, tôi vươn đầu lưỡi, chầm chậm trượt vào.

Phối hợp với đầu lưỡi tôi, Nhĩ Triết nút lấy, sau đó giống như mỗi lần hôn môi trước đây, lập tức đem tôi mê hoặc đến không biết trời đất gì nữa, cuối cùng chỉ có thể thở hổn hển, dựa vào ngực Nhĩ Triết, vô cùng thỏa mãn.

“Em là thiên sứ, Nhĩ Bạch là thiên sứ của anh, là…tình sắc… tiểu thiên sứ của anh.”

Một cơn gió nhẹ thổi từ song cửa vào phòng, tôi và Nhĩ Triết, không hẹn màcùng nhau khép nhẹ đôi mắt.

Tôi biết Nhĩ Triết nhất định cũng giống tôi, cảm thấy cứ ôm lấy nhau thật chặt thế này, rất ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui