Người Tình Trí Mạng

Lời của Tần Tô ngược lại càng khiến Hạ Trú cảm thấy bối rối. Hôm nay là tết Trung thu, là ngày đáng lẽ phải đoàn viên cùng người thân, cho dù Lục Đông Thâm muốn giành thời gian đón tết thì cũng phải đón với người nhà mới phải.

Cô không có người nhà, dù về mặt tình cảm hay tâm lý cô đều vô thức coi Lục Đông Thâm như người thân thiết nhất trên đời, thế nên mỗi lần gặp dịp lễ tết được nghỉ, cô lại tự nhiên muốn nghỉ cùng anh, mà suýt nữa quên mất, người không có gia đình là cô chứ không phải Lục Đông Thâm.

Cô nhất thời không biết nên trả lời Tần Tô thế nào, thế nên thẳng thừng không đáp lại nữa. Cô mở cửa, Tần Tô bước vào sân, anh Từ không vào theo mà đợi ở trong xe.

Hạ Trú trước khi vào nhà còn đánh mắt nhìn anh Từ, trong đôi mắt anh Từ dường như có phần khó xử, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác không dám nhìn Hạ Trú.

Hạ Trú lòng sáng như gương, Tần Tô dám sử dụng anh Từ, thì chứng tỏ lần này đến đây bà vốn không định giấu Lục Đông Thâm.

Gần về trưa.

Ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh ngắt, trong vườn có dòng suối mát lành, mùi vị đầu thu ở nơi ngoại thành này nồng đậm hơn một chút. Khi có gió thổi qua, tán ngân hạnh già cũng xào xạc thổi.

Có tiếng chuông gió lanh lảnh, là chiếc chuông đung đưa trên cửa sổ.

Tần Tô nhìn xung quanh một lượt, hồ sen vẫn ánh lên màu hồng, cũng có những bông sen đã tàn úa, những cánh hoa đó được thu lại gọn gàng xếp dưới chỗ râm mát.

Trong vườn các có đủ loại hoa cỏ hoặc được phơi râm hoặc được phơi nắng. Có những loại Tần Tô biết tên, nhưng đa phần là không nhìn ra thứ gì.

Nằm bên ngoài cuộc sống thế tục, như ẩn cư giữa miền rừng núi, quả là một nơi tuyệt đẹp.

Thấy Tần Tô đang vuốt ve bông sen phơi trên giá, Hạ Trú nói: "Chỗ sen này được chuẩn bị cho Đông Thâm, có thể xoa dịu chứng mất ngủ kinh niên của anh ấy."

Tần Tô mỉm cười: "Có lòng thật, tôi cũng từng nghe Đông Thâm nhắc qua chuyện này. Mất ngủ là bệnh lâu năm của nó, trước kia chẳng biết đã thử qua bao nhiêu phương pháp, xem bao nhiêu bác sỹ nhưng đều vô ích, cũng may có cháu."

Hạ Trú không dám lơ đễnh mà thuận theo lời bà nói: "Cô..." Buột miệng xong, cô lại cảm thấy không ổn: "Lục phu nhân, mời vào trong nhà."

Một tiếng "cô Hạ" tối qua đã kéo dài khoảng cách, cô buộc phải giữ kẽ.

Vào trong nhà, Tần Tô hỏi: "Vẫn chưa ăn cơm phải không?"

Khi tới, tay Hạ Trú còn xách túi đồ siêu thị. Sau khi mời Tần Tô vào nhà, cô cũng ngại xách vào nên để ngoài vườn. Cô đích thực muốn về đây nấu cơm. Tần Tô hỏi như vậy, cô bỗng thấy đói thực sự.

Tần Tô khá phóng khoáng: "Nghe Đông Thâm nói cháu nấu ăn rất ngon, tôi có vinh hạnh được nếm thử tài nghệ của cháu không?"

Hạ Trú có phần không hiểu được Tần Tô, cô gật đầu rồi đi chuẩn bị.

Thời gian không lâu, ba món mặn một món canh.

Một chay một mặn một món mát, canh nấm, có những loại nấm được đặt về từ Vân Nam.

Hạ Trú trước nay thoải mái, chưa tiếp đãi ai mà căng thẳng đến vậy, gặp Tần Tô cô cũng bối rối chưa từng thấy. Cô đặc biệt chuẩn giá gác đũa và một cây đũa dùng chung cho Tần Tô, sắp đó múc cho bà một bát canh nấm. Hoang mang lo lắng đến mức này, chỉ vì bà là mẹ của người đàn ông cô yêu nhất.

Tần Tô không kén chọn mà mỉm cười nếm thử lần lượt từng món, hoàn toàn không thể hiện thái độ của một quý phu nhân. Bà liên tục gật đầu: "Thật sự không tệ, chẳng trách Đông Thâm tới bây giờ vẫn liên tục xem thường đầu bếp nhà họ Lục, còn nói với tôi, nếu có cơ hội nếm thử tài nghệ của cháu sẽ yêu thích ngay, quả nhiên."

"Lục phu nhân quá khen rồi ạ, tay nghề của cháu chỉ qua quýt thôi, làm sao so sánh được với đầu bếp nhà họ Lục chứ." Tuy rằng sự xuất hiện của Tần Tô khiến cô bất an, nhưng cô biết có rất nhiều chuyện đều xuất phát từ lời nói của Lục Đông Thâm, điều này khiến Hạ Trú cảm động.

Tần Tô im lặng mỉm cười.

Hạ Trú nhất thời cũng không biết nên nói gì. Cứ như vậy, trong lúc cô đang liên tục suy đoán thì Tần Tô cũng đã dùng xong bữa. Còn Tần Tô thấy Hạ Trú ăn xong, bà cũng không ăn nữa, cầm giấy ăn tao nhã lau khóe miệng.

Đến giây phút này Hạ Trú mới tỉnh ngộ. Tần Tô biết cô đói, thế nên đang kiên nhẫn đợi cô ăn xong. Có thể nhận ra Tần Tô ăn không nhiều, chỉ đang sợ cô không tự nhiên nên vẫn cầm đũa. Đây quả thực là một con người có giáo dục đỉnh cao, nghĩ lại sự gia giáo và phép tắc thường ngày của Lục Đông Thâm, có thể nói là ngấm vào người từ nhỏ.

Cô thu dọn bát đĩa xong xuôi, lại pha một ấm hồng trà. Trong lúc đợi trà sôi, cô hít sâu một hơi, nói với Tần Tô: "Lục phu nhân, bác có chuyện gì cứ nói thẳng ạ."

Tần Tô không quá bất ngờ về sự thẳng thắn của cô, cười nói: "Cháu đã sớm đoán ra tôi sẽ đến tìm cháu."

"Vâng." Hạ Trú là người dứt khoát: "Bác không hy vọng cháu lấy Đông Thâm."

Tần Tô nhìn cô, ánh mắt ôn hòa: "Nếu cháu không phải Hạ Trú, bác rất mong Đông Thâm lấy được một cô gái như cháu làm vợ."

Bàn tay đang rửa tách trà của Hạ Trú chợt khựng lại, sau đó cô tiếp tục rửa, cặp một tách trà đã sạch sẽ đặt tới trước mặt Tần Tô, không nói gì.

Tần Tô thở dài: "Cháu từng cứu mạng ông Lục, là ân nhân của nhà họ Lục, biết bách thảo, giỏi nấu ăn, con người rộng rãi lại dứt khoát. Bác và bác trai đều yêu quý cháu vô cùng, đều chỉ muốn Đông Thâm có thêm một cô em gái như cháu. Thế nên, hai bác tình nguyện cháu là con gái của nhà họ Lục chứ không mong cháu là con dâu của nhà họ Lục. Cháu thông minh như vậy, nếu đã liệu tính trước được việc tôi đến tìm cháu thì chắc đã nghĩ ra được nguyên nhân."

"Cháu ngửi được những mùi mà mọi người ngửi được, cũng ngửi được những mùi mà mọi người không ngửi được, cháu có thể lợi dụng mùi hương cứu người, cũng có thể sử dụng mùi hương để giết người. Trên đời này, thứ trong sáng nhất là tình yêu mà thứ ích kỷ nhất vẫn là tình yêu. Thế nên bác ca ngợi cháu cũng đồng thời kiêng dè cháu. Nếu Đông Thâm lấy cháu làm vợ, chuyện tình cảm thuận buồm xuôi gió thì không có vấn đề gì, một khi tình cảm thay đổi, cháu sẽ là kẻ địch nguy hiểm nhất của Đông Thâm." Hạ Trú hiểu thấu hết, trần thuật toàn bộ nỗi lo trong lòng Tần Tô.

Ai ai cũng muốn ở bên cạnh cô, làm bạn bè cũng được, làm người thân cũng được, có cô tức là có một lá bùa hộ mệnh. Nhưng ai ai cũng kiêng kị cô, vì bản lĩnh của cô khiến đối phương có quá nhiều điều không chắc chắn...

Có thể làm bạn bè, có thể làm người thân, duy chỉ không thể làm người yêu. Là một người mẹ, không ai muốn con trai mình yêu một bậc thầy mùi hương. Họ vừa là cứu tinh nhưng cũng là mối hiểm họa, có thể hy sinh tất cả cho người mình yêu, nhưng cũng có khả năng dùng mọi thứ để hủy hoại người mình yêu, hơn nữa không ai hay biết.

Đây chính là số phận của cô, cũng là nguyên nhân cô chưa nói thẳng ra với Nhiêu Tôn. Nguyên nhân này dù là Nhiêu Tôn hay Lục Đông Thâm đều sẽ không nghĩ đến, vì họ còn chưa làm cha làm mẹ, vì họ luôn một mực khăng khăng rằng mình yêu một người là sẽ yêu trọn cuộc đời.

Nhưng Tần Tô nói đúng, thứ vĩnh hằng không đổi trên đời là tình thân, còn thứ có nhiều biến số hơn cả là tình yêu.

Tần Tô khẽ thở dài: "Tôi không có ý kiến về chuyện môn đăng hộ đối. Đông Thâm là con trưởng của nhà họ Lục, đồng thời là con trưởng của Lục Môn, liên hôn dĩ nhiên là con đường ngắn nhất. Nhưng từ lâu, Đông Thâm đã lợi dụng Trần Du để đạt được mục đích hủy hôn. Khi đó tôi đã biết việc liên hôn không thể thuận lợi với Lục Đông Thâm được. Thế nên tôi đã nghĩ, sau này nó tìm được một cô gái mà nó yêu, làm đám cưới cũng được. Sinh ra trong một gia đình như vậy, dù Đông Thâm có liên hôn hay không cũng nhất định phải bước trên một con đường chông gai. Giống như bố nó vậy, liên hôn rồi thì đã sao? Ngày ngày vẫn phải sống trong tình cảnh tranh giành đấu đá, lừa lọc lẫn nhau, chưa ngơi nghỉ phút nào, chưa an tâm giây nào. Đây chính là hiện thực mà con cái Lục Môn phải chấp nhận. Ai cũng căm ghét cuộc sống này, nhưng ai cũng buộc phải sống trong nó. Làm con cháu phải đấu tranh để bảo vệ lợi ích của trưởng bối, làm cha mẹ phải duy trì quyền lợi của con cái, hy sinh mọi thứ. Thế nên cô Hạ, tôi là mẹ của Đông Thâm, tôi có thể chấp nhận nó lấy một cô gái hết sức bình thường, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận cháu về làm dâu nhà họ Lục."

"Nó chưa hết lòng với một cô gái nào, duy chỉ có cháu. Từ Thương Lăng tới Bắc Kinh, chuyện nào của cháu nó cũng để tâm. Nó thương cháu, yêu cháu còn hơn cả bản thân mình. Vì cháu, lần nào nó cũng mạo hiểm bản thân, đắc tội với cảnh sát, đắc tội với Chính phủ, đắc tội với Lục Môn. Vì cháu, nó có thể bỏ qua tất cả mọi nguyên tắc." Tần Tô buông tiếng thở dài: "Việc này rất nguy hiểm. Cô Hạ, nó có thể yêu một cô gái, nhưng không thể bất chấp tất cả yêu một cô gái như bị ma nhập như vậy, hơn nữa còn là một nhà tạo hương. Bởi vì cháu không những có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của nó mà còn kiểm soát mọi thứ của nó. Chỉ cần cháu muốn, cháu có thể giúp nó, cũng có thể hủy hoại nó."

~Hết chương 286~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui