Người Tình Trí Mạng

Lục Bắc Thâm châm một điếu thuốc, sau đó mới hỏi Lục Khởi Bạch có đồng ý không. Lục Khởi Bạch không nói gì, chỉ đẩy tập tài liệu trên bàn sang một bên, tiện tay đẩy cả chiếc gạt tàn ra trước mặt Lục Bắc Thâm.

"Không có việc không lên điện Tam Bảo", câu nói này đặt vào người đột ngột xuất hiện - Lục Bắc Thâm là thích hợp nhất.

Cảnh Ninh đích thân bưng café vào. Trên khay có hai chiếc tách, một tách đặt trước mặt Lục Khởi Bạch, một tách đặt bên cạnh Lục Bắc Thâm. Cô tiện thể liếc nhìn Lục Khởi Bạch. Lục Khởi Bạch cũng trùng hợp ngước mắt nhìn cô. Trong đôi mắt cô, anh phát hiện được sự thận trọng và dè dặt.

Không sai, cô đang lo lắng.

Nếu không việc trà nước đâu phải việc một người ở vị trí như cô phải làm?

Trước khi ra khỏi cửa, Lục Bắc Thâm còn đặc biệt gọi Cảnh Ninh lại. Cảnh Ninh cung kính quay trở vào. Lục Bắc Thâm đặt tách trà xuống, mỉm cười: "Ai cũng bảo trợ lý Cảnh làm việc tỉ mỉ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Cảnh Ninh không chưa từng tiếp xúc với anh ta, nói chi tới việc biết sợ thích café của anh ta. Vậy mà chỗ café anh ta vừa uống đều đúng theo sở thích. Chỉ trong một thời gian ngắn, Cảnh Ninh đã thăm dò được thói quen của anh ta, trong một chuyện đơn giản nhỏ nhặt như vậy cũng không qua quýt, quả thực là nhân tài.

Cảnh Ninh hiểu Lục Bắc Thâm muốn nói gì, bình thản đáp: "Lục phó tổng quá khen rồi, việc nhỏ thôi."

"Không hổ danh là người từng được anh cả tôi hướng dẫn." Lục Bắc Thâm bất ngờ nói một câu.

Lục Khởi Bạch ngồi phía sau bàn làm việc mặt hơi biến sắc.

Cảnh Ninh vẫn thản nhiên: "Người nhà họ Lục đều có ơn dìu dắt tôi."

Lục Bắc Thâm nhìn cô bật cười: "Không kiêu căng không tự ti, rất tốt. Trợ lý Cảnh, có hứng thú muốn qua làm trợ lý đặc biệt cho tôi không?"

Cảnh Ninh lần này hơi bất ngờ, nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, mỉm cười: "Bên cạnh Lục phó tổng người tài chen chúc nhau, anh đùa rồi."

"Cô ra ngoài đi." Lục Khởi Bạch khẽ lên tiếng.

"Vâng."

Sau khi Cảnh Ninh đi khỏi, Lục Bắc Thâm dựa hẳn người ra sau ghế, cười nhạt: "Cảnh Ninh này là một cô gái thú vị đấy. Cô ấy vào sinh ra tử với anh cả của em, coi như cũng có tình cảm với Skyline. Bây giờ em tiếp quản Skyline, về lý mà nói cô ấy nên về làm cho em mới phải."

Lục Khởi Bạch không khách khí, ánh mắt sáng như đuốc: "Nghe nói chú đã đến núi Tây Nại, đi đi về về mà cũng không biết mệt. Chú tới đây không chỉ vì Cảnh Ninh đâu, phải không?"

Không vào phòng tiếp khách cũng không ngồi ở sofa nghỉ mà ngồi đối diện anh, càng giống một sự khiêu chiến.

"Dĩ nhiên không phải vì cô ấy. Chỉ là nhìn thấy một cô gái tốt như vậy, luôn không kìm được lòng muốn nói thêm về hiện trạng của cô ấy." Lục Bắc Thâm không uống thêm café nữa, gạt tàn thuốc: "Anh cả của em, Lục Đông Thâm, đến bây giờ mất cả tiền lẫn quyền, đám dòm ngó lợi ích trong Hội đồng quản trị cũng chưa chắc sẽ niệm tình cũ. Công ty niêm yết, giây phút nhảy vào đầm cá sấu cũng có nghĩa là không còn tình người. Đương nhiên, việc vận hành công ty cũng không cần có tình người, chỉ có quy tắc và hiệu quả mới là động lực chính thúc đẩy công ty. Ai ai cũng nói anh cả em đã trở thành quân cờ phế để con cái họ Lục tranh giành chiếc ghế quyền lực, không còn khả năng trở lại như trước. Nói thật, em cũng đồng tình với điểm này, anh cả anh ấy..."

Nói tới đây, nụ cười của anh ta càng đậm hơn: "Quả thật chưa chắc còn khả năng phản kích ở bước đường cùng, đừng nghĩ là có Dương Viễn cố thủ ở đây. Hơn nữa..." Anh ta nhướng mắt nhìn Lục Khởi Bạch, cười khẩy: "Anh cũng sẽ không cho anh ấy cơ hội, phải không?"

Sắc mặt Lục Khởi Bạch chưa từng đổi sắc: "Lục Đông Thâm có thể trở về hay không, tôi không rõ. Cổ phiếu đóng băng, việc anh ta tự nhận lỗi rút lui cũng là quyết định Hội đồng quản trị đưa ra, thế nên, tôi không hiểu cậu đang nói gì."

"Vậy em sẽ nói điểm mà anh hiểu vậy." Lục Bắc Thâm nhàn nhã rít một hơi thuốc lá, khẽ phả ra: "Bây giờ, tình hình ngân hàng Quốc tế đang không ổn, việc làm ăn của anh họ cũng khó phải không. Tuy rằng bên ngoài nhìn thấy anh họ hoành tráng vẻ vang, trên thực tế sao em lại nghe nói cách đây không lâu anh họ phải đóng cửa không ít nhà xưởng nhỉ? Dự án công nghệ sinh học cứ lần lữa mãi, nguồn vốn lớn trên cao hình như cũng không bàn bạc thành công, một trong hai mẫu xe mới ra mắt của ngành sản xuất ô tô vừa bị thu hồi toàn thế giới vì chất lượng có vấn đề. Bất động sản thì càng không cần nói. Thị trường cổ phiếu biến động không ngừng. E là tiếp theo đây những dự án anh muốn đầu tư càng cần thận trọng hơn nữa."

Lục Khởi Bạch cười khẩy: "Một đứa nghịch tử của nhà họ Lục như cậu có tư cách chỉ trỏ trước mặt tôi sao? Làm ăn có lên có xuống là việc quá đỗi bình thường. Sao hả, chút chuyện nhỏ này trở thành sóng to gió lớn trong mắt cậu sao? Lục Bắc Thâm, đừng nói là vì tôi khinh thường cậu, cậu thật sự không có tác phong của người làm kinh doanh."

Câu nói này không thể khiến Lục Bắc Thâm kích động, ngược lại anh ta cười khẽ lắc đầu: "Anh họ à anh họ, câu nói này từ nhỏ tôi đã nghe quá nhiều rồi. Tôi hiểu rất rõ trong mắt người nhà họ Lục tôi có vai trò gì. Sinh ra trong Lục Môn, mấy người dĩ nhiên có cốt cách của người họ Lục, có niềm kiêu hãnh của nhà họ Lục. Nhưng anh đừng quên, cho dù anh có không muốn thừa nhận, bây giờ tôi cũng đang chân thực xuất hiện trước mặt anh, Hội đồng quản trị của Lục Môn cũng có một vị trí của tôi, đây chính là sự thật. Anh nghĩ đám già trong Hội đồng quản trị nhìn vào cốt cách và huyết thống à? Đừng ngu muội nữa, thứ họ cần chỉ là một người có thể kiếm tiền cho họ mà thôi."

Lục Khởi Bạch khẽ nheo mắt lại, sắc mặt lạnh lùng.

"Cốt cách tôi không cần, nhưng tôi cũng chưa từng dùng mấy chiêu hủy hoại người khác trăm ngàn lần. Đứng trước lợi ích nhà họ Lục, tôi không đọ xem ai thâm độc hơn mà đọ xem ai tàn nhẫn hơn. Thế nên anh họ, xét về thủ đoạn tàn nhẫn, anh chưa chắc là đối thủ của tôi, dù anh có cử người đi đòi mạng anh cả tôi."

Nói tới đây, anh ta cầm tách café lên uống một ngụm trước biểu cảm cứng đờ và lạnh lẽo của Lục Khởi Bạch, từ tốn nói tiếp: "Thế nên chủ đề lại được vòng lại. Một cô gái thông minh nhanh nhẹn như Cảnh Ninh, nên nhìn rõ tình hình và hướng đi tương lai của mình mới phải, vậy mà lại kiên quyết ở lại bên cạnh anh. Chỉ có thể nói, một cô gái dù có thông minh cách mấy cũng có những chấp niệm không thể hóa giải."

Lục Khởi Bạch với lấy bao thuốc trên mặt bàn, lấy một điếu châm lên rồi ném lại bao thuốc xuống: "Lục Bắc Thâm, cậu nói thẳng vào chuyện chính đi."

"Được." Lục Bắc Thâm cũng không nhiều lời thừa thãi. Anh ta rút di động, tìm ra một đoạn clip, đẩy ra giữa bàn: "Xem đi."

Lục Khởi Bạch hồ nghi, lát sau cầm di động lên, bấm mở clip.

Đoạn clip rất ngắn, chỉ khoảng ba bốn giây.

Là một người đàn ông bị đánh đến sưng mắt sưng mũi, có thể nhận ra người đó khá cao lớn vạm vỡ, nhưng đang thảm hại ngồi sụp trong góc tường. Hắn nói to về phía ống kính: "Không sai, chính tôi đã ngắt máy thở của Charles Ellison. Nhưng, nhưng mà... là Lục Khởi Bạch sai khiến tôi làm vậy."

"Anh tên là gì?" Người hỏi trong clip giọng tàn độc.

"James..."

Đoạn clip đã hết, màn hình tối đen, phản chiếu gương mặt đờ ra của Lục Khởi Bạch.

"James, cái tên này anh họ không lạ chứ?" Lục Bắc Thâm phả ra một làn khói: "Tối đó chính hắn là người giả dạng bác sỹ đi vào phòng bệnh, ngắt ống thở của Charles Ellison, thủ đoạn dứt khoát nhanh nhẹn, không để lại dấu vết.

Lục Khởi Bạch đặt di động lên bàn, dựa người ra sau, đặt bàn tay kẹp điếu thuốc lên tay vịn của ghế, cười khẩy: "Chỉ dựa vào lời khai của một kẻ như vậy? Khiến cậu thất vọng rồi, tôi không quen ai là James cả."

"Mượn dao giết người xong, bước tiếp theo phải làm chính là tiêu hủy chứng cứ." Lục Bắc Thâm từ tốn tiếp lời: "James làm xong việc cho anh, không nhận được khoản tiền lớn như đã hứa, ngược lại đợi được sát thủ. Hắn trốn rất kỹ, muốn lôi hắn ra ngoài thật không dễ đang gì. Cũng may đã làm được, bằng không, kết cục của hắn cũng giống như hai người có ý đồ mưu sát Charles Ellison trước đó ở bãi trượt tuyết, phải không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận