Người Tình Trí Mạng

Bây giờ, ngay lúc này đây, Lục Đông Thâm cứ nhìn cô như thế, tuy rằng tách trà kia khiến anh thu lại mọi lý trí, nhưng suy nghĩ bắt buộc phải dùng "vũ lực trấn áp" vẫn chưa nguội lạnh hẳn.

Anh nghĩ là cứ nói chuyện trước đã, xem thái độ của cô thế nào.

Thái độ của Tưởng Ly rất tốt, thậm chí có thể hình dung bằng từ "siêu tốt". Nghe xong, cô lập tức gật đầu nói: "Ừm được, anh nói đi, em nghe đây."

Sau đó nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, nhìn tới mức anh không nỡ động tay động chân với cô nữa.

Lục Đông Thâm thở dài: "Bé con, liên quan tới chuyện đi sa mạc, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao?"

Tưởng Ly nghĩ thầm: Nói rõ rồi? Có ma mới nói rõ với anh, em đâu có hứa chắc chắn sẽ không đi. Đương nhiên, những lời này cô tuyệt đối không thể nói ra miệng. Đối mặt với một người đàn ông đang ôm suy nghĩ hỏi tội, cãi lại là đại kỵ.

Cô rướn môi, nụ cười vô hại và vô tội: "Em biết em biết, nhưng em nghĩ chuyện bốn năm trước Lục Môn không thể né tránh, quả nhiên, hôm nay có phóng viên lôi ra hỏi rồi đấy..."

Cô ngước mắt lên, va phải ánh nhìn của Lục Đông Thâm, rất nghiêm nghị. Sau đó cô ho khẽ hai tiếng, lập tức nói: "Sớm muộn cũng phải giải quyết, hơn nữa bây giờ em lại là nhà tạo hương của tập đoàn, trách nhiệm đã gián tiếp là của em rồi."

"Nhưng mà em..."

"Em biết em biết." Tưởng Ly lập tức ngắt lời Lục Đông Thâm: "Đều là lỗi của em. Lúc đó em không nhịn được. Tay phóng viên đó hỏi một cách dồn ép, em nghe mà tức quá, nên đã nghĩ trong vòng bốn tháng tới chắc chắn sẽ tìm được nguyên liệu thay thế cho Huyền thạch, nghĩ vậy nên em buột miệng nói luôn."

"Buột miệng?" Lục Đông Thâm nhướng mắt nhìn cô chằm chằm.

Một giây sau, Tưởng Ly ôm chặt cổ anh, điệu bộ đáng thương, cộng thêm ấm ức vô cùng: "Làm sao đây? Lúc đó nói xong em cũng ngơ luôn. Đông Thâm, em biết là em đã hành động hơi bồng bột, khiến anh mất mặt. Thật ra em nghĩ, anh vừa nhậm chức, không thể để anh bị gây khó dễ được. Nhưng người ta không cố tình đâu mà..."

Nếu là bình thường, trái tim Lục Đông Thâm đã tan chảy rồi. Nhưng lần này khác thường, anh không thể chỉ vì hai ba câu của cô mà cho qua mọi chuyện.

Anh hơi kéo cô ra, nhìn cô và nói: "Bé con, anh mặc kệ trong buổi họp báo em có cố tình hay không. Thái độ của anh đối với chuyện đi sa mạc rất rõ ràng, chắc là em hiểu rõ. Hơn nữa, em xưa nay không phải là người thích đôi co mồm miệng, điều này xuất phát từ sự thấu hiểu của anh dành cho em."

Tưởng Ly né tránh ánh mắt anh, cúi mặt không nói.

"Sao không nói gì?"

Tưởng Ly ngậm hột thị, rất lâu sau mới ngẩng mặt lên, đôi mắt bỗng rưng rưng lệ, khiến người ta càng thắt tim trong ánh sáng của đèn lồng buổi đêm: "Anh cho rằng em cố tình phải không? Anh cho rằng em sử dụng mưu mô quỷ kế với anh phải không? Đông Thâm, anh là người chồng em yêu nhất, thương nhất, sao em đành lòng hại anh chứ? Anh nghĩ vậy về em thật là quá đáng. Từ lúc về nhà tới giờ em cứ nơm nớp lo sợ, sợ anh sẽ giận, sợ anh nghĩ nhiều. Hay rồi, bây giờ rõ ràng anh đang hỏi tội em đúng không? Vậy được, anh muốn sao? Trói em lại? Hay nhốt em trong nhà không được ra ngoài nửa bước? Nếu anh thật sự muốn như vậy, em không còn gì để nói, ai bảo em lỡ lời chứ? Ai bảo em yêu anh như vậy chứ..."

Nói tới cuối cùng, cô gần như nghẹn ngào.

Cú đánh này không khác gì đánh vào tử huyệt của Lục Đông Thâm. Anh sao chịu đựng nổi? Anh không kìm được, ôm cô vào lòng dỗ dành: "Được được được, là lỗi của anh, là anh nghĩ nhiều rồi. Bé con, anh lo lắng cho em, điểm này em biết rõ mà. Nhưng dù gì đi nữa cũng là lỗi của anh. Anh không nên có ý hỏi tội em. Những chuyện trong buổi họp báo em đừng nghĩ nhiều nữa, anh sẽ nghĩ cách giải quyết."

Tưởng Ly vờ yếu đuối nép vào lòng anh, dáng vẻ như một "Lâm Đại Ngọc" thứ thiệt, thút thít: "Dù sao nếu anh nghi ngờ thì cứ trói em vào đi."

"Sao anh đành lòng trói em? Nghĩ linh tinh gì vậy?" Lục Đông Thâm chỉ hận không thể rút hết tim gan ra bày tỏ.

Tưởng Ly níu lấy cổ anh, áp mặt lên ngực anh: "Vậy anh tin em rồi sao?"

"Đương nhiên là tin em rồi. Yên tâm đi, bé con, anh chưa bao giờ nghi ngờ em cả." Bây giờ Lục Đông Thâm ngược lại lại lo cô nghĩ nhiều, xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Chẳng phải em đã nấu nhiều món ngon cho anh sao? Đi nào, xuống ăn cơm, anh đói rồi."

Tưởng Ly rướn môi cười trong lòng anh, trong ánh mắt là biểu cảm đắc thắng chói sáng, nhưng khi ngước lên đã đầy cảm xúc: "Ừm, tối nay em toàn làm món anh thích ăn thôi." Sau đó cô đứng dậy, khoác tay anh, ngữ điều đã đổi sang tuyệt chiêu số một: Làm nũng!

"Anh còn chưa nhận xét cây đèn bích sa em làm có đẹp không? Tạm thời chưa nói đến chuyện bích sa khó làm, chỉ riêng hình hoa em đã khắc rất nhiều thời gian mới xong. Anh nhìn tay em này, đau chết đi được."

Tay cô đau, trái tim của anh cũng đau theo. Lục Đông Thâm sao có thể chống cự lại màn làm nũng của cô? Nó còn có tính công kích hơn cả nước mắt. Anh kéo tay cô qua thơm nhẹ, mọi suy nghĩ và lý trí suốt dọc đường về nhà đều bị anh ngang nhiên bóp nát, hơn nữa còn là bóp chết.

"Đẹp lắm đẹp lắm, sau này đừng làm nữa. Ở nhà còn bao nhiêu người như vậy, mấy việc đau tay để cho họ làm là được rồi."

"Việc này khác mà. Đêm Trung thu, tết đoàn viên, thứ chính tay mình làm ra mới hợp cảnh." Tưởng Ly dính sát vào anh: "Em mới học làm mấy vị bánh trung thu, ăn ngon lắm. Chính em còn thích ăn. Hay là anh thích ăn nhân gì, em làm cho anh ăn."

"Em thích ăn là anh sẽ thích ăn."

Người Hoa có tết cổ truyền của người Hoa. Lục Môn bước ra từ truyền thống, mấy đời trước vẫn rất quan trọng những ngày tết cổ truyền. Nhưng dần dần, theo sự thay đổi của thời đại và sự xuất hiện ngày càng nhiều các chi, các nhánh trong nhà họ Lục, sự tôn trọng ngày tết truyền thống cũng nhạt dần. Ngoại trừ Giao thừa và Tết Nguyên tiêu, mấy ngày tết như Trung thu gần như không hay đón nữa.

Ngày xưa Lục Môn đoàn kết, làm ăn lớn rồi thì lòng người cũng phân tán. So với việc ăn một bữa cơm đoàn viên trong giả tạo, chi bằng chân thành một chút, nhà nào đón tết nhà nấy.

Quan niệm của Lục Đông Thâm về Tết trung thu không được ăn sâu bén rễ. Lúc học đại học, Dương Viễn cho anh một miếng bánh trung thu, anh ăn vào thấy cũng rất ngon. Lúc đó Dương Viễn tràn đầy ý chí, thề với anh: Nhà họ Lục các cậu không đón Trung thu cũng không sao, sau này cậu tới nhà họ Dương đón Trung thu. Năm nào tôi cũng sẽ đưa cậu đi bay, đi tìm chị Hằng Nga.

Kết quả thì sao?

Hờ hờ...

Chị Hằng Nga không gặp được, Dương Viễn thì sớm vứt lời thề thốt ra sau gáy. Bánh trung thu? Ha, đến hộp bánh trung thu anh còn chẳng được thấy.

Tết Trung thu trọn vẹn nhất trong cuộc đời anh chính là đón cùng Tưởng Ly vào năm ngoái. Có điều năm nay khi nhớ lại chuyện năm ngoái đã thêm phần buồn thương.

Tưởng Ly khoác chặt tay anh: "Đảm bảo khiến anh hài lòng."

Thật ra trong lòng cô đang nghĩ tới chuyện khác. Cô thở phào nhẹ nhõm là thật. Đối phó với Lục Đông Thâm cô luôn có cách, mấy cách như giả vờ đáng thương, giả vờ đáng yêu, ấm ức kèm chút nũng nịu thử trăm lần chưa chán. Nhưng cô hiểu rõ, Lục Đông Thâm cũng không phải là một con hổ giấy. Anh sớm muộn cũng tỉnh lại, mọi chuyện không thể trì hoãn quá lâu được.

~Hết chương 608~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui